Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Rõ ràng là không ngọt.” Tô Hồng Yên đặt cốc cà phê xuống, chán nản nói.

Trần Vĩnh Hải xua tay: “Nếu không ngọt thì đừng có uống nữa, anh sẽ kêu người đổi một cốc có đường cho em, mặt khác, giúp anh gọi Bảo Quốc vào đây.”

“Ồ.” Tô Hồng Yên rầu rĩ đi ra ngoài.

Một lúc sau, Bảo Quốc đi vào, trong tay còn bưng một cốc cà phê: “Anh Hải, đây là cô Yên nhờ tôi mang vào, hiện tại cô ấy đang nghe điện thoại.”

“Để xuống đấy đi.” Trần Vĩnh Hải chỉ vào mặt bàn.

Sau khi Bảo Quốc đặt cốc cà phê xuống, liền cung kính đứng trước ở bàn làm việc: “Anh Hải tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cậu đi theo tôi bao nhiêu năm rồi?” Trần Vĩnh Hải cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm.

Có chút ngọt.

Nhưng đây không phải là mùi vị anh thích.

“Đã đi theo mười bảy năm rồi.” Bảo Quốc suy nghĩ một chút rồi trả lời, không hiểu sao trong lòng lại có chút bất an. “Tại sao anh Hải lại hỏi tôi về chuyện này?”

Trần Vĩnh Hải không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nói: “Vậy cậu đi theo tôi, có học được cái gì không?”

“Tất nhiên là có.” Bảo Quốc cười: “Tôi đã học được rất nhiều về việc quản lý và những thứ khác nữa.”

Anh ta không phải là trợ lý phụ trách quần áo, thức ăn, nhà ở và phương tiện đi lại của Trần Vĩnh Hải.

Ở tập đoàn Vĩnh phát, mặc dù trên danh nghĩa là một trợ lý, nhưng công việc của anh ta gần như là một giám đốc.


Lúc Trần Vĩnh Hải không có ở đây, tất cả các công việc ở công ty đều do anh ta xử lý.

“Vậy cậu có hứng thú với việc một mình quản lý công ty không?” Mười ngón tay của Trần Vĩnh Hải đan xen nhau, nghiêm túc nhìn Bảo Quốc.

Bảo Quốc kinh ngạc trợn to hai con mắt: “Ý của anh là, chuyển tôi đến công ty con?”

“Đại khái chính là vậy.”

Bảo Quốc có chút luống cuống: “Anh Hải, tôi đã làm sai chuyện gì sao?”

“Cậu không có làm sai chuyện gì hết, nhưng mà với trợ lý hoặc một thư ký có trình độ và năng lực của một quản lý sẽ được công ty ở trụ sở chính giao cho một công ty con, đảm nhiệm chức cao hay là tổng giám đốc là một chuyện rất bình thường, trước mắt có một số thư ký trong đội thư ký cũng đang cố gắng vì mục tiêu này, tại sao cậu phải phản ứng mạnh như vậy?” Trần Vĩnh Hải nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm anh ta. Giống như là muốn xem trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì.

Ánh mắt của Bảo Quốc lóe lên, cười khổ: “Xin lỗi anh Hải, vì tôi đã đi theo anh từ nhỏ rồi, chưa bao giờ nghĩ sẽ rời khỏi anh, đột nhiên anh lại muốn chuyển tôi đi, nên trong tiềm thức tôi nghĩ mình đã làm sai chuyện gì.”.

Lý do này rất là hợp lý, Trần Vĩnh Hải cũng không biết anh ta có đang nói dối không.

“Nếu đã như vậy, vậy ngày mai cậu hãy đến công ty hóa chất ở thành phố Hồ Chí Minh làm giám đốc đi, nếu làm một khoảng thời gian mà cảm thấy không thích hợp, thì tôi sẽ cân nhắc điều cậu trở về.” Trần Vĩnh Hải nhấp chuột hai lần, in ra một văn bản lệnh điều động.

Bảo Quốc không nói thêm gì nữa, chấp nhận lệnh điều động này.

Nhưng sau đó nghĩ tới cái gì, có chút không an tâm nhìn Trần Vĩnh Hải: “Anh Hải, nếu tôi đi rồi thì anh phải làm sao, nếu không tôi sẽ bồi dưỡng một trợ lý khác để thay vị trí của tôi?”

“Không cần, cậu có thể đi ra ngoài được rồi.” Trần Vĩnh Hải xua tay.

Thấy anh từ chối, Bảo Quốc nói vâng một cái rồi đi ra ngoài.


Nhìn chằm chằm văn bản điều động trên máy tính, ánh mắt của Trần Vĩnh Hải có chút mơ hồ.

Bảo Quốc, cậu thực sự là một kẻ phản bội sao?

Trước khi trở thành một quản gia, quản gia Hoàng chính là một người bạn trên chiến trường của ông nội, ông không có vợ con, cả một đời đều làm việc ở nhà anh, chắc chắn sẽ không có nói dối anh.

Quản gia Hoàng đã nói, lúc Bảo Quốc còn nhỏ đã có ánh mắt căm thù với gia đình của anh, sau đó xảy một vài vấn đề, anh liền suy nghĩ kĩ, tạm thời anh sẽ chuyển Bảo Quốc đến chỗ khác, để kiểm tra xem anh ta có phải là kẻ phản bội không, nếu như không phải, anh sẽ tìm một cái lý do để chuyển anh ta về, còn nếu là…

Răng rắc!

Đôi mắt của Trần Vĩnh Hải như bị mây đen bao phủ, anh siết chặt con chuột lại như là muốn bóp nát nó.

“A Hải.” Tô Hồng Yên ngượng ngùng mở cửa ra.

Trần Vĩnh Hải bình tĩnh lại: “Tại sao đi vào lại không gõ cửa?”

Tô Hồng Yên kinh ngạc mở miệng: “A Hải, lúc trước em đi vào cũng không có gõ cửa, anh cũng đâu có trách, sao bây giờ…”

“Vừa rồi là anh đang nghĩ chút chuyện.” Trần Vĩnh Hải nhéo mi tâm.

Tô Hồng Yên bĩu môi: “Hừ, em nghĩ là anh đang có ý kiến với em mới đúng, A Hải, em cảm thấy hai ngày nay thái độ của anh đối với em không tốt như trước nữa, còn có chút không kiên nhẫn với em nữa, vì sao vậy?”

Cô ấy nhìn chằm chằm anh.


“Là do em suy nghĩ nhiều thôi, không có chuyện gì đâu, mà em vào đây có chuyện gì không?” Trần Vĩnh Hải hơi quay mặt đi.

Tuy anh nói như vậy, nhưng chỉ có chính bản thân anh biết rằng anh đã thực sự mất kiên nhẫn với Tô Hồng Yên rồi.

Mà nguyên nhân, chính là Quỳnh Anh đã nói anh yêu Tô Hồng Yên!

Nhưng từ trước đến nay anh chưa hề yêu Tô Hồng Yên, mà cô ấy còn nói anh sau này hãy đối xử tốt với Tô Hồng Yên, đúng là không hiểu nổi!

Thấy Trần Vĩnh Hải không chịu trả lời, ngược lại anh còn thay đổi chủ đề nói chuyện.

Tô Hồng Yên cảm thấy ở trong lòng lạnh đến thấu xương, nhưng ở trên mặt lại giả vờ không quan tâm: “ Là bố của em, vừa rồi bố em gọi điện cho em, kêu em đưa anh về nhà ăn cơm, để bàn bạc về chuyện đính hôn, giọng điệu hình như có chút khó chịu, chắc là đang tức giận về chuyện đính hôn của chúng ta.”

Cô ấy nói xong, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải.

Vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải rất căng thẳng, môi mỏng mím lại nói: “Biết rồi.”

“Vậy em sẽ đi trả lời bố em, nhưng mà A Hải, có thể tối nay bố em sẽ trách mắng anh, anh đừng có tức giận nha.” Tô Hồng Yên cẩn thận dặn dò.

“Em mau trở về đi.” Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm áo khoác bước ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?” Tô Hồng Yên nắm lấy cánh tay của anh hỏi.

Trần Vĩnh Hải rút cánh tay trở về: “ Anh để quên ít đồ ở biệt thự, anh trở về lấy.”

Nói xong, anh đi ra khỏi văn phòng, từ đầu đến cuối, đều không thèm nhìn Tô Hồng Yên.

Trần Vĩnh Hải lái xe, nhưng không trở về biệt thự mà đến khu chung cư Nam Minh.

Anh nhìn tờ giấy ghi địa chỉ của Quỳnh Anh, sau khi xác định được tòa nhà của cô ở, anh mặc áo khoác đi vào thang máy.

Thang máy đi thẳng đến nơi, vừa đi ra ngoài, liền gặp cô gái đã giúp đỡ Quỳnh Anh ở ngoài đường, cô đưa chìa khóa cho anh: “Đây là chìa khóa mà tôi đã nhờ người làm giùm, tôi vừa mới đi vào nhìn một chút, thấy cô Quỳnh Anh còn đang ngủ, anh Trần có thể yên tâm đi vào.”


“Cuối tháng sẽ có tiền thưởng!” Sau khi để lại một câu, Trần Vĩnh Hải đi vào căn hộ của Quỳnh Anh.

Cô gái vẫn còn đứng tại chỗ với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Trần Vĩnh Hải mở cửa bước vào, đánh giá căn hộ một chút, có một phòng ngủ và một phòng khách, đầy đủ các thiết bị, ngoại trừ hơi nhỏ, nhưng nhìn chung thì vẫn được, anh có chút hài lòng.

Đem chìa khoá đặt ở trên tủ giày, Trần Vĩnh Hải mở tủ giày ra nhìn, không có dép lê nào, anh liền trực tiếp đi chân đất vào phòng ngủ.

Giống như cô gái đã nói, Quỳnh Anh cuộn tròn người ở trên giường, ngủ rất là ngon.

Trần Vĩnh Hải ngồi ở mép giường, không có nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, nhìn rất là lâu, anh vén chăn lên rồi nằm xuống, kéo cô vào trong ngực anh, hôn lên trán của cô.

Anh đã một đêm không ngủ rồi, hiện tại có chút buồn ngủ, vì vậy anh nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này kéo dài đến năm tiếng đồng hồ, anh bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, Trần Vĩnh Hải mở mắt ra, nhẹ nhàng thu bàn tay đang đặt ở eo của Quỳnh Anh trở về, mặc quần áo và rời khỏi giường, sau đó dọn dẹp những dấu vết của anh đã lưu lại, rồi lặng lẽ rời đi.

Ban đêm, lúc Quỳnh Anh tỉnh dậy, thì bầu trời đã tối.

“Mấy giờ rồi?” Cô lắc đầu rồi cầm lấy điện thoại ở đầu giường.

Nhìn xong, đột nhiên cô mở to con mắt, thế mà đã chín giờ rồi!

Cô đã ngủ lâu như vậy sao?

Mà cô lại có cảm thấy không ngủ ngon chút nào, luôn có cảm giác bị cái gì đó buộc chặt lại, giống như có ai đó ôm lấy cô, khiến cô không thể cử động được, cũng không thể mở mắt ra.

Sẽ không phải là bị quỷ ám đi?

Ánh mắt của Quỳnh Anh nhìn vào vị trí bên cạnh, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận