Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chẳng lẽ ở lúc cô không biết, lại Trần Vĩnh Hải bị bắt về sao?

Vừa nghĩ như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh đã nóng nảy.

Lần trước cô nhảy qua cửa sổ để chạy, lần này bị bắt về. Trần Vĩnh Hải nhất định sẽ làm đủ loại biện pháp để khiến cô không chạy thoát.

Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng chạy lên sân thượng kiểm tra, nhìn xe sân thượng có bị chặn lại hay không.

Tuy nhiên sau khi cô đến sân thượng phát hiện sân thượng cũng không có bị gắn hàng rào bảo vệ gì, vẫn giống như cũ.

Chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi?

Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu một chút sau đó trở về phòng, đi đến trước cửa phòng, muốn nhìn thử xem có phải cửa bị khóa lại hay không.

Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, cô vặn một cái cửa đã mở ra.

Cô đứng ở ngoài cửa giơ tay lên đang chuẩn bị gõ cửa phòng quản gia Hoàng.

Quản gia Hoàng nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười cười: “Cô Quỳnh Anh, cô tỉnh rồi.”

“Chú Hoàng...” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Quản gia Hoàng gật đầu: “Chào buổi sáng cô Quỳnh Anh, tôi đang muốn gọi cô dậy ăn sáng.”

Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, không lên tiếng.

Quản gia Hoàng thấy trên người cô vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, vì qua một đêm nên nhìn nó đã có chút nhăn nhúm. Vì vậy ông ấy lên tiếng nhắc nhở: “Cô Quỳnh Anh thay quần áo rồi xuống lầu đi.”

“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng.


Sau khi quản gia Hoàng rời đi, cô đóng cửa lại ngay lập tức, đi đến tủ đựng đồ chọn quần áo.

Chờ đến khi cô chọn được một bộ mới đột nhiên nhận ra, cô đã không còn là người yêu của Trần Vĩnh Hải nữa, cô không nên mặc những bộ quần áo này.

Vì vậy Nguyễn Quỳnh Anh lại treo quần áo về chỗ cũ, cô đi vào phòng tắm hơi chỉnh sửa đồ đang mặc trên người một chút. Sau khi khiến nó bớt nhăn nhúm cô mới mở cửa xuống lầu.

Trong phòng khách, quản gia Hoàng đang đọc báo.

Khi ông ấy nhìn thấy cô xuống, quần áo trên người không đổi, nhịn không được hỏi một câu: “Cô Quỳnh Anh không thay quần áo sao?”

Nguyễn Quỳnh Anh kéo kéo góc áo: “Không cần, tôi mặc cái này là được.”

“Được rồi. Vậy cô mau đi ăn sáng đi.” Quản gia Hoàng đứng dậy.

Nguyễn Quỳnh Anh đi theo phía sau lưng ông ấy đi tới phòng ăn.

Nữ giúp việc bưng bữa sáng lên, Nguyễn Quỳnh Anh ngồi vào chỗ, không nhúc nhích, lông mày xinh đẹp nhíu chặt, vẻ mặt có chút không yên.

Quản gia Hoàng nhìn cô: “Sao cô Quỳnh Anh lại không ăn vậy?”

“Chú Hoàng, làm sao tôi lại đến được đây?” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay hỏi.

Bây giờ quản gia Hoàng mới hiểu được cô không yên tâm chuyện gì, khẽ mỉm cười: “Ngày hôm qua cô uống say trong quán bar, cậu chủ Hải đúng lúc cũng ở đó, nên mới mang cô về.”

“Đầu đuôi câu chuyện là thế này sao?” Nguyễn Quỳnh Anh gãi đầu vẫn có chút choáng váng.

Cô hoàn toàn không nghĩ ra.

Cô chỉ nhớ mình đã gọi vài chai rượu ở quầy bar và uống hết sạch chúng. Nhưng lúc nào say, sau khi say xảy ra chuyện gì, cô cũng không có chút ấn tượng gì.


“Đúng vậy, cô say còn không nhẹ cơ, ngay cả cậu chỉ Trần cũng không nhớ ra.” Quản gia Hoàng cười nói.

Nguyễn Quỳnh Anh cắn cắn môi: “Vậy tôi không nói lời gì sai chứ?”

Cô sợ mình vô tình nói ra chuyện mất đứa bé kia bốn năm trước.

Quản gia Hoàng lắc đầu: “Không có, tất cả những gì cô nói đều là những lời khen.”

“Lời khen?” Nguyễn QUỳnh Anh nhướng mày nghi hoặc: “Tôi đã nói những gì?”

“Ha ha, chuyện này, cô phải hỏi cậu chủ Hải mới biết, tôi không biết.” Mặt quản gia Hoàng không đỏ tim không đập trả lời.

Nghe ra ông ấy cố ý không muốn nói, Nguyễn Quỳnh Anh rũ mi mắt xuống: “Vậy thì quên đi, muốn tôi chạy đi bỏi anh ta, tôi thà không biết còn hơn.”

“Ha ha, Cô Quỳnh Anh mau ăn bữa sáng đi, chúng sắp nguội hết rồi.” Quản gia Hoàng cũng không tức giận đối với lời cô nói, vẻ mặt vẫn hiền hoà cũ.

Nguyễn Quỳnh Anh cầm dao nĩa lên chuẩn bị dùng bữa sang trong đĩa.

Chẳng qua là khi dao nĩa vừa mới chạm vào trứng gà, cô lại buông xuống.

“Sao cô Quỳnh Anh lại không ăn?” Quản gia Hoàng khó hiểu nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên: “Chú Hoàng, anh mau nói thật cho tôi biết, có phải Trần Vĩnh Hải lại muốn nhốt tôi đúng không?”

“Hóa ra cô Quỳnh Anh đang lo lắng về chuyện này.” Quản gia Hoàng thoải mái cười: “Yên tâm đi cô Quỳnh Anh, cậu Hải không có ý này. Lần trước cô treo khỏi sân thượng đã khiến cậu chủ Hải nhận ra rằng không thể nhốt cô được nữa. Cho nên lần này cậu ấy không dặn dò gì, cô muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”

“Thật sao?” Nguyễn Quỳnh Anh có chút không tin.


Sự thật là hành động của Trần Vĩnh Hải khiến cô cảm thấy lo sợ.

Quản gia Hoàng sờ sờ đầu cô một cái: “Thật, một ông già như tôi còn có thể lừa gạt cô sao? Hơn nữa nếu cậu chủ Hải thật sự muốn giam lòng cô thì ngay lúc cô chạy trốn ra ngoài phải bắt cô trở về và canh phòng nghiêm ngặt mới đúng.”

Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy cũng có lý, trong lòng hơi buông lỏng một chút.

“Được rồi cô Quỳnh Anh, cô mau ăn đi. Nếu cô thật sự không yên tâm thì sau khi ăn xong bữa sáng tôi sẽ kêu tài xế đưa cô rời đi được không?”

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Được.”

Cô lại cầm dao nĩa lên, yên tâm ăn bữa sáng.

Sau khi ăn xong quả nhiên giống như những gì quản giả Hoàng nói vậy, sắp xếp tài xế, đưa cô đến tập đoàn Nguyễn Thị.

“Chủ tịch.”

Cô vừa mới bước vào phòng làm việc, thư ký Diêm đã đi đến: “Chủ tịch, có người đang tìm cô ở phòng tiếp tân.”

“Bảo Ngọc sao?” Nguyễn Quỳnh Anh bỏ túi xách xuống.

Thư kí Diêm lắc đầu một cái: “Không phải, là chủ tịch tập đoàn Tô thị.”

Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày một cái: “Tô Yên?”

“Là cô ấy.” Thư kí Diêm gạt đầu.

“Cô ấy có nói tìm tôi có chuyện gì hay không?”

“Không có, chỉ nói là khi nào cô tới thì đi gặp cô ấy. Có điều trông sắc mặt của cô ấy có vẻ không được tốt lắm, chắc tìm cô không phải chuyện gì tốt.” Thư ký Diêm nhắc nhở.

Nguyễn Quỳnh Anh nhấp môi dưới: “Cô ấy chờ bao lâu rồi?”

Thư kí Diêm nhìn thời gian một chút: “Cũng chờ được một lát rồi, khoảng nửa giờ trước đã đến rồi. Tôi vốn muốn gọi điện thoại cho cô để cô đến sớm một chút, nhưng cô ấy nói không cần.”

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi qua đó ngay.” Nguyễn Quỳnh Anh nhéo sống mũi một cái đi ra khỏi phòng làm việc rồi đi thẳng đến phòng tiếp tân.”


Cô mới vừa đi đến cửa phòng tiếp tân đã nghe được bên trong truyền tới tiếng hét ‘người thứ ba’.

Ngay sau đó là một tràng vỗ tay vang dội.

Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay nắm cửa, lãnh đạm mở cửa ra.

Mặt Tô Yên không biểu cảm nhìn chằm chằm ti vi, nghe thấy có người tiến vào. Cô ấy cũng không thèm quay đầu lại mà trực tiếp nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô cảm thấy vở kịch này như thế nào?”

Cô ấy chỉ vào ti vi.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn theo.

Trên ti vi đang trình diễn một tiết mục hoàng hậu đánh nhau với kẻ thứ ba.

Tràng vỗ tay và câu ‘người thứ ba’ vừa rồi đều truyền tới từ trong ti vi.

Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt giọng lạnh nhạt nói: “Tình tiết bộ phim cũ rích, diễn xuất của diễn viên không tốt, theo tôi thấy cảnh quay này chẳng ra làm gì.”

“Ha ha, tuy nói như vậy, nhưng tôi ngược lại cảm thấy. Quỳnh Anh cô cực lì giống kẻ thứ ba trong đó.” Tô Yên quay đầu lại, vẻ mặt hung ác nói với Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh, giọng nói có chút không vui: “Cô Yên, tôi nhớ cô và cậu HẢi còn chưa có chính thức đính hôn đúng không? Cũng không có quan hệ bạn trai bạn gái, vậy thì sao tôi lại là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của hai người chứ?”

“Thật không có sao? Tuy tôi và anh Hải chưa chính thức đính hôn nhưng chúng tôi đã công khai với tất cả mọi người. Bố mẹ hai bên và bạn bè trong giới ai chẳng biết là chúng tôi là vị hôn thê vị hôn phu của nhau. Mà cô lại chen chân vào giữa chúng tôi, phá hoại tình cảm của chúng tôi!” Ánh mắt Tô yên đỏ hoe trợn to như muốn trừng ra hai cái lỗ.

Chân mày Nguyễn Quỳnh Anh nhíu chặt hơn: “Chen chân vào giữa hai người là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này cô hẳn là phải đi chất vấn Trần Vĩnh Hải mới đúng chứ không nên chất vấn tôi. Hơn nữa, bây giờ tôi đã rời xa Trần Vĩnh Hải không có liên quan gì đến anh ta nữa. Cho nên càng không có chuyện tôi phá hoại tình cảm của hai người.

Hôm nay Tô Yên bị làm sao vậy?

Mặc dù bình thường hai người cũng không mấy hòa thuận, sẽ nói ra những lời khiến cô lâm vào thế bí, nhưng chủ yếu đều rất kín đáo. Từ trước đến nay chưa bao giờ giống như lúc này, nó thẳng cô là người thứ ba, phá hoại tình cảm của cô ấy và Trần Vĩnh Hải.

Hơn nữa nhìn bộ dáng uể oải, vẻ mặt tiều tụy này của Tô Yên, cô ấy sẽ không phải bị chuyện gì kích thích chứ?

“Không có liên quan?” Tô Yên giống như nghe được chuyện cười, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh: “Không có liên quan vậy mà cô vẫn còn xuất hiện trước mặt anh Hải. Nếu cô rời đi tại sao lại không cút xa một chút?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận