Trần Vĩnh Hải nhắm chặt hai mắt: "Nhờ người đưa tới.”
“Vậy tại sao, không về thẳng biệt thự của mình, cứ phải đến chỗ của tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt cánh môi, khuôn mặt nhỏ nhắn dần tối sầm lại.
Trần Vĩnh Hải không nói gì nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh lại đẩy anh một cái: “Anh đừng hòng giả chết.”
Trần Vĩnh Hải cử động thân thể: "Em đừng ồn, tôi đau đầu.”
Đau đầu mà còn uống nhiều rượu như vậy, anh không sợ ngày nào đó té xỉu một cái, rồi không tỉnh lại được nữa sao?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một hơi: "Trần Vĩnh Hải, làm phiền anh dịch sang bên cạnh một chút được không? Anh đè như vậy tôi không thở được.”
Trần Vĩnh Hải nghe vậy, nhấc thân thể nặng nề lên một chút.
Trọng lực trên người biến mất, Nguyễn Quỳnh Anh chống tay lên ngực anh, đẩy anh sang một bên.
Trần Vĩnh Hải từ trên người cô lật sang bên cạnh.
Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái bật dậy khỏi giường, ngồi bên mép giường mang dép vào.
Trần Vĩnh Hải nghe thấy tiếng sột soạt, hơi nhướn mi hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Không liên quan đến anh.” Nguyễn Quỳnh Anh cũng không thèm quay đầu lại, bỏ lại một câu, đi thẳng ra khỏi phòng.
Trần Vĩnh Hải tưởng rằng cô muốn ngủ trên sofa, trong lòng lập tức có chút tức giận.
Đêm qua lúc anh giả vờ ngủ, cô kéo chăn bông, miệng còn lẩm bẩm muốn ra sofa ngủ.
Bây giờ cô làm như vậy, cũng không phải không có khả năng.
Cô không muốn ngủ cùng với anh đến vậy sao?
Trần Vĩnh Hải càng nghĩ càng tức, mở mắt ra, muốn đi ra ngoài xem rốt cuộc là sao.
Đáng tiếc bây giờ toàn thân anh thực sự không có sức, vừa mới ngồi dậy một cái, cơn chóng mặt lập tức ập đến, anh lại ngã ngửa ra.
Trần Vĩnh Hải hung hăng siết chặt nắm tay, khuôn mặt đẹp trai càng thêm căng cứng khó nhìn, hơi thở u ám tỏa ra từ cơ thể, lập tức tràn ngập căn phòng.
Sớm biết mình say đến nỗi không ngồi dậy được, anh sẽ không uống cùng Phản Hải Đăng nhiều như vậy, để Khánh Minh uống là được rồi.
Trần Vĩnh Hải nằm ngửa trên giường, hai mắt vô lực mở to, nhìn chằm chằm trần nhà không chớp mắt, thậm chí cả đầu ngón tay cũng không muốn cử động.
“Nguyễn Quỳnh Anh!” Anh trầm giọng hét lên.
Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời.
Trán Trần Vĩnh Hải trán nổi gân xanh, lại to giọng thêm một chút: "Nguyễn Quỳnh Anh!”
Lần này Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy, cô cầm muôi múc canh đi vào phòng: “Gọi tôi làm gì?”
Trần Vĩnh Hải khẽ quay đầu lại nhìn cô, thấy cô vừa đeo tạp dề vừa cầm muôi, anh giật mình: "Em đang làm gì đó?”
Cô không có đi ngủ trên sofa?
Ăn mặc như vậy, chẳng lẽ là đang làm bữa tối?
Nguyễn Quỳnh Anh lắc lắc cái muôi: “Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn giúp con sâu rượu nào đó tỉnh táo một chút.”
Tỉnh táo?. đam mỹ hài
Trần Vĩnh Hải chau mày: "Em đang nấu canh giải rượu?”
Nguyễn Quỳnh Anh cong môi, không trả lời, quay trở lại phòng bếp.
Nhưng dáng vẻ của cô, đã nói lên tất cả.
Khóe miệng Trần Vĩnh Hải chầm chậm cong lên.
Quả nhiên cô vẫn còn tình cảm với anh.
Chỉ có điều người phụ nữ này thật là cứng đầu, sống chết không chịu tin tưởng, anh muốn bắt đầu lại từ đầu, là thật lòng mà.
Trần Vĩnh Hải nhấc cánh tay lên che kím mí mắt, trong miệng khẽ hừ một tiếng, nghe vào tai cảm giác có chút ảo não.
Qua một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng đến gần.
Trần Vĩnh Hải hạ cánh tay xuống, đảo mắt nhìn về phía cửa phòng.
Nguyễn Quỳnh Anh bưng một chén canh giải rượu vừa nấu xong còn bốc khói nghi ngút đến, “Mau ngồi dậy, uống cái này đi.”
Trần Vĩnh Hải chớp mắt: “Không có sức.”
Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh lập tức sa sầm: “ Vậy thì nằm uống đi.”
“Uớt giường bây giờ.” Trần Vĩnh Hải nhìn cô, nhàn nhạt nói.
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng: “Vậy anh muốn thế nào?”
Cô đã nấu canh giải rượu cho anh rồi, thế mà anh vẫn còn giở trò.
“Đỡ tôi dậy.” Trần Vĩnh Hải giơ một cánh tay về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm cánh tay thon dài của anh mấy giây, mím môi, nhẹ nhàng đặt chén canh giải rượu sang một bên, sau đó giống như cam chịu nắm chặt tay anh, dùng hết sức lực toàn thân, kéo anh lên khỏi giường, lại kê thêm một chiếc gối ở đầu giường, để anh tựa lên.
Làm xong hết lượt, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Hải: “Bây giờ có thể uống được chưa?”
Trần Vĩnh Hải hừ một tiếng, coi như là trả lời.
Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, lại bưng chén canh giải rượu trên tủ đầu giường đưa cho anh: “Uống đi, còn hơi nóng.”
Trần Vĩnh Hải đưa tay nhận lấy, anh chau mày nhìn chất lỏng trong chén, màu sắc không được đẹp cho lắm, thổi nhẹ vài cái, vài ba hớp liền uống sạch chén canh giải rượu.
Dễ chịu như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh có chút ngơ ngẩn, cho đến khi nhận lại cái chén không, cô mới hoàn hồn, đem cái chén vào phòng bếp, rửa sạch rồi mới quay lại.
“Được rồi anh Trần, anh có thể đi rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa lau tay vừa nói.
Trần Vĩnh Hải mím môi: “Nguyễn Quỳnh Anh, sao lần nào em cũng đuổi anh đi vậy?”
“Nếu Cận thiếu không đến, tôi cũng không cần lần nào cũng đuổi anh đi như vậy.” Cô nhếch khóe môi, giọng điệu dửng dưng lạnh nhạt.
Trần Vĩnh Hải có chút bất mãn với giọng điệu của cô, cứ nhìn cô chằm chằm, không nói gì
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh nhìn đến nỗi không thoải mái, dứt khoát quay đầu lại nói: “Anh Trần, mau dậy rửa mặt đi, tỉnh táo một chút, chú Hoàng chắc cũng sắp đến rồi.”
“Em gọi điện cho quản gia Hoàng?” Trần Vĩnh Hải cau mày: “Lúc nào?”
“Lúc nấu canh giải rượu, hôm nay thật may, chú Hoàng không bị ốm.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa nói vừa đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa nhìn xuống dưới, xem xem chiếc xe quen thuộc kia đã tới chưa.
“Nguyễn Quỳnh Anh, em thật sự gấp gáp muốn tôi đi vậy cơ à.” Trần Vĩnh Hải mím chặt môi, lạnh giọng châm chọc.
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại liếc anh một cái: “Không phải tôi muốn anh đi, mà là anh Trần anh không nên đến đây, tôi đã không còn là tình nhân của anh nữa rồi, tôi không muốn dây dưa với anh nữa, hay có bất kỳ vướng mắc nào ngoại trừ hợp tác công việc, càng không muốn dính dáng đến chuyện giữa anh và Tố Hồng Yên, anh hiểu không?”
“Nhưng tôi muốn.” Trần Vĩnh Hải bước từ trên giường xuống, đi về phía cô.
Uống xong canh giải rượu, sức lực của anh cũng hồi phục được một chút.
Nguyễn Quỳnh Anh lùi lại một bước: “Anh có ý gì?”
“Ý của tôi vẫn như cũ, tôi muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa.” Trần Vĩnh Hải nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh một tiếng: “Vậy câu trả lời của tôi vẫn như cũ, bắt đầu lại là chuyện không thể.”
“Không có gì là không thể, em yêu tôi, mà tôi cũng không muốn so đo những chuyện em đã làm trước đây, bắt đầu lại thì chẳng có gì là không được, không phải sao?” Trần Vĩnh Hải vén một lọn tóc lên vành tai cô, giọng điệu trầm thấp.
Đồng tử Nguyễn Quỳnh Anh lập tức co rút: "Sao anh…”
Sao anh biết cô yêu anh?
Không phải anh luôn cho rằng, người cô yêu là đại thiếu gia của dòng họ Hy Nhĩ gì đó sao?
“Tôi làm sao?” Trần Vĩnh Hải đưa lọn tóc của cô đến bên cánh môi, nhẹ nhàng hôn lên.
Hành động này của anh, khiến Nguyễn Quỳnh Anh vừa xấu hổ vừa bất lực.
“Không có gì.” Cô giật tóc của mình ra khỏi tay anh.
May mà anh cầm lỏng tay, kéo một cái liền rút được ngay, cũng không bị đau.
Tóc tai rũ rượi, Trần Vĩnh Hải cũng không quan tâm, đút hai tay vào túi quần: “Em muốn hỏi, sao tôi biết em yêu tôi phải không?”
Anh gần ngay như lập tức, nhìn thấu nghi vấn trong cô lúc này.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, dứt khoát thẳng thắn thừa nhận: “Phải, chẳng phải anh luôn cho rằng, người tôi yêu là ‘vị hôn phu cũ’ sao?”
Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ ‘vị hôn phu cũ’.
Trần Vĩnh Hải cười cười: “Lần trước em uống say, chính miệng nói đấy.”
Chẳng phải là mấy ngày trước đó sao?
Mặt mũi Nguyễn Quỳnh Anh ngơ ngác, chỉ có thể chớp mắt: “Tôi... thật sự đã nói như vậy?”
Cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Trần Vĩnh Hải nhàn nhạt ừ một tiếng: "Phải, là em nói.”
“Anh tin à?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh.
Anh vẫn luôn cho rằng, năm đó cô cho người hành hung anh, cho dù cô có giải thích không phải là do cô làm đi chăng nữa, anh cũng không hề tin.
Nhưng bây giờ cô uống say rồi nói một câu cô yêu anh, anh liền tin ngay, hoàn toàn không có khả năng.
Sau đó, câu trả lời của Trần Vĩnh Hải, khiến toàn thân Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ cứng đơ tại chỗ, đầu óc trở nên trống rỗng.