Thư ký Diêm gật đầu: “Đúng vậy, là tổng giám đốc Hải tặng cô đó. Bên trên còn có tấm thiệp,”
Nói rồi anh ta đưa hoa cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh vô thức đưa tay nhận lấy bó hoa, suýt chút nữa thì ôm không nổi.
Hơn mười đóa hoa hồng trọng lượng đã rất nặng rồi.
Cô đứng lên đặt hoa lên trên bàn làm việc của mình, đưa tay mở tấm thiệp trên hoa ra.
Bên trong tấm thiệp chỉ ghi vỏn vẹn một câu ngắn: “Tặng cô.”
Sau đó phía dưới là dòng chữ: Trần Vĩnh Hải.
Đang yên đang lành, tự nhiên anh ta tặng hoa cho cô làm gì?
Nguyễn Quỳnh Anh đưa ánh mắt phức tạp nhìn bó hoa trước mặt, cô không chỉ không cảm thấy kinh ngạc vui vẻ mà ngược lại trong lòng vô cùng nặng nề.
“Thư ký Diêm, ai đưa hoa đến vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh để tấm thiệp về chỗ cũ rồi hỏi.
Thư ký Diêm lập tức nhớ ra những lời mà Minh Lý nói khi đó, sau đó trả lời: “Là một người đàn ông mặc vest chứ không phải là tổng giám đốc Hải, có lẽ là thư ký nào đó của tổng giám đốc Hải.”
“Vậy à, tôi biết rồi. Anh đi làm việc đi.” Nguyễn Quỳnh Anh phất tay.
Sau khi thư ký Diêm đi rồi, cô gỡ hoa ra một chút rồi cầm điện thoại, gọi điện cho Trần Vĩnh Hải.
Cô còn chưa mở miệng, giọng nói của Trần Vĩnh Hải đã truyền đến trước: “Nhận được rồi sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe môi: “Thật sự là anh đem hoa đến sao?”
“Là tôi.”
“Tại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi sâu, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại tặng hoa cho tôi?”
“Chẳng phải phụ nữ các cô đều thích hoa sao?” Trần Vĩnh Hải nói chuyện với giọng rất tự nhiên.
Tối qua anh đã dò xét, tặng quà chính là cách dễ dàng nhất để khiến phụ nữ cảm động.
Còn tặng quà gì thì trên mạng đã nói tặng những thứ như là hoa và son.
Anh đã bảo người mua một bộ son ở nước ngoài rồ, son vẫn chưa đến cho nên anh bảo người mua một bó hoa trước rồi đưa đến tặng cho cô. Lần trước ở trong bệnh viện, anh bảo quản gia Hoàng tặng cho cô một bó hoa Lily nhưng cô không cần. Anh nghĩ có lẽ cô không thích hoa Lily cho nên lần này mới tặng hoa hồng cho cô.
“Tôi thích hoa, nhưng thiếu gia Hải đột nhiên tặng hoa cho tôi nên tôi lại không thích nữa. Tôi chỉ cảm thấy thiếu gia Hải đang có âm mưu gì đó” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt điện thoại.
Trần Vĩnh Hải tối sầm mặt: “Âm mưu? Nguyên Quỳnh Anh, cô có thể đừng nghĩ đen tối như vậy có được không?”
Anh có thể có âm mưu gì chứ?
“Không phải tôi nghĩ đen tối, mà là kiểu làm của thiếu gia Hải anh thật sự khiến người ta thấy kỳ quái.” Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt, cố kìm nén sự bực bội trong lòng.
Trong lòng Trần Vĩnh Hải không thể không cảm thấy tức giận, hành động tặng hoa này bị phụ nữ cho rằng là điều kỳ quái.
Cô còn nói không thích, xem ra cô không cảm thấy cảm động.
Gương mặt Trần Vĩnh Hải trở nên lạnh lùng: “Cô thấy kỳ quái thì vứt nó đi.”
Nói rồi anh cúp điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt điện thoại xuống, nhìn màn hình điện thoại đã quay về màn hình chính rồi lại nhìn bó hoa hồng kiều diễm xinh đẹp kia, trong lòng thở dài một hơi.
Anh vẫn chưa nói, rốt cuộc anh tặng hoa cho cô là có ý gì.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ sờ lên cánh hoa hồng, cúi đầu ngửi hương hoa.
Mùi hương thấm vào lòng người truyền vào mũi, thơm ngát khiến cô không kìm được mà nhắm mắt lại.
“Thơm quá…” Cô khẽ lẩm bẩm.
Thật sự trong lòng cô rất thích bó hoa này, nhưng sau khi biết được Trần Vĩnh Hải tặng hoa thì cô thật sự không thể cảm thấy ngạc nhiên và thích nó được.
Trong thời gian này, hành động của anh vô cùng kỳ lạ. Đầu tiên là anh hủy bỏ buổi đính hôn với Tô Hồng Yên, nói nguyên nhân hủy bỏ là vì cô. Sau đó anh lại thường xuyên chạy đến nhà của cô mãi không chịu đi, còn nói với cô rằng muốn bắt đầu lại.
Rõ ràng trước kia anh còn hận cô đến nỗi muốn cô chết đi, thậm chí còn nhẫn tâm đánh con của cô. Bây giờ đột nhiên anh vây lấy, theo đuổi cô. Nhìn thế nào cũng giống như anh đang có ý đồ gì vậy.
Nghĩ đến đây, sự cảnh giác của Nguyễn Quỳnh Anh cho Trần Vĩnh Hải càng thêm sâu đậm
Cô gọi trợ lý của thư ký Diêm là Minh Lý đến.
“Anh đem bó hoa này đến tập đoàn Vĩnh Phát, tặng cho một người tên là Tô Hồng Yên.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa bó hoa hồng cho Minh Lý.
Minh Lý nhận lấy bó hoa với gương mặt không hiểu gì: “Thưa chủ tịch, chẳng phải bó hoa này tặng cho cô sao?”
“Không phải, đưa nhầm thôi, anh cứ làm theo những lời tôi dặn dò là được rồi. Sau khi đưa cho Tô Hồng Yên thì nhớ nói với cô ấy rằng là tổng giám đốc Hải tặng cho cô ấy” Nguyễn Quỳnh Anh thản nhiên dặn dò, sau đó bảo anh ta ra ngoài.
Cô nghĩ, có lẽ lúc đầu bó hoa này nên tặng cho Tô Hồng Yên.
Quả nhiên Minh Lý làm theo lời cô nói, sau khi đi đến tập đoàn Vĩnh Phát thì nói với bên lễ tân rằng muốn tìm Tô Hồng Yên.
Bên lễ tân gọi điện thoại đến văn phòng trợ lý ở tầng cao nhất.
“Alo.” Tô Hồng Yên cầm ống nghe của điện thoại bàn lên.
Bên lễ tân nói chuyện về bó hoa.
“Cô nói là anh Hải tặng hoa cho tôi?” Tô Hồng Yên kinh ngạc đứng bật dậy.
Sau khi biết Trần Vĩnh Hải bảo người đến tặng hoa cho cô ấy, cô ấy không thể ngậm miệng được.
Bên lễ tân nhìn Minh Lý, thấy Minh Lý gật đầu thì mỉm cười trả lời: “Đúng vậy ạ.”
“Tôi sẽ xuống ngay.” Tô Hồng Yên kích động đến đỏ cả mặt, lơ lửng như người trên trời mà đi xuống tầng.
Khi cô ấy nhìn thấy bó hoa trong tay Minh Lý thì hoàn toàn bị sự kinh ngạc và vui mừng trước mắt làm cho mê muội đầu óc. Cô ấy quên mất chuyện hỏi Minh Lý là ai, vội vàng đi đến thang máy, muốn cảm ơn Trần Vĩnh Hải.
Cô ấy vừa đi đến thang máy, chuyện Trần Vĩnh Hải tặng hoa cho cô ấy đã truyền khắp đại sảnh. Thậm chí một lúc sau cả tập đoàn Vĩnh Phát đã biết chuyện.
Nhân viên trong tập đoàn Vĩnh Phát biết rất rõ tâm tư của Tô Hồng Yên với Trần Vĩnh Hải, cũng nhìn thấy sự chiếu cố đặc biệt của Trần Vĩnh Hải dành cho cô ấy.
Thậm chí họ còn nghe đồn Trần Vĩnh Hải đã đính hôn với Tô Hồng Yên. Mặc dù đây là tin đồn, chưa có bằng chứng xác thực, nhưng quan hệ thân mật của hai người họ đã khiến tất cả mọi người đều đoán ra được hai người họ là một đôi.
Bây giờ Trần Vĩnh Hải còn tặng hoa cho Tô Hồng Yên, điều này đã chứng minh tất cả.
“Anh Hải.” Tô Hồng Yên không thèm gõ cửa mà đi thẳng vào văn phòng của Trần Vĩnh Hải
Trần Vĩnh Hải cảm thấy không vui trước hành động của cô ấy.
Lần trước anh vừa mới bảo cô ấy sau này khi vào phòng là phải gõ cửa, nhưng tại sao lần này cô ấy vẫn không nghe lời?
Trần Vĩnh Hải dừng bút, ngẩng đầu lên. Khi anh đang định khiển trách Tô Hồng Yên thì lại nhìn thấy bó hoa hồng trong lòng cô ấy. Đôi mắt anh lập tức nheo lại, trong lòng dâng trào suy đoán không hay.
“Hoa này từ đâu đến vậy?” Trần Vĩnh Hải chỉ vào bó hoa, hạ giọng hỏi.
Tô Hồng Yên ngửi hương hoa, cười toe toét nói: “Chẳng phải là hoa anh tặng cho em sao?”
“Anh tặng?” Trên trán Trần Vĩnh Hải nổi đầy gân xanh.
Sự suy đoán trong lòng anh đã được kiểm chứng, quả nhiên đây là bó hoa mà anh tặng cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Bây giờ bó hoa này lại xuất hiện trên tay Tô Hồng Yên, điều đó nói lên người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh này đã bảo người đem qua đây.
Hơn nữa cô còn lấy danh nghĩa của anh, nói anh tặng cho Tô Hồng Yên.
Một lúc sau Trần Vĩnh Hải đã phân tích rõ ràng tất cả chuyện này. Anh nắm chặt cây bút máy trong tay mình, gằn mạnh xuống giống như muốn bóp nát nó. Truyện Lịch Sử
“Được, Nguyễn Quỳnh Anh. Cô được lắm!” Trần Vĩnh Hải giận giữ cười.
Nghe thấy cái tên Nguyễn Quỳnh Anh, nụ cười trên gương mặt Tô Hồng Yên cứng lại. Cô ấy đã thoát ra khỏi niềm bất ngờ và hạnh phúc khi nhận được hoa.
“Anh Hải, anh vừa nói đến cô Anh. Cô Anh làm sao?” Cô ấy vô thức ôm chặt bó hoa trong tay.
Trần Vĩnh Hải không trả lời cô ấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào bó hoa kia: “Không phải anh tặng bó hoa này cho em.”
“Cái gì?” Gương mặt Tô Hồng Yên trắng bệch, sau đó nở nụ cười rất khó coi: “Anh Hải, anh nói bó hoa này không phải tặng cho em sao?”
“Đây là bó hoa anh tặng cho Nguyễn Quỳnh Anh.” Trần Vĩnh Hải trả lời.
Tô Hồng Yên buông tay, bó hoa trong lòng cô ấy lập tức rơi xuống đất, cánh hoa vung vãi trên mặt đất.
Trần Vĩnh Hải nhìn thấy những cánh hoa đó thì khẽ nhíu mày.
“Anh Hải, anh tặng bó hoa này cho Nguyễn Quỳnh Anh. Vậy tại sao khi em nhận được lại nói là anh tặng cho em?” Khóe mắt Tô Hồng Yên ửng đỏ, tâm trạng hơi kích động.
Trần Vĩnh Hải mím môi: “Điều đó không quan trọng, nếu như em thích hoa thì tự mua một bó đi, ký tấm séc của anh là được rồi”
“Ha ha.” Tô Hồng Yên bật cười hai tiếng không rõ ý, gương mặt lạnh lùng, quay người rời đi.
Cô ấy vừa đi ra khỏi văn phòng, gương mặt độc ác khiến người ta sợ hãi. Sự hận thù trong mắt cô ấy nhanh chóng biến thành lưỡi dao.
Cô ấy dựa vào cửa, toàn thân run rẩy, nghiến chặt răng nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô đợi đấy cho tôi.”