“Chị Hồng Yên, chị ở đây làm gì vậy?” Một người phụ nữ ăn mặc như thư ký, tay cầm một cây chổi đi ra từ văn phòng thư ký. Cô ta nhìn thấy giọt nước mắt lạnh lẽo ngân ngấn trên khóe mắt Tô Hồng Yên thì không khỏi tò mò mà hỏi.
Tô Hồng Yên vội vàng lấy tay lau giọt nước mắt, thu lại tất cả cảm xúc bên trong của mình rồi mỉm cười nói: “Không có gì, tôi nghĩ đến một số chuyện không vui mà thôi. Cô làm gì ở đây vậy?”
Cô ấy nhìn cây chổi trong tay cô thư ký.
Cô thư ký nhấc cây chổi lên: “Vừa nãy tổng giám đốc Hải gọi đến sai người vào dọn dẹp văn phòng của anh ấy ạ.”
Lẽ nào là dọn dẹp những cánh hoa kia?
Trong lòng Tô Hồng Yên cười lạnh lùng, nhưng ngoài mặt lại rất tình tĩnh thản nhiên. Cô ấy vẫn giữ nguyên nụ cười: “Ra là vậy, thôi cô nhanh vào trong đi.”
“Vâng ạ.” Cô thư ký gật đầu.
Tô Hồng Yên bước hai bước ra bên cạnh, nhường cửa cho cô thư ký ấy đi vào.
Khi cô thư ký ấy đẩy cửa vào, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nên quay đầu chớp mắt nhìn Tô Hồng Yên: “Đúng rồi, em vẫn chưa chúc mừng chị Tô Hồng Yên.”
“Chúc mừng tôi cái gì?” Tô Hồng Yên lấy một chiếc gương nhỏ ra, đang tô lại son môi.
“Đương nhiên là hoa rồi ạ, cả công ty đều biết chuyện tổng giám đốc Hải tặng hoa cho chị rồi.” Cô thư ký nói.
Tô Hồng Yên trượt tay, son môi quẹt một đường lên gương mặt cô ấy.
Gương mặt Tô Hồng Yên trở nên u ám, vô cùng khó nhìn. Cô ấy nheo mắt, liếc nhìn cô thư ký kia với vẻ độc ác: “Tôi phải cảm ơn lời chúc mừng của cô, đúng không?”
Nụ cười trên gương mặt cô thư ký kia cứng đờ, cô ta vẫn chưa hiểu tại sao đang yên đang lành Tô Hồng Yên lại nổi giận.
“Chị… Chị Hồng Yên, em đã nói sai điều gì sao?” Cô thư ký yếu ớt hỏi.
Tô Hồng Yên hừ lạnh, không thèm để ý nữa mà quay người rời đi.
Cô thư ký kia thở phào rồi lại đẩy cửa bước vào văn phòng của Trần Vĩnh Hải với vẻ mặt không hiểu gì.
Khi cô thư ký ấy nhìn thấy bó hoa hồng đã nát tanh bành dưới đất thì mới hiểu tại sao Tô Hồng Yên lại tức giận.
Có lẽ cô ấy đã cãi nhau với tổng giám đốc Hải.
Trong lòng cô thư ký ấy thầm nghĩ rồi lén nhìn Trần Vĩnh Hải ở sau bàn làm việc, chào hỏi một câu rồi bắt đầu dọn dẹp hoa.
Sau khi thu dọn xong, cô thư ký ấy lễ phép nói với Trần Vĩnh Hải: “Tổng giám đốc Trần, tôi ra ngoài trước đây.”
Trần Vĩnh Hải đặt bút xuống, đột nhiên hỏi: “Cô có bạn trai chưa?”
“Dạ?” Cô thư ký ấy bối rối.
Cô ta thoáng giật mình rồi nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, vội vàng trả lời: “Có rồi ạ.”
“Vậy bạn trai của cô đã làm chuyện cảm động gì với cô chưa?” Trần Vĩnh Hải đan mười ngón tay lại với nhau, ánh mắt rất nghiêm túc.
Mặc dù cô thư ký ấy không biết tại sao đột nhiên anh lại hỏi vậy, nhưng cô ta trả lời rất nhanh: “Có rồi ạ.”
“Làm chuyện gì?” Trần Vĩnh Hải ngồi thẳng lưng, giọng nói vô cùng gấp gáp.
Cô thư ký ấy tập trung nhớ lại rồi nở nụ cười ngọt ngào: “Hồi còn học đại học, tôi và bạn trai đi du lịch cùng nhau. Chúng tôi gặp một nhóm côn đồ, bạn trai tôi không màng nguy hiểm mà bảo vệ tôi ở phía sau, còn anh ấy thì bị thương rất nặng. Chuyện này khiến tôi vô cùng cảm động.”
“Vậy à.” Trần Vĩnh Hải gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Cô thư ký đó cắn môi: “Tổng giám đốc Hải, còn chuyện gì nữa không ạ?”
“Không, cô ra ngoài đi.” Trần Vĩnh Hải phất tay.
Cô thư ký đó gật đầu, cầm lấy cây chổi và bó hoa rồi đi ra ngoài.
Sau khi cô ta đi rồi, ánh sáng trong đôi mắt Trần Vĩnh Hải bị dập tắt. Anh cầm lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh mình rồi gọi điện thoại cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh đang vẽ bản kế hoạch, nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, cô không nhìn số hiển thị mà cứ thế kẹp điện thoại giữa bả vai và tai: “Alo, tôi là Nguyễn Quỳnh Anh.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, là cô cho người đưa hoa đến, còn bảo tôi tặng hoa cho Tô Hồng Yên đúng không?” Trần Vĩnh Hải hạ giọng xuống, truyền đến tai cô qua điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ, cô đặt bút chì xuống, cầm điện thoại nhìn lên màn hình. Ba chữ “Trần Vĩnh Hải” to đùng đập vào mắt cô.
Anh gọi điện thoại đến là để hỏi tội cô sao?
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên, cô áp điện thoại lên tai một lần nữa, vừa bình tĩnh tiếp tục vẽ bản thiết kế vừa đối phó: “Là tôi.”
“Lý do?” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng phun ra hai chữ.
Nguyễn Quỳnh Anh thổi vào bản thiết kế hai cái, sau khi thổi xong bột chì thì mới trả lời: “Tôi chỉ cảm thấy bó hoa đó anh nên tặng cho cô Yên, thiếu gia Hải không cảm thấy lý do này rất hợp lý sao?.”
Huyệt thái dương của Trần Vĩnh Hải nhô lên, anh gằn giọng: “Nguyễn Quỳnh Anh, bó hoa đó là tôi tặng cho cô.”
Nguyễn Quỳnh Anh dừng bút chì trong tay, trong đôi mắt lóe lên tia phức tạp: “Thiếu gia Hải, anh tặng hoa cũng phải cần có lý do chứ.”
“Cô có ý gì?” Trần Vĩnh Hải ngẩn mặt ra.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt, thở dài nói: “Hoa không phải là thứ có thể tặng tùy tiện được. Chúng ta không có quan hệ gì cả, anh đột nhiên tặng hoa cho tôi, tôi chỉ cảm thấy anh có ý đồ khác mà thôi. Tôi nói như vậy thiếu gia Hải có hiểu không?”
“Vậy là cô cảm thấy thiếu một lý do sao?” Trần Vĩnh Hải đột nhiên bình tĩnh lại.
Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe môi, cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, coi như ngầm thừa nhận.
Trần Vĩnh Hải khẽ cười: “Lý do chính là tôi muốn bắt đầu lại với cô.”
“Anh lại nói như vậy” Nguyễn Quỳnh Anh ném cây bút trong tay xuống rồi ngồi dựa lưng xuống ghế, nở nụ cười hờ hững: “Thiếu gia Hải, chi bằng chúng ta nói một cách thẳng thắn đi. Tại sao anh muốn bắt đầu lại với tôi? Nếu như anh thật sự có ý đồ gì đó thì cứ nói rõ ràng ra. Chỉ cần ý đồ của anh không quá đáng lắm thì tôi có thể giúp đỡ anh, sau đó chúng ta cắt đứt quan hệ, có được không?”
“Cô vẫn cho rằng tôi muốn bắt đầu lại với cô là có tính toán gì sao?” Trần Vĩnh Hải nắm chặt nắm đấm.
Cắt đứt quan hệ, anh có nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến điều đó.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh hơi lạnh lẽo, một cái tay khác của cô che mặt lại, không để cho người ta biết cảm xúc lúc này của cô: “Không phải tôi cho rằng, mà là thiếu gia Hải đột nhiên nói muốn bắt đầu lại nhưng không có lý do gì cả. Anh bảo tôi xem, như vậy sao tôi có thể không nghi ngờ anh có tính toán gì với tôi được chứ? Thiếu gia Hải, cho dù có chuyện gì thì cũng phải có lý do của nó.”
Điều này giống như nỗi hận của anh dành cho cô vậy, nó cũng có lý do. Bởi vì bốn năm trước cô chia tay anh đã làm bẽ mặt anh.
Bởi vì anh cho rằng, năm đó cô sai người tấn công anh bất ngờ.
Chuyện ấy còn có lý do, vậy tại sao chuyện anh đột nhiên muốn bắt đầu lại với cô lại không có lý do được? Chẳng qua anh không muốn nói lý do ấy ra mà thôi.
Trong điện thoại đột nhiên trở nên yên lặng.
Yên lặng đến nỗi Nguyễn Quỳnh Anh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
“Thiếu gia Hải, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước đây. Tôi còn có chút chuyện.” Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi, định cúp điện thoại.
Nhưng lúc này, Trần Vĩnh Hải mở miệng nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô thật sự muốn biết lý do sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên, cô chớp mắt nói: “Anh… muốn nói sao?”
Lẽ nào anh thật sự muốn bảo cô làm gì đó nên mới cố ý nói bắt đầu lại với cô?
Trần Vĩnh Hải mím chặt đôi môi mỏng, con ngươi sâu thẳm, tĩnh lặng khiến người ta không nắm rõ được: “Nếu như tôi nói, tôi vẫn còn yêu cô thì cô có chấp nhận được lý do này không?”
Anh đã nói ra rồi.
Trần Vĩnh Hải kìm nén để nhịp tim không nhảy ra khỏi lồng ngực, vẻ mặt hơi sửng sốt.
Anh mới phát hiện, thật ra nói một câu “tôi yêu cô” cũng không khó nói như trong tưởng tượng của anh.
So với sự nghĩ thông của Trần Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh đã sững sờ cả người, một lúc sau cô mới định thần lại.
“Anh nói… cái gì?” Khóe môi cô khẽ mấp máy, giọng nói rất khô khốc.
Yêu cô sao?
Nếu như cô nghe không nhầm thì dường như anh đã nói như vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ run rẩy cầm chiếc điện thoại trên tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô không thể nói ra được cảm xúc lúc này của mình là căng thẳng hay là kích động, vui mừng hay là mỉa mai. Tóm lại cảm xúc của cô vô cùng phức tạp.
“Tôi nói, tôi vẫn còn yêu cô. Nguyễn Quỳnh Anh, cô không nghe rõ sao?” Trần Vĩnh Hải nhìn lên màn hình khóa điện thoại rồi lại khẽ nói.
Trên màn hình khóa điện thoại là ảnh của Nguyễn Quỳnh Anh vào bốn năm trước.
Anh vốn dùng tấm ảnh này làm màn hình khóa của điện thoại, nhưng sau này không muốn để cô nhìn thấy nên đã đưa vào máy tính làm màn hình khóa của máy tính.
“Yêu tôi? Trần Vĩnh Hải, anh đang đùa tôi à?” Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng.