Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Trần Vĩnh Hải ngưng ánh mắt: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô không tin sao?”

Sao cô có có thể cho rằng anh không yêu cô?

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt đã ửng hồng: “Thiếu gia Hải, anh nói anh còn yêu tôi, nhưng tại sao tôi lại không nhìn ra anh yêu tôi chỗ nào? Phải nói là, từ trước đến giờ anh có yêu tôi sao?”

Nếu như trước kia anh lừa dối cô bằng những lời nói này thì tốt biết bao.

Trước kia, cho dù cô có cho rằng nó là lời nói dối thì cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng bây giờ cô thật sự không thể vui vẻ được, ngược lại còn cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc cô còn có chỗ nào để anh có thể tính toán được?

Trần Vĩnh Hải nghiến răng, ngồi không nói lời nào.

Anh biết rất rõ mình đã làm những điều gì suốt nửa năm qua, cô không nghĩ anh yêu cô cũng là điều đương nhiên thôi.

Nhưng cô nói từ trước đến giờ anh chưa từng yêu cô thì anh không thể chấp nhận được.

Lẽ nào cô không nhìn ra tình yêu của anh dành cho cô vào bốn năm trước, yêu cô đến nỗi có thể móc trái tim mình ra cho cô sao? Chỉ có cô mới là người thay đổi được anh.

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên tia lửa nhỏ, nhưng nó đã nhanh chóng bị đè nén xuống. Anh trầm giọng nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, chúng ta có thể bỏ xuống chuyện của trước kia có được không?”

“Anh có ý gì?” Nguyễn Quỳnh Anh kìm hãm nét mặt của mình lại.


Trần Vĩnh Hải hé môi: “Bỏ xuống tất cả ân oán và hận thù, bắt đầu lại lần nữa.”

Nguyễn Quỳnh Anh không nói gì, cô cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.

Trần Vĩnh Hải kiên nhẫn hiếm thấy, anh không thúc giục cô mà cầm điện thoại kiên nhẫn chờ đợi.

Mấy phút sau, Nguyễn Quỳnh Anh bật cười. Trong nụ cười của cô còn xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào: “Buông xuống tất cả ân oán sao? Thật nực cười, thật sự vô cùng nực cười.”

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô cảm thấy nực cười lắm sao?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, xung quanh người ngập tràn làn khí lạnh lẽo.

Anh đã nói như vậy rồi, vậy mà cô chỉ cảm thấy buồn cười.

Nguyễn Quỳnh Anh che gương mặt vừa cười vừa khóc của mình, cơ thể khẽ run lên: “Thiếu gia Hải, điều này không buồn cười sao? Buông xuống tất cả ân oán và hận thù, vậy xin hỏi anh thật sự có thể buông xuống sao? Không, anh không thể buông xuống được. Anh không thể buông xuống được chuyện tôi sai người tấn công anh bất ngờ và tôi cũng không thể buông xuống được chuyện anh làm tôi mất con.”

Nói đến con, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh đau đớn đến nỗi suýt chút nữa ngạt thờ: “Nếu như đã không buông xuống được thì sao chúng ta có thể nói đến chuyện bắt đầu lại được. Huống hồ… Trong lòng anh còn có Tô Hồng Yên.”

Tô Hồng Yên, lại là Tô Hồng Yên.

Huyệt thái dương của Trần Vĩnh Hải giật giật, đầu vừa đau vừa căng ra: “Nói thẳng ra là cô vẫn đang để ý đến Tô Hồng Yên. Cô tưởng tôi yêu Tô Hồng Yên, nhưng tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi không yêu cô ấy. Tại sao cô không thể thử tin tưởng tôi vậy?”

Nguyễn Quỳnh Anh nói với giọng mỉa mai: “Vậy tại sao thiếu gia Hải không thể thử tin tôi? Tin tôi chưa từng sai người đến tấn công anh bất ngờ?”

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô cứ già mồm át lẽ phải vậy?” Gương mặt Trần Vĩnh Hải tối sầm lại.


Anh đã điều tra rất rõ chuyện cô làm như vậy, cô bảo anh phải tin cô như thế nào đây?

Huống hồ anh nói rồi, anh đã không còn so đo tính toán gì nữa. Anh có thể buông xuống tất cả ân oán hận thù, không để ý đến chuyện cô làm với anh năm xưa nữa. Vậy tại sao cô vẫn kiên quyết nói không phải cô làm như vậy?

Nghe thấy lời nói của Trần Vĩnh Hải, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh ngập tràn sự mỉa mai xen lẫn bi thương.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén sự đau đớn trong trái tim, để giọng nói của mình nghe tự nhiên nhất có thể: “Già mồm át lẽ phải sao? Có lẽ thiếu gia Hải thấy như vậy, nhưng không sao cả, tôi đã thấy không cần thiết nữa rồi. Dù sao giữa chúng ta ngay cả tin tưởng nhau cũng không làm được, bắt đầu lại cũng chỉ nảy sinh thêm mâu thuẫn mới mà thôi, như vậy thì chi bằng cứ như thế này đi.”

“Cho nên dù tôi nói tôi yêu cô, cô cũng không muốn, đúng không?” Trần Vĩnh Hải mím chặt môi, đôi mắt ngập tràn u ám.

Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài, bầu trời âm u như tâm trạng lúc này của cô vậy: “Thiếu gia Hải, tôi không biết cái tình yêu mà anh nói rốt cuộc là thật lòng hay chỉ đang trêu đùa tôi, nhưng tôi biết nếu như anh thật sự yêu tôi thì sẽ không làm những chuyện nhẫn tâm như vậy với tôi.”

Nói rồi cô cúp máy, ném điện thoại đi. Cô nằm úp mặt lên mặt bàn, bật khóc nức nở.

Thư ký Diêm gõ cửa ở bên ngoài rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không nghe thấy âm thanh nào.

Cuối cùng thư ký Diêm tự mình đẩy cửa bước vào, anh ta thấy cô đang khóc thì lập tức nuốt xuống hết những chuyện quan trọng mà mình chuẩn bị nói. Sau đó tiến đến hỏi thăm: “Chủ tịch, cô sao vậy?”

Nguyễn Quỳnh Anh nâng gương mặt khóc đến đỏ ửng lên: “Tôi không sao.”

“Cô như vậy mà bảo không sao ư? Mắt cô đã sưng húp cả lên rồi” Thư ký Diêm đưa cho cô một tờ giấy.


Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy rồi lau nước mắt của mình, sau đó cố nở nụ cười gượng gạo: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thấy cô chủ động chuyển sang chủ đề khác, thư ký Diêm thờ dài rồi đưa tờ báo cáo trên tay cho cô: “Cũng không phải chuyện gì lớn, đây chính là mục đích Lê Diệu Ngọc mở cuộc họp báo mà cô bảo tôi điều tra…”

“Anh điều tra được rồi sao?” Thư ký Diêm còn chưa nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh đã cắt ngang lời anh nói.

Thư ký Diêm lắc đầu: “Tôi vẫn chưa, bà ta quá cẩn thận, không hề để sót bất kỳ sơ hở nào. Nhưng tôi lại điều tra được bà ta đã lấy danh sách khách mời họp báo từ ban Truyền Thông, không biết bà ta dùng nó để làm gì.”

“Anh có thể điều tra được không?” Nguyễn Quỳnh Anh uống ngụm nước, sau khi ổn định lại tinh thần thì lên tiếng hỏi.

Trước kia Lê Diệu Ngọc cũng có hỏi cô, bà ta muốn có danh sách khách mời.

Cô không cho, Lê Diệu Ngọc liền đến ban Tuyên Truyền để lấy nó. Chắc chắn trong danh sách có người nào đấy khiến cho Lê Diệu Ngọc xem trọng như vậy.

Thư ký Diêm buông tay xuống: “Khá là khó, bà ta lấy được danh sách thì rời khỏi công ty. Chúng ta không biết bà ta muốn làm gì, hơn nữa trong một trăm người trên danh sách, hơn nửa trong số đó là truyền thông. Tôi thật sự không thể nghĩ ra được bà ta sẽ liên lạc với ai.”

“Cứ như vậy đi.” Nguyễn Quỳnh Anh hơi thất vọng mà gật đầu.

“Cho nên thưa chủ tịch, buổi họp báo ngày mai cô hãy cẩn thận. Nếu như Lê Diệu Ngọc nói sẽ tham gia thì bà ta sẽ nghĩ cách nào đó để vào được. Tôi sợ đến lúc đó bà ta sẽ làm vài chuyện phiền phức.” Thư ký Diêm hơi lo lắng đẩy kính mắt.

Mặc dù trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh cũng hơi lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn tự tin cười: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.”

“Vậy tôi đi trước đây” Thư ký Diêm khẽ cúi đầu rồi quay người rời đi.

Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt nhìn bản báo cái trên tay, không quan tâm nữa mà ném nó đi. Cô cầm cái bút, chuẩn bị tiếp tục vẽ bản thiết kế.

Nhưng cô cầm bản thiết kế lên nhìn mới phát hiện ra, bản thiết kế vừa nãy đã bị ướt bởi nước mắt của mình rồi.


Nguyễn Quỳnh Anh thở dài, xé tấm bản thiết kế rồi ném nó vào trong thùng rác. Sau đó cô lại nhớ lại mà vẽ lại một bản khác.

Mãi cho đến chiều, Ngô Bảo Ngọc gọi điện thoại đến hẹn cô ra ngoài ăn cơm thì cô mới buông bản thiết kế xuống. Cô thu dọn bàn làm việc của mình rồi ra ngoài như lời hẹn.

Trong nhà hàng Tây sang trọng, Ngô Bảo Ngọc thấy Nguyễn Quỳnh Anh đến thì vẫy vẫy tay: “Quỳnh Anh, tớ ở đây.”

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cười, đi qua bên đó. Cô kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống: “Tại sao lại muốn hẹn tớ ăn cơm vậy?”

“Chán quá nên đành phải hẹn cậu ra đó.” Ngô Bảo Ngọc nhún vai, đưa menu cho cô: “Cậu xem muốn ăn gì?”

Nguyễn Quỳnh Anh lật menu nhìn, tùy tiện chọn một phần thịt bò ướp lạnh và một phần salad là xong.

“Cậu ăn có chút như vậy thôi sao? Không gọi điểm tâm sao?” Ngô Bảo Ngọc đề nghị.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Như vậy thôi, gần đây khẩu vị của tớ không được tốt.”

“Sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?” Ngô Bảo Ngọc lo lắng, quan tâm hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh uống một ngụm nước lọc: “Bệnh cũ thôi à, không sao đâu.”

Sau khi cô mất con thì khẩu vị của cô không tốt lắm, ăn cũng không được nhiều. Có đôi lúc cô còn bị mất vị giác.

“Không sao thì được.” Ngô Bảo Ngọc yên tâm, sau khi đưa menu cho phục vụ thì tinh tế quan sát Nguyễn Quỳnh Anh: “Mắt cậu sao vậy? Cậu vừa khóc phải không?”

Nguyễn Quỳnh Anh sờ mí mắt đang hơi sưng lên của mình: “Điều này mà cậu cũng nhìn ra được.”

“Có gì mà không nhìn ra được, nó rõ ràng như vậy mà. Cậu nói đi, có phải tên Hải kia ức hiếp cậu không?” Ngô Bảo Ngọc nhoài người lên phía trước, dáng vẻ như “tớ đang đi guốc trong bụng cậu đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận