Nguyễn Quỳnh Anh cũng không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng: “Là anh ta.”
“Được lắm, quả nhiên là anh ta, tớ đi tìm anh ta tính sổ!” Ngô Bảo Ngọc nói xong, rầm một tiếng, bỏ dao nĩa trong tay xuống, lập tức đi về phía Khánh Minh.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng biết chuyện cô ấy và Khánh Minh, chẳng là là lần đó đụng nhau ở Kim Sắc Niên Hoa đó sao.
Chỉ là không rõ, vì sao Ngô Bảo Ngọc cứ nhất định phải làm khó dễ Khánh Minh.
Nguyễn Quỳnh Anh kéo Ngô Bảo Ngọc lại: “Được rồi Bảo Ngọc, anh ta đang nói chuyện với khách hàng, cậu đừng làm phiền anh ta nữa.”
“Nhưng mà...” Ngô Bảo Ngọc vẫn không cam lòng.
Nguyễn Quỳnh Anh đưa lại dao nĩa vào trong tay cô ấy: “Mau ăn đi, ăn xong rồi tối nay ở cùng tớ được không?”
“Được chứ!” Ngô Bảo Ngọc lập tức dời sự chú ý khỏi Khánh Minh, hai mắt sáng lên: "Tớ muốn qua đêm ở nhà cậu lâu rồi, nhưng mà mãi không có cơ hội.”
“Vậy thì ăn nhanh lên, ăn xong tớ đưa cậu đi mua đồ ngủ.” Nguyễn Quỳnh Anh cười cười, trong mắt hiện lên chút có lỗi.
Cô đề nghị Ngô Bảo Ngọc ở cùng cô đêm nay, một phần là vì muốn lợi dụng Ngô Bảo Ngọc.
Cô không biết đêm nay Trần Vĩnh Hải có đến căn hộ của cô nữa hay không, nếu có đến, có Ngô Bảo Ngọc ở đó, Trần Vĩnh Hải sẽ không còn lý do gì để chần chừ không chịu đi nữa.
Thanh toán xong, Nguyễn Quỳnh Anh lau miệng, cầm túi đứng dậy, chuẩn bị cùng Ngô Bảo Ngọc rời đi.
Khi đi ngang qua Khánh Minh, Ngô Bảo Ngọc dừng lại, nhìn chằm chằm Khánh Minh hừ lạnh một tiếng, sau đó nắm tay Nguyễn Quỳnh Anh, bước nhanh về phía cửa nhà hàng.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa đi vừa quay đầu lại, mỉm cười với Khánh Minh tỏ ý xin lỗi.
Khánh Minh không những không tức giận vì hành động của Ngô Bảo Ngọc, ngược lại còn nhìn về phía bóng lưng Ngô Bảo Ngọc huýt sáo một cái.
Người phụ nữ đối diện anh ta cảm thấy thú vị, hỏi: “Anh thích cô ấy?”
“Sao có thể chứ, tôi đã có người phụ nữ mình thích rồi, đã hơn mười năm rồi.” Khánh Minh thu hồi vẻ bất cần, hiếm khi ra vẻ nghiêm túc đứng đắn.
Người phụ nữ cười một tiếng, không nói nữa
Bên ngoài nhà hàng, Ngô Bảo Ngọc định lái xe thì bị Nguyễn Quỳnh Anh cản lại: “Để tớ lái cho, vừa nãy cậu có uống rượu.”
“Tớ quên mất!” Ngô Bảo Ngọc xoa xoa đầu tóc, đưa chìa khóa cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy chìa khóa, mở cửa bên ghế lái ngồi vào.
Đi thẳng một đường về căn hộ.
Nguyễn Quỳnh Anh lấy chìa khóa mở cửa, cũng giống như ngày hôm qua, trước khi bước vào, phải đứng trước cửa xem xét một lúc.
Ngô Bảo Ngọc đứng sau lưng cô, thấy cô nấn ná không chịu vào, liền vỗ vào mông cô một cái: "Quỳnh Anh, cậu nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Nguyễn Quỳnh Anh cười cười rồi bước vào.
Đôi dép của Trần Vĩnh Hải vẫn ở đó, xem ra anh không đến.
“Đây là căn hộ của cậu à, cũng không tồi.” Ngô Bảo Ngọc nhìn quanh một vòng, rồi gật đầu tán thưởng.
“Cũng không phải căn hộ của tớ, tớ chỉ ở nhờ thôi, là của thư ký Diêm mua cho con gái đấy.” Nguyễn Quỳnh Anh treo túi lên kệ, quay đầu lại liền thấy Ngô Bảo Ngọc đang chuẩn mang đôi dép của Trần Vĩnh Hải.
Mặt cô hơi biến sắc, lập tức ngăn lại: “Bảo Ngọc, cậu đừng mang đôi dép đó.”
“Sao vậy?” Ngô Bảo Ngọc rút chân lại, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đầy nghi hoặc.
Nguyễn Quỳnh Anh cất đôi dép của Trần Vĩnh Hải vào tủ giày, sau đó lấy một đôi dép nữ mới từ trong tủ ra đưa cho cô ấy: "Đôi dép đó rộng lắm, cậu mang đôi này đi.”
Ngô Bảo Ngọc cũng không nói gì, lập tức mang vào.
Mang xong rồi, đột nhiên nói một câu: “Đôi dép đó, là của tên họ Trần kia phải không?”
Động tác thay giày của Nguyễn Quỳnh Anh khựng lại, gật đầu một cái: “Là của anh ta.”
“Anh ta thường xuyên đến đây?” Ngô Bảo Ngọc hỏi.
“Cũng tàm tạm.” Nguyễn Quỳnh Anh mau chóng thay đôi giày ra, rồi đi vào bếp đun nước.
Ngô Bảo Ngọc dựa vào cửa phòng bếp: "Anh ta qua đêm ở đây rồi phải không?”
Nguyễn Quỳnh Anh đặt ấm nước lên bếp đun sôi: "Có ở lại một đêm.”
“Không xảy ra chuyện đó chứ?” Ngô Bảo Ngọc làm một động tác hình dung.
Nguyễn Quỳnh Anh bị hành động của cô ấy chọc cười: "Không có, không phải cậu không biết, tớ đã không còn là tình nhân của anh ta nữa rồi, sao tớ lại có thể phát sinh chuyện đó với anh ta chứ.”
“Nhưng cậu cho anh ở lại qua đêm rồi.” Ngô Bảo Ngọc nhìn cô, sốt sắng nói: “Quỳnh Anh, cậu đã nói cậu sẽ không yêu anh ta nữa, muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh ta, vậy thì cậu phải nhẫn tâm hơn một chút, cậu như thế này là không được, nếu như anh ta thường xuyên đến tìm cậu, nói không chừng ngày nào đó cậu lại động lòng nối lại tình xưa với anh ta.”
“Không đâu!” Nguyễn Quỳnh Anh quay người lại, nhìn chằm chằm ngọn lửa ma mị.
Ngô Bảo Ngọc thở dài một tiếng: “Nếu không có, sao cậu không nhìn vào mặt tớ mà nói, quay người lại làm gì, e là ngay cả bản thân cậu không đủ tự tin nhất định có thể quên được anh ta phải không.”
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy cánh môi, âm thầm cười khổ.
Bị nói trúng rồi!
Thấy cô không trả lời, Ngô Bảo Ngọc biết mình đã nói đúng rồi, nhún vai một cái: "Thôi bỏ đi, tới tắm đây.”
Nói xong, cô ấy rời khỏi bếp, đi vào phòng tắm.
Nguyễn Quỳnh Anh đợi đến khi nước sôi, cầm ấm nước ra ngoài, Ngô Bảo Ngọc đã sớm tắm xong đang ngồi trên sofa sấy tóc.
“Quỳnh Anh, cậu đi tắm đi, tớ đã pha sẵn nước cho cậu rồi.” Ngô Bảo Ngọc ngừng máy sấy lại nói.
Nguyễn Quỳnh Anh rót cho cô ấy cốc nước: "Được rồi, xong ngay đây.”
Đặt ấm nước xuống, Nguyễn Quỳnh Anh đi vào phòng lấy đồ ngủ.
Sau khi tắm rửa xong, cô cố ý đi đến cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới lầu xem thử, không nhìn thấy chiếc xe quen thuộc xuất hiện dưới lầu, lúc này cô mới thở phào một hơi, lại có chút cảm giác khó nói thành lời.
Tối nay, chắc anh sẽ không đến nữa chứ?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh dứt khoát khóa trái cửa phòng khách, lúc này mới đi vào phòng ngủ nằm xuống.
Vừa mới tắt đèn, Ngô Bảo Ngọc đột nhiên nói: "Quỳnh Anh, cậu kể cho tớ nghe, lúc trước cậu và Trần Vĩnh Hải qua lại đã xảy ra những chuyện gì được không, mình rất tò mò.”
“Chuyện này, không có gì hay ho cả.” Trong bóng đêm, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh mờ mịt.
Khoảng thời gian cô và Trần Vĩnh Hải hẹn hò qua lại, cô thật sự cảm thấy rất hạnh phúc rất vui vẻ, anh đối với cô cũng rất tốt.
Nhưng những cái tốt đó, những hạnh phúc vui vẻ đó, đều là giả, đều không thuộc về cô.
“Nói đi mà.” Ngô Bảo Ngọc lắc lắc cánh tay Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh bị cô ấy quấn lấy đến nỗi hết cách, chỉ đành phải đồng ý.
Nói một hơi, kéo dài tận mấy tiếng đồng hồ, mãi đến hai giờ sáng mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, Ngô Bảo Ngọc đứng dưới lầu khu căn hộ tạm biệt Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng tự gọi một chiếc xe, đi đến khách sạn.
Hôm nay là ngày diễn ra họp báo phát hành di động, buổi họp báo được tổ chức ở khách sạn, cô không cần làm gì cả, trực tiếp đi thẳng đến hiện trường, sau đó lên sân khấu nói vài ba câu là được.
Trong phòng nghỉ của khách sạn, thư ký Diêm thấy cô đến, đưa túi xách cho cô: “Chủ tịch, đây là quần áo cô bảo tôi đi lấy.”
“Cảm ơn thư ký Diêm.” Nguyễn Quỳnh Anh cảm ơn rồi nhận lấy túi xách.
Trong túi là bộ trang phục công sở khá nghiêm túc, cô đặc biệt dặn dò thư ký Diêm mua giúp cô, chính vì buổi họp báo hôm nay.
“Không cần cảm ơn, chủ tịch cô đi thay đồ đi, thay xong có thể đến sảnh tiệc xem thử, mặc dù bây giờ người vẫn chưa đến đủ, nhưng có vài vị giám đốc công ty đã đến rồi, chủ tịch có thể đi làm quen một chút.” Thư ký Diêm nhìn đồng hồ rồi góp ý.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa kiểm tra xem váy áo có chỗ nào bị lỗi hay không, vừa trả lời: “Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi đi đến sảnh tiệc trước.” Thư ký Diêm nói xong liền rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh để túi xách xuống, cầm túi đi vào bên trong thay quần áo, sau khi đi ra thì đứng trước gương kiểm tra, thấy không có vấn đề gì lúc này mới ra khỏi phòng nghỉ.
Sảnh tiệc ở tầng tám, phòng nghỉ ở tầng mười sáu, cô còn chưa đi tới thang máy, từ xa liền nhìn thấy có một chiếc thang máy đang chuẩn bị mở ra.
Cô cũng không nhìn người bên trong là ai, vội vàng chạy tới: “Chờ chút!”
Nghe thấy giọng nói của cô, Trần Vĩnh Hải lập tức nheo mắt lại, vươn tay ấn giữ nút mở cửa.
Tô Hồng Yên nhìn thấy động tác của anh, liền ngoái đầu sang nhìn anh hỏi: “Anh Hải, sao vậy?”
“Có người!” Trần Vĩnh Hải đáp lại hai chữ, ánh mắt vẫn dừng bên ngoài thang máy.
Nguyễn Quỳnh Anh chạy tới, khom người cảm ơn: "Cảm ơn.”
“Còn không mau vào đây!” Trần Vĩnh Hải mím môi mỏng, có chút không vui nhìn cô.
Tim đã không khỏe, còn chạy vội như vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh đang thở hổn hển, vừa nghe thấy giọng nói của Trần Vĩnh Hải, lập tức khựng lại.
“Là anh?” Cô ngước đầu lên.