Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Không phải anh thì cô tưởng là ai?

Trần Vĩnh Hải dịch sang bên cạnh mấy bước, nhường chỗ của mình: "Cô có định vào hay không?"

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Tô Hồng Yên lạnh nhạt bên cạnh, đứng yên không động đậy: "Cậu Cận và mọi người cứ đi đi ạ, tôi đi chuyến sau là được."

Nói xong, cô dịch bước sang thang máy bên cạnh.

Trần Vĩnh Hải thấy cô không vào thật thì mặt sầm xuống.

"Anh Hải, chúng ta cứ đi trước đi." Tô Hồng Yên lôi tay áo Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải lúc này mới nhớ ra còn có Tô Hồng Yên bên cạnh.

Vừa nhớ tới việc Nguyễn Quỳnh Anh khăng khăng dám chắc anh yêu Tô Hồng Yên thì anh còn đang khó chịu đây.

"Em đi trước đi." Trần Vĩnh Hải rút tay lại, bước khỏi thang máy.

Tô Hồng Yên trợn to mắt, giọng nói cũng cao vút lên: "Anh Hải, tổng giám đốc Viên còn đợi chúng ta ở dưới!"

"Em nói với tổng giám đốc Viên anh xuống ngay sau thôi." Dứt lời, Trần Vĩnh Hải đã bấm nút đóng thang máy, sau đó đi ra ngoài.

Cuộc nói chuyện của anh và Tô Hồng Yên cũng rơi vào tai Nguyễn Quỳnh Anh, cô rất ngạc nhiên, không ngờ Trần Vĩnh Hải nỡ bỏ Tô Hồng Yên lại một mình ra ngoài. Nhưng cô không thể hiện gì ra mặt, chỉ lẳng lặng đứng trước cửa chiếc thang máy bên cạnh chờ.

Nhưng không biết người dưới tầng đang làm gì, thang máy dừng ở tầng mười thật lâu không thấy lên.

"Nguyễn Quỳnh Anh." Trần Vĩnh Hải gọi cô.


Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thẳng bảng điện tử của thang máy: "Cậu Trầm có việc gì không ạ?"

"Em vì Tô Hồng Yên nên mới không vào thang máy à?" Trần Vĩnh Hải hỏi cô.

Mắt Nguyễn Quỳnh Anh thoáng lóe lên, cười nói: "Không hẳn, đúng ra thì tôi sợ quấy rầy anh và cô Yên, cho nên mới không vào."

"Quấy rầy?" Trần Vĩnh Hải lầm bẩm lặp lại, sau đó khóe môi khẽ gợn lên: "Em ghen đấy à?"

"Sao cơ?" Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc quay đầu nhìn anh: "Ghen?"

"Nếu không ghen sao em phải để ý thế làm gì?" Trần Vĩnh Hải cảm thấy mình nói trúng tim đen cô gái nhỏ này rồi.

Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu cười: "Anh Hải, anh nhìn nhầm rồi, tôi không để ý anh và cô Yên thế nào, tôi đơn giản chỉ lo quấy rầy tới hai người thôi. Hơn thế, tôi càng sợ cô Yên không vui lại nhằm vào Nguyễn Thị thì tôi biết làm thế nào?"

Trần Vĩnh Hải cau mày: "Yên không làm vậy đâu."

"Lời này do anh Hải nói hay cô Yên chính mình nói?" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thẳng anh.

Trần Vĩnh Hải mím môi: "Có gì khác nhau chứ?"

"Nếu là do anh Hải nói thì tôi sẽ không tin đâu. Còn nếu do cô Yên nói thì tôi càng không tin. Cô Yên nói không thì sẽ không thật á? Anh Hải, cũng chỉ có anh mới mù quáng như thế thôi!"

Nguyễn Quỳnh Anh vừa dứt lời thì thang máy cũng tới. Cô nhấc nhân đi vào, sau khi bấm lầu tám thì định bấm nút đóng cửa, hoàn toàn không hỏi xem Trần Vĩnh Hải có muốn đi hay không.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, ngay khi cửa sắp khép hẳn thì Trần Vĩnh Hải bước theo vào, vẻ mặt khó chịu: "Mù quáng? Nguyễn Quỳnh Anh, em có ý gì?"

"Chẳng có ý gì cả." Nguyễn Quỳnh Anh dịch sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với anh.


Thấy bộ dáng cô thậm chí còn không muốn đứng chung một chỗ với mình, Trần Vĩnh Hải tức giận vô cùng, toàn thân như tỏa ra khí lạnh: "Nguyễn Quỳnh Anh, đây không phải lần đầu em nói anh bị mù!"

Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt, thản nhiên nói: "Không biết nhìn người, nhìn không rõ sự tật, chỉ có thể bị người ta che mắt lừa dối thì không phải mù là gì?"

"Không biết nhìn người?" Trần Vĩnh Hải nhướng mày: "Nguyễn Quỳnh Anh, em đang nói bản thân đấy à?"

Nguyễn Quỳnh Anh cười trào phúng: "Anh Hải, anh muốn nói như thế cũng được. Dù sao trong lòng anh tôi chính là một đứa con gái ham vinh hoa phú quý, giả dối nham hiểm không phải sao. Lúc trước anh nhìn không rõ, lựa chọn tôi thế thân cho cô Yên chẳng phải cũng là bị tôi che mắt đấy sao?"

Nghe cô nói nhiều như vậy, mặt Trần Vĩnh Hải càng khó coi: "Nguyễn Quỳnh Anh, em..."

Anh còn chưa nói hết câu, Nguyễn Quỳnh Anh đã rút tai nghe trong túi xách ra đeo lên tai, hoàn toàn từ chối tiếp chuyện.

Gân xanh bên thái dương Trần Vĩnh Hải hằn lên, anh muốn nổi giận, nhưng cuối cùng lại dằn xuống, đồng thời đáy lòng nảy sinh chút ảo não.

Rõ ràng đã quyết định sau này nói chuyện với cô phải cẩn thận một chút, không nói gì quá đáng với cô nữa. Nhưng không biết sao mỗi lần gặp cô đều không nhịn được.

Thang máy rơi vào tĩnh lặng.

Xuống tới tầng tám, cửa thang máy mở ra, Nguyễn Quỳnh Anh không quan tâm Trần Vĩnh Hải đứng một bên, dứt khoát bước ra ngoài.

Trần Vĩnh Hải mím môi nhìn theo bóng lưng của cô, cũng theo ra ngoài.

Tô Hồng Yên đang chờ ở cửa sảnh tiệc, vừa thấy Trần Vĩnh Hải thì vội ra đón: "Anh Hải, sao anh lâu thế?"

"Tổng giám đốc Viên đâu?" Trần Vĩnh Hải đút hai tay vào túi quần, thản nhiên hỏi.


Ánh mắt Tô Hồng Yên hơi ám xuống, lại vẫn cười đáp: "Tổng giám đốc Viên đang nói chuyện với Tổng giám đốc Trương ở trong."

"Ừ." Trần Vĩnh Hải gật đầu, đi vào sảnh tiệc.

Tô Hồng Yên lập tức theo sau anh: "Anh Hải, anh và cô Quỳnh Anh vừa nói chuyện gì thế? Sao em thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm."

Trần Vĩnh Hải nghe vậy thì liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đang đi về phía thư kí Diêm: "Không nói gì?"

"Vậy sao." Tô Hồng Yên nhếch môi cười khẽ, nụ cười không đạt đáy mắt, ánh mắt lạnh băng khiến người ta sợ hãi.

Nguyễn Quỳnh Anh bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô khẽ rùng mình, rụt cổ lại.

"Thư kí Diêm."

Thư kí Diêm thấy cô đến thì dừng cuộc nói chuyện của mình, quay sang nhìn cô: "Chủ tịch, cô gặp sếp nào ở đây chưa?"

"Chưa gặp." Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.

Thư kí Diêm nghĩ một lát: "Chắc không phải cô không biết ai nên giao thiệp, ai không nên đấy chứ?"

Nguyễn Quỳnh Anh ngượng ngùng cười với anh ấy.

Thư kí Diêm thả bản danh sách khách mời xuống bàn tiếp đón: "Đi thôi, tôi đưa cô đi làm quen. Sau khi làm quen cô nhớ đi nói chuyện với Chủ tịch Hải nhé. Chờ đến lễ công bố chắc chắn sẽ có truyền thông tới hỏi sao Nguyễn Thị lại lọt vào mắt xanh của Chủ tịch Hải, hơn nữa còn đoạt được quyền hợp tác với Vĩnh Phát. Nếu hai người trả lời không khớp thì sẽ thành trò cười cho giới truyền thông đấy."

Bước chân Nguyễn Quỳnh Anh hơi khựng lại, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh, bình tĩnh đáp: "Được rồi."

Thật ra cô không muốn đi tìm Trần Vĩnh Hải cho lắm.

Nhưng vì Nguyễn Thị, cô có không muốn tìm cũng phải đi tìm. May là không phải có việc nhờ vả anh.


Thư kí Diêm đưa Nguyễn Quỳnh Anh đi giới thiệu với vài vị sếp lớn, sau đó quay lại chỗ của mình lúc đầu.

Còn nửa tiếng nữa mới tới lễ công bố.

Tuy thư kí Diêm bảo Nguyễn Quỳnh Anh đi tìm Trần Vĩnh Hải, nhưng cô nhìn khắp một vòng sảnh tiệc lại hoàn toàn không thấy anh đâu.

Anh ấy đi đâu nhỉ?

Nghĩ mãi không ra, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không định nghĩ nữa. Dù sao anh chắc chắn sẽ quay lại trước khi khai mạc, đến lúc ấy lại tìm anh nói vài câu khách sáo là được.

Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh thảnh thơi bưng nước trái cây đến sô pha trong góc ngồi xuống, lặng yên đợi buổi lễ bắt đầu.

Bỗng khóe mắt cô bắt gặp một bóng người lén lút đi qua chỗ khuất sảnh tiệc, sau đó biến mất không thấy.

Nguyễn Quỳnh Anh dụi dụi mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Đó là Nguyễn Trâm Anh sao?"

Bóng người vừa rồi vô cùng giống Nguyễn Trâm Anh.

Nhưng Nguyễn Trâm Anh không có trong danh sách khách mời, nếu bóng người đó thật là cô ta thì cô ta vào đây bằng cách nào?

Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt lấy di động gọi cho thư kí Diêm: "Thư kí Diêm."

Lúc điện thoại vang lên, thư kí Diêm đang sắp xếp cho cánh nhà báo tới sớm. Anh ấy lấy di động ra, thấy là Nguyễn Quỳnh Anh gọi thì vội bắt máy: "Chủ tịch, có chuyện gì không ạ?"

"Thư kí Diêm, hôm nay Lê Diệu Ngọc có đến không?" Nguyễn Quỳnh Anh vừa hỏi vừa quan sát người trong sảnh tiệc.

Đáng tiếc, nhìn một vòng vẫn không thấy Lê Diệu Ngọc. Thậm chí bóng dáng giống Nguyễn Trâm Anh vừa rồi cũng không có.

Thư kí Diêm nhớ lại một lát: "Không tới ạ."

"Hình như tôi vừa nhìn thấy Nguyễn Trâm Anh thì phải." Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngờ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận