Không lẽ cô nhìn sai sao?
Thư kí Diêm lặng yên một lát mới nói: "Hay để tôi tìm người hỏi thăm xem?"
"Ừ." Nguyễn Quỳnh Anh đồng ý.
Sau khi cúp máy, thư kí Diêm thật sự đi tìm người hỏi, không những hỏi nhân viên của khách sạn mà còn hỏi vài vị khách trong sảnh tiệc. Nhưng những câu trả lời anh ấy nhận được đều giống nhau, không ai thấy Lê Diệu Ngọc hoặc Nguyễn Trâm Anh cả.
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ có lẽ mình nhìn lầm thật rồi.
Nhưng trong lòng cô rõ ràng, cho dù nhìn sai cũng không thể thả lỏng cảnh giác được.
Lê Diệu Ngọc từng nói sẽ tới lễ công bố, nếu bà ta có đến thật và mang Nguyễn Trâm Anh theo thì cũng không có gì lạ.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa suy nghĩ vừa nhấp một ngụm nước trái cây.
Đúng lúc này, sau lưng cô chợt vang lên giọng nói lạnh lẽo của Tô Hồng Yên: "Cô Quỳnh Anh."
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại: "Cô Yên, có việc gì không?"
"Tôi vô cùng cảm ơn bó hoa của cô hôm qua." Tô Hồng Yên mặt cười mà trong lòng không cười.
Tuy cô ta nói cảm ơn, nhưng từng tiếng đều hằn vẻ ác ý.
Nguyễn Quỳnh Anh cảnh giác trong lòng, trên mặt lại bình thản đáp lại: "Không cần cảm ơn tôi, hoa cũng không phải do tôi tặng mà."
"Tôi biết, là anh Hải tặng cô, nhưng nếu cô không chuyển lại cho tôi thì sao tôi có được bó hoa đó chứ đúng không?" Tô Hồng Yên cười mỉa mai.
Đáy lòng Nguyễn Quỳnh Anh càng cảnh giác gấp bội, bàn tay cũng vô thức nắm ly nước quả: "Tôi nghĩ bó hoa kia vốn chính là tặng cho cô Yên..."
"Đủ rồi!" Tô Hồng Yên lớn tiếng cắt ngang: "Cô muốn nói bó hoa đó vốn dành tặng tôi phải không?"
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ mấp máy môi không nói gì.
Tô Hồng Yên bật cười, tiếng cười đầy ghen ghét: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô cố ý nói loại lời nói này để ghê tởm tôi sao? Cái gì gọi là vốn tặng cho tôi? Rõ ràng bó hoa kia anh Hải mua tặng cô, cô lại dùng danh nghĩa anh ấy chuyển lại cho tôi. Cô làm thế là muốn cho tôi biết tôi chỉ xứng nhận đồ cô không cần đúng không?"
"Tôi không có ý đó!" Nguyễn Quỳnh Anh cau mày.
Trước khi Trần Vĩnh Hải gọi điện tới, cô thật sự cho rằng Trần Vĩnh Hải tặng nhầm người, vốn hẳn là đưa cho Tô Hồng Yên mới đúng.
Nhưng sau đó Trần Vĩnh Hải nói hoa kia không phải tặng Tô Hồng Yên mà là tặng cô thì cô mới ý thức được quyết định đưa hoa cho Tô Hồng Yên là quyết định sai lầm biết bao.
Đáng tiếc, hoa đã đưa đi, cũng không thể đuổi theo đòi ngược lại. Huống chi cô với Tô Hồng Yên có thù oán, cô sẽ không chạy tới giải thích với Tô Hồng Yên. Cho nên bây giờ cô ta chạy tới gây chuyện cô cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên.
"Cô không có ý này?" Tô Hồng Yên cười lạnh: "Nhưng ý tứ cô để lộ ra chính là ý này. Cô có biết vì bó hoa kia mà tôi trở thành trò cười của cả công ty không hả?"
Tuy không nghiêm trọng đến mức ấy, mà cũng không kém bao nhiêu.
Không biết hôm qua ai đồn ra ngoài, cô ta vừa lấy được hoa liền cãi nhau một trận với Trần Vĩnh Hải, còn ném hoa đi. Kết quả toàn bộ Vĩnh Phát bây giờ đều trong tối ngoài sáng chê cười cô ta, nói cô ta trong lòng Trần Vĩnh Hải không quá quan trọng.
Toàn bộ đều là vì cô ả Nguyễn Quỳnh Anh này làm hại.
"Chuyện này tôi thật rất xin lỗi cô." Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, chân thành nói..
Tô Hồng Yên đẩy vai cô, gương mặt vặn vẹo dữ tợn: "Xin lỗi mà được thì cần cảnh sát làm gì nữa? Nguyễn Quỳnh Anh, lần này là lần thứ hai rồi đấy cô biết không? Cô làm tôi mất mặt trước mọi người hai lần rồi!"
Nguyễn Quỳnh Anh bị đẩy lảo đảo ngồi lại sô pha, ngây người hỏi lại: "Lần thứ hai?"
"Đúng, lần thứ hai. Cô tự hào không? Chẳng những đoạt anh Hải khỏi tay tôi, còn có thể làm tôi mất mặt nhiều lần như vậy. Thậm chí lần trước tôi nhằm vào Nguyễn Thị trả thù cô thì cũng có nhà họ Khương ra mặt giúp đỡ. Cô lúc nào cũng may mắn như vậy, cô nên cảm thấy tự hào." Tô Hồng Yên châm chọc, nhưng giọng nói lại đầy ghen tị.
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh nhạt nói: "Thứ nhất, tôi không cướp anh Hải của cô. Thứ hai, lần trước cô nhằm vào Nguyễn Thị tôi không phản kích, lần này cô nói tôi lại khiến cô thành trò cười, có phải cô lại định ra tay với Nguyễn Thị hoặc với tôi không?"
Tô Hồng Yên cười: "Cô đoán xem!"
Thấy cô ta như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh hiểu bản thân nói đúng rồi, đáy lòng nặng nề: "Tô Hồng Yên, tôi khuyên cô từ bỏ ý định đó đi, đừng bức tôi. Trừ Nguyễn Thị ra tôi không có gì cả, cô ép tôi quá mức tôi cũng có thể cắn một miếng thịt của cô."
"Vậy tôi chờ cô đến cắn đấy, tôi muôn nhìn xem cô có thể cắn nổi miếng thịt nào của tôi không." Tô Hồng Yên hoàn toàn không đem lời Nguyễn Quỳnh Anh coi ra gì.
Trong mắt cô ta, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, sẽ không gây nổi sóng gió gì.
"Vậy sao? Vậy chúng ta cứ mỏi mắt chờ xem đi. Dù sao sớm hay muộn tôi cũng phải tính sổ với cô chuyện cô nói tôi mang thai cho Trần Vĩnh Hải nghe, khiến tôi bị sảy thai." Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay.
"Cô nói sao?" Tô Hồng Yên ngây ra, sau đó cau mày: "Tôi nói chuyện cô mang thai cho anh Hải khi nào?"
"Chẳng lẽ không phải cô?" Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, trong lòng rất hận.
Chính vì Tô Hồng Yên nói chuyện cô mang thai cho Trần Vĩnh Hải ở buổi hội thảo học thuật kia nến Trần Vĩnh Hải mới kéo cô đén bệnh viện phá thai.
Thù này cô vĩnh viễn không quên.
Tô Hồng Yên ôm bụng cười phá lên, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh như kẻ ngốc: "Nguyễn Quỳnh Anh ơi Nguyễn Quỳnh Anh à, tôi còn tưởng cô thông minh thế nào chứ? Thì ra cô cũng là một kẻ ngu ngốc thôi. Kẻ đần bị tôi và Trần Cận Phong đùa bỡn trong lòng bàn tay."
Rõ ràng người nói cho Trần Vĩnh Hải chính là Trần Cận Phong.
Bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh lại nói cô ta là người nói, rất dễ hiểu, Trần Cận Phong chắc chắn đã thôi miên Nguyễn Quỳnh Anh, bóp méo trí nhớ của cô.
Không thể không nói, chiêu này của Trần Cận Phong thật rất nham hiểm, chẳng những xóa bỏ thủ hận của Nguyễn Quỳnh Anh với anh ta, còn đem thù hận này chuyển lên người Tô Hồng Yên.
"Sư huynh à sư huynh, em đã coi thường anh rồi." Tô Hồng Yên nhỏ giọng lầm bầm, sự ghen tị như muốn nuốt chửng cô ta.
Nếu cô ta cũng có thiên phú tốt như vậy thì cô ta đã xóa sạch Nguyễn Quỳnh Anh trong trí nhớ Trần Vĩnh Hải rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh không nghe rõ Tô Hồng Yên lầm bầm gì, cô chỉ để ý câu nói vừa rồi của Tô Hồng Yên.
"Cái gì gọi là bị cô và Trần Cận Phong đùa bỡn trong lòng bàn tay? Liên quan gì đến Trần Cận Phong?" Cô run giọng hỏi.
Sau khi Tô Hồng Yên nói câu kia, cô cảm thấy thấp thỏm vô cùng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng cụ thể là như thế nào không đúng cô lại không hiểu nổi, chỉ là không hợp lý.
"Cô muốn biết à?" Ánh mắt Tô Hồng Yên lóe ra ý xấu, ghé sát lại chỗ Nguyễn Quỳnh Anh, nhỏ giọng nói bốn chữ.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, không thích sự tiếp xúc của cô ta, nhưng nghĩ tới những thấp thỏm trong lòng thì vẫn nhịn xuống: "Muốn!"
"Haha, không nói cho cô!" Tô Hồng Yên đắc ý hừ lạnh, nói thật tôi cũng muốn biết sư huynh định làm gì, cô cho rằng anh ấy thật sự đối xử tốt với cô à? Chẳng qua là lợi dụng cô đạt tới vài mục đích thôi."
Cô có thể nhìn ra, Trần Cận Phong tuy có loại tình cảm này với Nguyễn Quỳnh Anh nhưng tuyệt đối không quá sâu đậm.
Từ việc Trần Cận Phong mượn tay Trần Vĩnh Hải phá thai của Nguyễn Quỳnh Anh có thể nhìn ra điểm này.
Tiếp đến, còn thân phận của Trần Cận Phong cũng khiến cô ta rất tò mò, anh ta thật sự là một đứa trẻ mồ côi đơn giản sao? Dù sao cô ta cũng không tin.
"Không cần biết có phải anh ấy lợi dụng tôi không, tôi cũng không quan tâm, ít ra anh ấy tốt với tôi." Nguyễn Quỳnh Anh biết Trần Cận Phong không đơn giản, cũng biết ngay từ đầu Trần Cận Phong đối xử tốt với mình chắc chắn không bình thường, muốn từ cô đạt được gì đó.
Nhưng Trần Cận Phong chưa từng hại cô, cô tất nhiên bênh vực anh.
Tô Hồng Yên hừ một tiếng: "Cô nghĩ như vậy anh Hải biết không?"
Vừa nói cô ta vừa liếc nhìn người đàn ông đang bước chậm đến bên này.
Nguyễn Quỳnh Anh không nhận ra động tác nhỏ của cô ta, chỉ sửa lại nếp váy, lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến an ta."
"Tất nhiên là liên quan, không phải gần đây anh Hải lại theo đuổi cô lần nữa à? Cô nói Trần Cận Phong đối xử tốt với cô không sợ anh Hải giận sao?" Khóe môi Tô Hồng Yên dần gợn lên.