Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt quái dị: "Sao tôi phải sợ anh ta giận? Anh ta có quan hệ gì với tôi? Theo đuổi tôi? Chẳng lẽ không phải thay mặt cô tính kế tôi sao?"

"Thì ra cô Quỳnh Anh nghĩ như vậy à? Tôi đúng là đau lòng cho anh Hải, sao cô lại nghĩ anh ấy như vậy chứ? Rõ ràng anh ấy rất thật lòng, cô lại cho rằng anh ấy tính kế cô vì tôi à? Cô đúng là..." Nói tới đây, Tô Hồng Yên che mặt khóc lên.

Cô ta thay đổi nhanh như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh không muốn phát hiện không đúng cũng thành đồ ngu thật luôn.

Đáy lòng chợt nặng nề, cô quay đầu liền thấy Trần Vĩnh Hải đừng cách đó vài bước chân, lạnh lùng nhìn mình.

"Anh Hải, cô Quỳnh Anh cô ấy..." Tô Hồng Yên chỉ Nguyễn Quỳnh Anh, ngập ngừng nói.

Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt cắt ngang: "Không phải đã bảo em ở phòng nghỉ chờ à? Em chạy ra đây làm gì?"

Tô Hồng Yên tủi thân cúi đầu: "Em làm rơi danh thiếp của Giám đốc Viên, định tìm anh ấy xin lại. Đúng lúc đi ngang thấy cô Quỳnh Anh ngồi đây nên đến chào hỏi."

Nguyễn Quỳnh Anh trợn trắng mắt.

Đến chào hỏi cô?

Cố ý đến gây sự thì có.

"Danh thiếp mất thì thôi, cũng không phải cái gì quan trọng, bây giờ em đi về đi." Trần Vĩnh Hải ra lệnh.

Tô Hồng Yên bĩu môi xoay người bỏ đi.

Chờ tới khi chỉ còn Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh, không khí xung quanh như ngưng lại.


Cuối cùng, Nguyễn Quỳnh Anh thật sự không chịu nổi loại cảm giác hít thở không thông này nữa, quay đầu đi không nhìn anh nữa.

Nhưng Trần Vĩnh Hải hoàn toàn không muốn buông tha cho cô, nhấc chân bước tới phía cô.

Tiếng bước chân mạnh mẽ khí thế, như dẫm từng bước lên lòng cô. Chẳng qua hai ba bước ngắn ngủi mà không hiểu sao Nguyễn Quỳnh Anh lại căng cứng cả người.

"Nguyễn Quỳnh Anh, em nói Trần Cận Phong đối tốt với em?" Trần Vĩnh Hải nhìn cô, ánh mắt tối nghĩa.

Nguyễn Quỳnh Anh không hiểu sao người này lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ừ, anh ấy rất tốt với tôi."

Trần Vĩnh Hải như nghe được chuyện cười thế kỷ, khẽ cười hai tiếng rồi nâng cằm cô lên, giận dữ gầm khẽ: "Nguyễn Quỳnh Anh, em ngốc à? Cho rằng anh ta thật sự tốt với em chắc?"

Đối xử tốt với cô sao lúc đi chơi hồ kia không cứu cô trước?

Sao lại thôi miên trí nhớ của cô.

Trần Cận Phong kia rõ ràng có ý đồ không tốt với cô, đối xử tốt với cô chẳng qua là ngụy trang thôi.

Nguyễn Quỳnh Anh có thể nghe ra anh chung ý tứ với Tô Hồng Yên, đại khái nói Trần Cận Phong lợi dụng cô.

Cô cũng tự hiểu lấy, nhưng thế thì đã sao!

"Tôi không quan tâm Trần Cận Phong rốt cuộc là ai, có mục đích gì. Ít ra anh ấy thật sự từng đối xử tốt với tôi." Nguyễn Quỳnh Anh bướng bỉnh nói.

Cô giữ gìn Trần Cận Phong như vậy, lửa giận trong lòng Trần Vĩnh Hải càng bùng lên, anh nắm chặt tay nói: "Nếu chỉ vì anh ta chữa bệnh cho em chính là đối xử tốt với em thì tiêu chuẩn tốt này của em quá thấp rồi."

"Thấp lắm sao?" Nguyễn Quỳnh Anh ngước nhìn Trần Vĩnh Hải, đôi mắt trong veo bình thản: "Có lẽ thấp nhỉ. Nhưng tôi đòi hỏi cũng không nhiều, rất đơn giản. Nhưng tiêu chuẩn thấp như vậy anh Hải từng làm được sao?"

Lúc ở biệt thự, anh cũng từng tốt với cô vài lần. Nhưng vài lần kia cô đến cảm động cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

E sợ "tốt" như vậy đều là hư ảo, đều là cô nằm mơ, tỉnh giấc sẽ tan biến.

Nói thật, so với thái độ tốt hư vô mờ mịt Trần Vĩnh Hải cho cô thì cô càng tình nguyện nhận lòng tốt nhìn được nhận thấy của Trần Cận Phong. Có đôi khi cô cũng nghĩ, sao cô lại yêu một người đàn ông lạnh lùng cực đoan như Trần Vĩnh Hải, rốt cuộc cô yêu anh ở điểm nào chứ?

Nhìn ra sự hoài nghi trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh, gương mặt của Trần Vĩnh Hải càng sa sầm.

Anh không hiểu cô đang nghi ngờ cái gì, nhưng đáy lòng khó chịu vô cùng.

"Tôi chưa nói với em sao? Bốn năm trước tôi đào tim đào phổi đối xử tốt với em. Chính em ghét bỏ tôi nghèo, nói tôi không xứng với em, thậm chí còn trả lại toàn bộ quà tôi tặng em. Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ em dựa vào đâu nói tôi không tốt với em?" Hai mắt Trần Vĩnh Hải đỏ ngầu nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh mân môi, muốn nói gì nhưng lại không nói ra.

Trần Vĩnh Hải cho rằng cô chột dạ, hơi đè lửa giận xuống, hầu kết lăn lộn hai vòng, giọng nói khàn đặc: "Nguyễn Quỳnh Anh, em không biết vào buổi tối trước hôm chia tay với tôi, tôi đã chuẩn bị xong nhẫn, muốn cầu hôn em!"


Nguyễn Quỳnh Anh mở lớn mắt: "Anh..."

Anh chuẩn bị cầu hôn cô?

Trần Vĩnh Hải không để ý Nguyễn Quỳnh Anh ngây người, xoa huyệt Thái Dương nói tiếp: "Lúc ấy tôi nghĩ chỉ cần cầu hôn thành công tôi sẽ cho em biết thân phận thật của tôi. Nhưng em không cho tôi cơ hội ấy, ngay hôm sau đã nói chia tay với tôi, vì tôi nghèo, không xứng với em. Lý do thật nực cười."

Nguyễn Quỳnh Anh đã khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn trần nhà điêu khắc hoa lệ, ngăn nước mắt tràn mi: "Nhưng tôi không hối hận nói chia tay với anh, cho dù anh có tiền hay không cũng không sao."

Lúc đó cô còn mang thai, hơn nữa muốn sinh đứa bé ra. Đáng tiếc trái tim không tải nổi, cho nên khi đứa bé ra đời cũng là lúc cô qua đời.

Vì đứa bé, cô chọn cái chết, cho nên không hối hận chia tay với anh.

Nếu làm lại lần nữa, cô vẫn sẽ chia tay anh, nhưng sẽ không dùng lý do đáng cười rằng anh nghèo anh không xứng nữa, cô sẽ nói thật cho anh nghe.

"Không hối hận?" Trần Vĩnh Hải khẽ run lên, ánh mắt vốn đỏ đậm càng giăng đầy tơ máu: "Nguyễn Quỳnh Anh, em yêu tôi cơ mà? Sao giờ em biết tôi từng chuẩn bị cầu hôn em mà em vẫn không hối hận?"

"Cho nên anh Hải muốn thấy tôi hối hận sau đó cười nhạo tôi ngu ngốc vì chia tay với anh sao?" Nguyễn Quỳnh Anh cười méo xẹo, lòng bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Trần Vĩnh Hải mím môi không nói.

Nếu là ban đầu, anh chắc chắn sẽ làm như vậy.

Nhưng giờ anh không còn tâm tư này nữa.

Trần Vĩnh Hải không nói, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy mình nói đúng rồi, lòng đầy châm chọc, vừa buồn vừa lạnh.

"Anh Hải, tôi đã nói sẽ không hối hận. Cho dù quay lại thời điểm ấy tôi vẫn sẽ chọn chia tay với anh, vì anh không biết khi đó tôi phải đối mặt với điều gì!" Nguyễn Quỳnh Anh nén lẹ nói xong, quay đầu rời đi.

Năm đó cô phải lựa chọn giữa con và cái chết.

Nếu bỏ con, cô có thể sống lâu hai năm, nếu sinh con thì ngày bé ra đời chính là ngày cô phải chết.


Nhưng cô vẫn kiên định lựa chọn con. Cô nghĩ, dù sao bản thân còn sống cũng không được quá hai năm, đằng nào cũng chết, chẳng bằng sinh đứa bé ra, để nó sống tiếp.

Huống chi đó là con của cô và Trần Vĩnh Hải, là máu mủ của cô, nhưng cuối cùng cô lại không bảo vệ được con, hoàn toàn không!

Nguyễn Quỳnh Anh xoa khóe mắt phiếm hồng, bước tới cạnh thư kí Diêm: "Thư kí Diêm, mọi người đến đông đủ chưa?"

Thư kí Diêm xem đồng hồ: "Không sai biệt lắm, đi thôi."

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ ừ một tiếng, theo anh ấy đến chỗ của mình.

Chỗ của cô vừa khéo ngay cạnh Trần Vĩnh Hải, cô ngồi xuống nhìn thẳng lên sân khấu, không để ý anh.

Nhưng Trần Vĩnh Hải lại vẫn luôn nhìn cô.

Anh hoàn toàn không che giấu việc mình nhìn cô, cho nên rất nhiều người dần chú ý bên này.

Thậm chí vài truyền thông còn tranh thủ chụp được ảnh.

Chín giờ, lễ công bố bắt đầu.

Hai tay Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt với nhau, cảm thấy hơi khẩn trương.

Đây là lần đầu cô dùng thân phận chủ tịch công ty tới tham gia buổi lễ long trọng thế này, cũng hơi lo lắng sợ lúc lên bục nói sẽ sai sót.

"Nguyễn Quỳnh Anh, tốt nhất là em điều chỉnh tâm trạng đi. Em như vậy sẽ khiến Nguyễn Thị mất mặt đấy biết không?" Ngay khi Nguyễn Quỳnh Anh đang lo lắng, Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt giọng thì thầm với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận