Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nghĩ tới đây, chân Nguyễn Quỳnh Anh mềm nhũn, cả người đổ xuống.

Một bóng người nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống.

Mùi nước hoa nam quen thuộc làm Nguyễn Quỳnh Anh thoáng tỉnh táo lại, cô ngước nhìn gương mặt căng thẳng của anh: "Là anh à?"

"Ừ, anh đây." Trần Vĩnh Hải khẽ nói.

Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi, giơ tay đỡ bục định thoát khỏi lòng anh.

Trần Vĩnh Hải lại ôm chặt lấy cô: "Đứng không vững còn ra vẻ cái gì?"

Vừa rồi thư kí của anh điều tra đã có ít kết quả nên anh ra ngoài xem thử, chẳng qua mới vài phút, vừa về đã thấy cô suýt ngất xỉu!

"Không cần anh lo." Nguyễn Quỳnh Anh quật cường nói.

Nhưng thật ra trong lòng cô rõ ràng, vừa rồi bị đả kích liên tiếp nên máu lưu thông quá nhanh, bây giờ cô không có chút sức nào.

Trần Vĩnh Hải vẫn không buông cô ra, nhưng sửa từ ôm cô bằng hai tay thành một tay đỡ eo cô, để cô dựa vào người mình, tay kia cướp lấy micro trong tay cô.

"Anh định làm gì?" Nguyễn Quỳnh Anh giật mình nhìn anh.

Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng véo thắt lưng cô: "Đừng nói gì cả."

Động tác của hai người toàn bộ rơi vào mắt mọi người bên dưới, đặc biệt là máy ảnh của đám phóng viên.

Phải nói là, từ lúc Trần Vĩnh Hải lên bục, đèn flash bên dưới chưa dừng một phút nào.


Nguyễn Quỳnh Anh bị đèn chói sắp không mở nổi mắt, tay Trần Vĩnh Hải men dọc lưng cô lên mặt cô, che khuất ánh mắt cô: "Em ngốc à? Tránh không được thì nhắm mắt lại."

Lời này của anh lọt vào micro, giọng nói dịu dàng vang khắp cả sảnh.

Thư kí Diêm đứng sau nhíu mày.

Chủ tịch Hải định làm gì?

Đừng làm bậy nha, kéo thù hận cho chủ tịch nhà mình.

"Anh là phóng viên báo nào?" Trần Vĩnh Hải uy nghiêm nhìn về phía phóng viên nam kia.

Phóng viên nam đối mặt với Trần Vĩnh Hải hoàn toàn mất sự khí thế kiêu ngạo vừa rồi, thấp thỏm vô cùng, kẹo cao su cũng không nhai nổi nữa, không biết nhổ đi đâu rồi.

"Chủ tịch Hải, tôi không phải phóng viên báo nào cả, tôi là phóng viên tự do." Phóng viên nam cười làm hòa.

Ai mà ngờ Chủ tịch Hải lại đích thân lên bục cơ chứ?

Không phải đã nói Nguyễn Quỳnh Anh chỉ là tình nhân của Chủ tịch Hải thôi à?

Nói Trần Vĩnh Hải không cần Nguyễn Quỳnh Anh cơ mà?

Sao tình huống trước mặt lại thành ra thế này?

Bộ dáng của Trần Vĩnh Hải giống không cần Nguyễn Quỳnh Anh à? Ngược lại thì có!

Phóng viên nam thầm mắng tám đời tổ tông người đưa tin nóng cho mình, trên mặt lại chỉ dám cười nịnh nọt.


Tất nhiên, đám phóng viên còn lại đều có ý tưởng giống anh ta.

"Phóng viên tự do?" Giọng Trần Vĩnh Hải càng lạnh, tựa như băng dưới địa ngục, khiến người ta tê cóng: "Tôi nhớ phóng viên được mời tới buổi công bố lần này đều có công ty, không mời người đưa tin tự do, anh vào thế nào?'

"Tôi..." Phóng viên nam đảo mắt một vòng, không biết phải đáp thế nào.

Trần Vĩnh Hải cũng không chỉ nhằm vào mỗi anh ta, phóng viên khác cũng không tha được: "Còn mấy người nữa, đừng nói đều là phóng viên tự do hết nhé!"

Phóng viên bị ánh mắt anh đảo qua đều đồng loạt gục đầu xuống.

Nam phóng viên tự do kia nhìn kênh trực tiếp ngày càng hot của mình, cố lấy dũng khí, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Chuyện đó... Chủ tịch Hải, chúng tôi có phải phóng viên tự do không cũng không quan trọng đúng không. Quan trọng là... có phải chủ tịch An thật sự từng làm tình nhân của anh không? Bây giờ anh đứng ra là có ý gì?"

Nguyễn Quỳnh Anh kéo tay Trần Vĩnh Hải che mắt mình xuống, vọt tới định lấy mic trong tay anh nhưng anh lại giơ cao mic lên, không chịu đưa cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nóng nảy kiếng mũi chân bắt: "Trần Vĩnh Hải, trả mic cho tôi."

"Cho em để em nói gì?" Trần Vĩnh Hải càng giơ micro lên cao hơn.

Nguyễn Quỳnh Anh không bắt được, gấp gáp đỏ cả mặt: "Nói thật chứ noi gì."

"Em định nói với bọn họ em từng làm tình nhân của tôi thật á?" Trần Vĩnh Hải ghé sát bên tai cô thì thầm.

Nguyễn Quỳnh Anh khựng lại, khẽ nở nụ cười tự giễu: "Bọn họ đều biết rồi, bây giờ hỏi chỉ là vì muốn tôi tự mình thừa nhận thôi. Cho dù tôi không nói thì bọn họ cũng sẽ cảm thấy im lặng là đồng tình. Thế thì thà tôi chủ động nói còn hơn, huống chi, đây còn là chuyện thật."

Nói xong, cô tiếp tục bắt micro.


Trần Vĩnh Hải vẫn không đưa cho cô.

Hai người tranh đoạt như vậy rơi vào mắt người khác chẳng khác gì người yêu đang đùa giỡn.

Phóng viên bên dưới và người xem trực tiếp thấy thế đều nghi ngờ, bọn họ thật sự là quan hệ nhân tình và người bao dưỡng à?

Làm gì có nhân tình nào đùa giỡn như thế với người bao mình, đây là hành vi của một đôi yêu nhau thì đúng hơn.

"Được rồi, ngoan ngoãn câm miệng đi, giao cho anh." Trần Vĩnh Hải ấn đỉnh đầu Nguyễn Quỳnh Anh, làm mũi chân kiễng lên của cô lại hạ xuống.

Nguyễn Quỳnh Anh vỗ bay tay anh, che đỉnh đầu của mình: "Anh định làm thế nào?"

Trần Vĩnh Hải nhìn cô một lát, cầm mic nói: "Chuyện cô ấy là tình nhân của tôi hoàn toàn là lời đồn vô căn cứ! Từ trước tới nay cô ấy chưa từng là tình nhân của tôi, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!"

Dứt lời, toàn trường ồ lên.

Kính mắt của thư kí Diêm cũng rơi rồi, cằm đám phóng viên cũng không nhặt lên nổi.

Vợ chưa cưới?

Đùa mẹ gì thế?

Nguyễn Quỳnh Anh cũng ngạc nhiên mở to mắt nhìn Trần Vĩnh Hải: "Anh có biết mình đang nói gì không thế?"

Anh nói cô là vợ chưa cưới của anh? Chỗ này có người đang phát trực tiếp đấy, còn có rất nhiều phóng viên nữa.

Anh không sợ nhà họ Tô liều mạng với anh à?

Không sợ Tô Hồng Yên cắt đứt hoàn toàn với anh sao?


Trần Vĩnh Hải không để ý Nguyễn Quỳnh Anh: "Bây giờ mọi người nghe rõ rồi chứ? Nguyễn Quỳnh Anh là vợ chưa cưới của tôi, không phải tình nhân!"

"Chủ tịch Hải, tôi nghe nói vợ chưa cưới của anh là cô chủ nhà họ Tô cơ mà?" Phóng viên nam kia phục hồi tinh thần, vội vàng nói.

Trần Vĩnh Hải nắm bả vai Nguyễn Quỳnh Anh kéo vào lòng: "Đó là anh nghe nói, tôi công khai chưa?"

Phóng viên nam lắc đầu: "Đúng là không công khai, nhưng tôi nhớ rõ vợ chưa cưới đầu tiên của anh Hải chính là cô hai nhà họ Nguyễn, bây giờ lại hứa hôn với cô cả, anh không cảm thấy có gì không đúng à?"

"Đúng thế anh Hải, anh một người có được hai chị em nhà họ Nguyễn, đúng là có phúc." Phóng viên nào đó không sợ chết châm chọc.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy chói tai cực kì, đứng thẳng muốn vùng thoát khỏi Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải ôm cô chặt hơn, lạnh nhạt nói: "Chẳng qua là từng có hôn ước, như vậy cũng tính là có được à?"

"Chủ tịch Hải, anh có thể nói tỉ mỉ hơn không?" Phóng viên nam không hiểu ý anh.

Trần Vĩnh Hải lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, còn nắm một lọn tóc của cô lên hôn nhẹ: "Người tôi muốn cưới trước giờ chỉ có mình Nguyễn Quỳnh Anh, Nguyễn Trâm Anh chẳng qua là một sự cố mà thôi. Lúc thông báo đánh dấu nhầm tên tân nương áy mà."

"Gạt người!" Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt, thuận tay giật tóc mình về.

Phóng viên nam cũng không tin: "Chủ tịch Hải, anh là lãnh đạo của Vĩnh Phát, đám cưới của anh là tâm điểm chú ý cua rmoij người, sao có thể nhầm tân nương mà không phát hiện được. Lý do của anh gượng ép quá rồi."

"Vậy xin hỏi, buổi tiệc đính hôn kia tôi có đến không?" Trần Vĩnh Hải nhìn phóng viên nam kia cười tối nghĩa.

Phóng viên há miệng thở dốc, mặt tái nhợt, thật lâu sau mới nghẹn ra hai chứ: "Không... đến!"

Thật ra anh ta không phải phóng viên tự do gì cả, sau lưng anh ta có công ty, buổi đính hôn đó anh ta cũng từng đến tham dự, Trần Vĩnh Hải thật sự không lên đài, cả buổi lễ chỉ có mình cô dâu mà thôi.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng bất ngờ, ngước nhìn cằm Trần Vĩnh Hải: "Anh không tham dự buổi đỉnh hôn của mình với Nguyễn Trâm Anh à?"

Sao có thể!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận