Cô vẫn còn nhớ rất rõ, buổi tối ngày lễ đính hôn đó, ngoài trời đang đổ mưa lớn, cô đến biệt thự tìm anh.
Anh khoác tay ôm Nguyễn Trâm Anh về!
Nhưng bây giờ anh lại nói anh không đến lễ đính hôn!
Đối diện với vẻ mặt không biết là kinh ngạc hay không hiểu nổi của Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Vĩnh Hải không nhịn được véo má cô: "Tôi không có đi!"
Đính hôn với Nguyễn Trâm Anh vốn là giả, anh xuất hiện làm gì chứ?
Nhưng sau đó biết cô đã về biệt thự nên anh mới cố ý tìm đến Nguyễn Trâm Anh, đưa cô ta qua đó, mục đích cũng chỉ là để chọc tức cô thôi.
Nhưng điều mà anh không ngờ được là tối hôm đó cô lại ngất xỉu ở bên ngoài, nhưng anh rất may là lúc đó cô đã ngất đi, nếu không cũng sẽ không biết là tim cô đã hoại tử hoàn toàn rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống, điều chỉnh micro, lạnh lùng nói với người của báo giới bên dưới: "Hôm nay là họp báo về điện thoại, tôi không quan tâm rốt cuộc mấy người nghe lời đồn vô căn cứ về chuyện Nguyễn Quỳnh Anh là người tình của tôi từ đâu, nhưng chuyện này đã gây nên tổn thất lớn cho danh dự của vị hôn thê của tôi, tôi sẽ nghiên cứu đến cuối cùng!"
Nói xong, sau đi đưa micro cho thư kí Diêm, kéo Nguyễn Quỳnh Anh đang ngây ngốc rời khỏi sảnh lớn của bữa tiệc.
Trong thang máy, Trần Vĩnh Hải vừa chỉnh sửa lại cúc áo, vừa nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh: "Những phóng viên này đã bị người ta mua chuộc rồi, cố khiến cô bị bẽ mặt."
Nguyễn Quỳnh Anh đứng một góc, ừm một tiếng nhỏ như tiếng ruồi muỗi bay: "Tôi biết."
"Cho nên cô có nghĩ ra là ai làm không?" Trần Vĩnh Hải đút tay vào túi.
Anh bảo thư kí đu điều tra thử, kết quả là trước khi vào sảnh những phóng viên này đều nhận được một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn đó ngoại trừ tiết lộ chuyện Nguyễn Quỳnh Anh đã từng là người tình của anh ra là bảo đám phóng viên kia cố hết sức hủy hoại danh tiếng của Nguyễn Quỳnh Anh, sau khi xong chuyện mỗi người sẽ được thưởng sáu trăm sáu mươi triệu.
Có thể nhận ra được người đứng sau đó rất hận Nguyễn Quỳnh Anh.
"Có!" Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Sáng nay lúc ở sảnh lớn cô đac nghĩ đến vài người rồi.
"Ai?" Trần Vĩnh Hải nheo măt lại.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn anh một cái: "Có bốn người, Lê Diệu Ngọc, Nguyễn Trâm Anh, người đàn ông đeo khẩu trang, còn có…"
Ba chữ Tô Hồng Yên đến cuối cùng cô cũng không nói ra được.
Nhưng Trần Vĩnh Hải vẫn hỏi: "Còn ai nữa?"
Ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Anh loé lên: "Anh thật sự muốn biết sao?"
Trần Vĩnh Hải nhếch môi mỏng: "Nói!"
"Còn cả Tô Hồng Yên." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh, nói cái tên này ra.
Cô vốn không định nói ra, nếu như anh đã kiên quyết thì cô còn gì phải do dự nữa?
Trần Vĩnh Hải nhíu mày, phản ứng đầu tiên là: "Không thể nào, Hồng Yên sẽ không chống đối cô nữa đâu."
Lần trước anh đã cảnh cáo Tô Hồng Yên rồi.
Tô Hồng Yên không phải loại người không nghe lời.
Nguyễn Quỳnh Anh cười ha ha: "Anh xem, cậu Trần vốn không tin, vậy bảo tôi nói ra làm gì chứ."
Cũng phải, Tô Hồng Yên là người con gái anh yêu nhất mà, đó chắc chắn là cái tên thuần khiết trong sạch, đẹp đẽ lương thiện nhất.
Đâu giống cô, trong lòng anh, cô là một người phụ nữ tham lma hư vinh, thủ đoạn tàn ác!
Nhận ra nỗi tự giễu trong mắt cô, Trần Vĩnh Hải có chút bực dọc kéo kéo cà vạt trên cổ: "Nguyễn Quỳnh Anh, có phải cô lại đang nghĩ những thứ lung tung gì đó sao?"
"Đâu có đâu, tôi chỉ đang nghĩ xem trừ Tô Hồng Yên ra, trong số ba người kia ai mới là người làm chuyện này." Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi, thu lại những cảm xúc trong đáy lòng, nhàn nhạt nói.
Ngoài miệng cô nói vậy, nhưng trong lòng lại không hề loại trừ nghi ngờ với Tô Hồng Yên.
Hai lần trước Tô Hồng Yên bị mất mặt đều vì cô cả, có thể chuyện hôm nay là Tô Hồng Yên đang ăn miếng trả miếng lắm nhỉ?
Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Người đàn ông đeo khẩu trang tạm thời không nhắc đến, tại sao cô lại nghĩ là Lê Diệu Ngọc hoặc là Nguyễn Trâm Anh chứ?"
Nguyễn Quỳnh Anh vén tóc trên mặt ra sau tai: "Trước đó Lê Diệu Ngọc có hỏi tôi tìm danh sách mời họp báo, trên đó có toàn bộ cách thức liên lạc với phóng viên, hơn nữa Lê Diệu Ngọc cũng từng nói là sẽ đến họp báo, nhưng mãi đến giờ tôi vẫn chưa thấy bóng dáng bà ta đâu, còn về Nguyễn Trâm Anh…"
Chuyện này nói không chừng là hai mẹ con cô ta làm.
"Tôi biết rồi, chuyện này giao cho tôi." Trần Vĩnh Hải nói.
Thang máy ting một tiếng, đúng lúc đến tầng phòng nghỉ.
Anh nhấc chân bước qua đó, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người một lúc mới đi theo: "Giao cho anh? Chuyện này rõ ràng là nhằm vào tôi, liên quan gì đến cậu Trần, chuyện của tôi, không cần anh nhúng tay vào."
Trần Vĩnh Hải dừng bước.
Nguyễn Quỳnh Anh không kịp tránh đâm thẳng vào sau lưng anh.
Lưng anh cứ như một bức tường dày là, đập vào làm mũi cô đau, cả khoé mắt cũng đỏ lên.
Cô 'xuýt' một tiếng, vội lùi về sau một bước, bịt mũi lại, nước mắt đọng trên khoé mắt, muốn rơi cũng không rơi được, trông đáng thương vô cùng.
Trần Vĩnh Hải quay đầu: "Đâm vào đâu rồi, tôi xem nào."
Anh rút tay ra từ trong túi, muốn lấy tay đang bịt lấy mũi của cô ra.
Mà anh còn chưa kịp đưa tay ra, Nguyễn Quỳnh Anh đã đánh vào tay anh một cái.
Một tiếng 'bốp',âm thanh vô cùng thanh thuý.
Bàn tay trắng ngọc của Trần Vĩnh Hải bị đánh đỏ cả lên, có thể thấy sức của cô không hề nhẹ.
Mắt Trần Vĩnh Hải trầm xuống, sắc mặt âm trầm nhìn tay mình.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng mới phản ứng lại kịp là lúc nãy mình vừa làm gì, vội vàng xin lỗi: "Chuyện là… xin lỗi, tôi không cố ý đánh mạnh vậy đâu, chỉ là tôi nhất thời không khống chế được thôi."
Cô cẩn thận dè dặt nhìn anh, đợi anh mở miệng nói.
Vốn nghĩ là Trần Vĩnh Hải sẽ vì vậy mà nổi nóng, không ngờ là anh chỉ bình tĩnh đưa tay đút vào túi quần như cũ: "Gì mà không liên quan gì đến tôi, bây giờ cô là vị hôn thê của tôi, cô có chuyện, đương nhiên tôi phải có nghĩa vụ giải quyết rồi."
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người một lúc vì lời nói của anh: "Cậu Trần, đừng bảo là anh làm thật nhá?"
"Cô cảm thấy tôi nói dối sao?" Trần Vĩnh Hải nghiêng mắt nhìn cô: "Tôi nói trước mặt nhiều phóng viên như thế, công khai không nghi ngờ! Cho nên Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ cô chính là vị hôn thê của tôi, hiểu chưa?"
Nguyễn Quỳnh Anh có chút hoảng hốt, miệng nhỏ mở ra: "Không phải, anh làm vậy, không sợ nhà họ Tô không vui sao?"
"Trước đó tôi đã nói với nhà họ Tô rồi, hủy bỏ đính hôn với Hồng Yên." Trần Vĩnh Hải nói.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt lòng bàn tay: "Vậy còn tôi thì sao? Anh đột nhiên bảo tôi là vị hôn thê của anh, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?"
Rõ ràng là anh vẫn luôn coi cô là người tình, bây giờ lại nói cô là vị hôn thê của anh.
Cô thật không hiểu nổi, rốt cuộc anh muốn gì.
"Tôi biết với cô mà nói, chuyện này quá đột ngột, nhưng trong trường hợp như lúc nãy, tôi chỉ có nói vậy mới có thể bảo vệ được danh tiếng của cô." Mắt Trần Vĩnh Hải hơi nhướn lên.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi: " Tôi biết, tôi rất biết ơn cậu Trần đã đứng ra giúp tôi, nhưng bây giờ tôi không có cách nào có thể chấp nhận được, anh nói tôi là vị hôn thê của anh, tôi…"
"Có gif mà không chấp nhận được, nếu tôi đã dám công khai nói vậy, vậy thì là thật rồi, Nguyễn Quỳnh Anh cô giờ chính là vị hôn thê của Trần Vĩnh Hải tôi!" Trần Vĩnh Hải ngắt lời cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu: "Không phải đâu, tôi không phải vị hôn thê của anh, anh không yêu tôi, tôi cũng không có cách nào tha thứ cho anh, cho nên cậu Trần, chúng ta sẽ không trở thành thật được đâu."
Nói xong, cô bước nhanh qua anh, chạy về phòng nghỉ của mình.
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống nhìn bóng lưng cô, môi mỏng giương thành một đường thẳng.
Người phụ nữ này, đúng là cố chấp đến mức làm người ta phát bực mà.
Anh đã nói là người anh yêu là cô rồi, cô vẫn còn cho rằng anh không yêu cô.
Chẳng lẽ ngay cả bản thân anh yêu ai anh cũng không phân biệt được sao?
"Cô gái ngốc!" Trần Vĩnh Hải bực dọc xoa xoa huyệt thái dương, cũng đi về phía phòng nghỉ của mình.
Anh biết anh làm thế sẽ làm cô rất shock, có thể sẽ khiến cô khó mà chấp nhận trong một lúc được.
Nhưng anh thật lòng, cho dù cô có không chấp nhận được, cũng phải chấp nhận sự thật bây giờ cô chính là vị hôn thê của anh!
Nhưng mong là cô có thể thông suốt trong thời gian ngắn, chấp nhận thân phận này, anh sẽ không cho cô thời gian quá dài để điều chỉnh đâu.
Trần Vĩnh Hải đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, vừa cởi áo khoác trên người ra, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy tiếng gõ cửa