Hơi thở của Vĩnh Hải ngày càng gấp gáp, thần trí càng lúc càng trở nên mơ màng, nhưng anh vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
“Nguyễn Trâm Anh, cô mau cút ra ngoài, nếu không tôi sẽ giết cô!” Vĩnh Hải véo vào đùi mình, giọng nói lạnh lùng uy hiếp.
Nếu như là lúc bình thường, Nguyễn Trâm Anh nhất định không nói hai lời, lập tức chạy đi ngay.
Thế nhưng hiện tại, cô biết rất rõ anh đang chịu tác dụng của thuốc đã mất đi lý trí sắc bén, điện thoại cũng đã bị cô vứt đi, anh chỉ có thể tùy cô muốn làm gì thì làm.
Nghĩ như vậy Nguyễn Trâm Anh vứt bỏ tất cả rụt rè và sợ hãi, nở nụ cười: “Anh Hải, anh không uy hiếp được em đâu, anh bây giờ có thể làm gì được em đây, loại thuốc này càng lâu tác dụng của nó lại càng mạnh, anh cũng chẳng chịu đựng được bao lâu nữa, cần gì phải cố chấp đến thế.”
Cô vừa nói vừa đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh.
Cô không thể đợi thêm một lúc nào nữa.
Ngay khi tay Nguyễn Trâm Anh vừa đặt lên cúc áo Vĩnh Hải, Vĩnh Hải dồn hết sức, bất ngờ kẹp chặt cổ tay cô.
Nguyễn Trâm Anh sửng sốt: “Anh Hải?”
Vĩnh Hải nheo mắt, mạnh mẽ đẩy cô ta ra.
Nguyễn Trâm Anh cứ như vậy bị đẩy ra, đầu vừa vặn đập vào góc bàn.
Đầu cô bị đập trực diện vào góc bàn, cô trợn to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn anh rồi cứ thế ngất đi.
Vĩnh Hải ngã ngồi trên mặt đất, việc vừa rồi đã lấy đi toàn bộ sức lực của anh, anh bây giờ thật sự chẳng có tí sức lực nào, ngay cả việc đi về phía cửa cũng thật khó khăn.
Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là gắng nhặt lại chiếc điện thoại vừa bị Nguyễn Trâm Anh ném đi.
Vĩnh Hải không gọi điện thoại cho đàn em mà là gọi cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Anh rất rõ ràng, với tình cảnh hiện tại, cho dù là bọn đàn em của mình tới thì cũng chẳng làm gì được.
Anh không thể kiên trì nổi đến khi đến bệnh viện, anh đã hoàn toàn mất tỉnh táo.
Trong một phòng khác cùng tầng, Nguyễn Quỳnh Anh đang tìm xem buổi phát sóng trực tiếp của một phóng viên.
Lúc này nội dung buổi phát sóng vẫn là những câu hỏi đáp bình thường, thế nhưng vẫn có những dòng bình luận chạy trực tiếp đầy nghi vấn việc cô rốt cuộc là tình nhân hay là là vợ sắp cưới của Vĩnh Hải.
“Vợ sắp cưới?” Nguyễn Quỳnh Anh ôm gối vào lòng, cảm thấy có chút buồn cười.
Vợ sắp cưới chẳng qua cũng chỉ là Vĩnh Hải nói như vậy mà thôi, cô vốn chẳng xem là thật, cũng không hề tin tưởng anh sẽ nghiêm túc với việc này.
Cô đã từng hy vọng xa vời sẽ trở thành vị hôn thê của anh, nhưng anh hết lần này đến lần khác không ngừng đem đến cho cô sự tủi nhục và tuyệt vọng.
Giờ đây cô đã hạ quyết tâm sẽ không yêu anh nữa, càng sẽ không kết hôn với anh, nhưng anh lại nói cô là vợ sắp cưới của mình, là đang đùa với cô sao?
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, tâm tình không khỏi khó chịu.
Bỗng nhiên, hình ảnh chương trình phát sóng dừng lại, là cuộc gọi của Vĩnh Hải.
Cô nghi hoặc một chút.
Lúc này anh ta còn gọi điện cho cô làm gì?
Nguyễn Quỳnh Anh cầm điện thoại lên, vuốt phím trả lời, đặt điện thoại bên tai.
Không đợi cô mở miệng, giọng nói khàn khàn dồn dập của Vĩnh Hải đã vang lên: “Em tới đây một chút đi, phòng số 1812”
“Có việc gì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày hỏi.
Giọng của anh sao lại kỳ lạ như vậy?
Bệnh rồi ư?
Không thể nào, nửa tiếng trước vẫn ổn cơ mà.
Giọng nói của Vĩnh Hải lại càng gấp gáp: “Đừng hỏi nữa, mau đến đây!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt điện thoại, cũng có chút lo lắng.
Thế nhưng đầu dây bên kia đã không còn phản hồi gì nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lại màn hình điện thoại, điện thoại đã cúp máy từ nãy.
Cô mím môi, đặt điện thoại lên đùi.
Giọng nói của Vĩnh Hải nghe ra có vẻ không bình thường tí nào, rõ ràng là đang cố kìm chế điều gì, giống như là đang ốm nặng, kiểu nói chuyện rất gấp gáp.
Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ một lúc Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy, đi về phía căn phòng mà Vĩnh Hải vừa nói.
Trước tiên cô gõ cửa hai cái, không hề có động tĩnh gì, cô liền thử vặn tay nắm cửa.
Tay nắm cửa vừa vặn cửa liền mở, Nguyễn Quỳnh Anh đẩy cửa bước vào.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô là Nguyễn Trâm Anh nằm đó, sống chết không rõ
Cô hoảng sợ, lập tức đóng cửa lại.
Đây là có chuyện gì?
Nguyễn Trâm Anh sao lại ở đây!
Không có thời gian để nghĩ nhiều, Nguyễn Quỳnh Anh hạ thấp giọng, vừa gọi Vĩnh Hải, vừa nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm bóng dáng Vĩnh Hải.
Cuối cùng cô nhìn thấy anh ở phía bên kia ghế sofa.
Anh ngồi dưới đất, cả người đều dựa vào sofa, gần như đã mất đi lý trí.
Nhưng khi anh nhìn đến Nguyễn Quỳnh Anh, chỉ một ánh mắt anh liền nhận ra cô: "Em đến rồi.”
Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt: "Anh làm sao vậy?”
Vĩnh Hải chỉ vào nơi đó của mình: “Em không nhìn thấy sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người, phải một lúc sau mới vừa xấu hổ vừa kinh ngạc nói: “Anh bị người ta bỏ thuốc? Là Trâm Anh làm?
Cô lập tức quay đầu lại nhìn Nguyễn Trâm Anh phía sau mình.
Vĩnh Hải cầm lấy tay Nguyễn Quỳnh Anh “Đưa anh đến phòng em, ngoài ra, còn phải gọi người phong tỏa căn phòng này, đừng để Nguyễn Trâm Anh chạy thoát.”
“Hả?” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người.
“Nhanh lên!” Vĩnh Hải hét lên.
Anh thật sự không thể kiên trì được nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh bị tiếng hét của anh làm cho phát run, nhanh chóng tiến đến đỡ anh dậy.
Cả thân thể anh lúc này cơ hồ đều dựa hết vào người cô.
Cô suýt chút nữa đã không chống đỡ nổi, cùng anh ngã xuống.
“Sao mà nặng dữ vậy!” Nguyễn Quỳnh Anh không nhịn được mà than thở một chút.
Đây là lần thứ hai cô đỡ anh đứng dậy.
Vĩnh Hải không hề đáp lại, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy anh như vậy liền biết tình hình rất nghiêm trọng, trong lòng đã quyết định sau khi đem anh về phòng của mình sẽ gọi thư ký Diêm tìm bác sĩ đến.
Nếu chẳng may anh ấy có chuyện gì thì rắc rối to.
Dìu lấy Vĩnh Hải khó khăn bước về phía cửa, đến chỗ Nguyễn Trâm Anh, Nguyễn Quỳnh Anh tức giận, đá cô ta một cái.
Đều là lỗi của cô ta, thế mà lại to gan lớn mật đến nỗi dám hạ thuốc Vĩnh Hải.
Lẽ nào cô ta không sợ Vĩnh Hải bình phục sẽ quay lại báo thù hay sao?
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: “Người ngốc toàn làm mấy chuyện ngu ngốc!”
Hình bóng cô nhìn thấy ở sảnh yến tiệc trước đó quả nhiên là Nguyễn Trâm Anh.
Cô không hề nhìn lầm.
Hôm nay Nguyễn Trâm Anh đến đây e rằng là để hạ thuốc Vĩnh Hải, còn về loại thuốc gì, cô đại khái cũng đã đoán được rồi, cô chỉ có thể nói, Nguyễn Trâm Anh tiêu rồi!
Tâm tình tự nhiên có một chút vui vẻ, Nguyễn Quỳnh Anh tiếp tục đỡ Vĩnh Hải bước ra ngoài.
Về lại được phòng mình, Nguyễn Quỳnh Anh ném Vĩnh Hải lên sofa, cầm điện thoại gọi cho thư ký Diêm, nhờ thư ký Diêm cử vài người lên canh giữ phòng của Vĩnh Hải, nhân tiện cũng mời một bác sĩ cùng lên.
Tiếc là câu nhờ tìm bác sĩ còn chưa nói xong, một cơ thể nóng bỏng dán lên lưng cô, làm cắt ngang cuộc gọi.
“Quỳnh Anh, em là của anh.” Vĩnh Hải cầm lấy điện thoại của cô, cứ thế ngắt điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh há to miệng “Vĩnh Hải, anh đang làm gì? Anh có biết em còn chưa…”
Môi liền bị chặn lại.
Vĩnh Hải thả điện thoại của cô xuống, đặt cô dưới thân, vừa thô lỗ vừa vội vã hôn lấy môi cô.
Tay của anh cũng không hề rảnh rỗi, ở trên người cô không ngừng làm nóng thân thể cô.
“Uhm…” Nguyễn Quỳnh Anh giãy giụa muốn thoát khỏi người đàn ông trên người mình, gắng sức đẩy anh ra.
Nhưng cho dù cô đẩy như thế nào đi nữa, người đàn ông này cứ như được làm bằng thép, vẫn không chút suy chuyển nào đè chặt lên người cô như thế.
“Quynh Anh, cho anh đi.” Vĩnh Hải rời môi, kề vào tai cô nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bị tiếng gọi tên này của anh làm cho ngây ngẩn, cô ngừng vùng vẫy.
Quỳnh Anh?
Anh gọi cô Quỳnh Anh?
Đã bốn năm rồi,…
Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh lập tức đỏ lên, cảm xúc vừa chua xót, vừa đau đớn cứ thế dâng trào.
Đã qua bốn năm, cô mới lại lần nữa được nghe anh gọi cô như vậy, trong lòng có nhớ nhung, có xót xa nhưng lại không hề vui vẻ, bởi đã không thể tìm lại cảm giác khi anh gọi tên cô như thuở ban đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, che giấu đi sự chua chát trong lòng.
“Vĩnh Hải, đây là lần cuối cùng...” Cô chủ động quấn lấy cổ anh.