Hãy để cho cô phóng túng như vậy một lần cuối cùng nữa thôi.
Từ nay về sau, cô và anh sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
Người đàn ông đang ở trên người cô đã hoàn toàn bị tác dụng của thuốc làm mất đi lý trí, đã không cách nào nghe hiểu được lời của Nguyễn Quỳnh Anh, động tác không hề dừng lại mà càng lúc càng thô bạo, nhanh chóng cởi quần áo của cô, cứ thế tiến vào…
Không biết qua được bao lâu, người đàn ông ở trên người cô đã say giấc.
Nguyễn Quỳnh Anh đẩy anh ra, vẻ mặt thất thần ngồi lên sofa, chịu đựng sự khó chịu trên người, nhặt quần áo trên sàn nhà rồi mặc vào.
Mặc quần áo xong, cô quay lại nhìn anh, thở dài: “Ai…”
Cô cũng đành chấp nhận sự thật, nhặt quần áo của anh lên, chậm rãi mặc vào cho anh, lại lôi từ tủ ra một cái chăn đắp cẩn thận để tránh anh bị cảm lạnh.
Làm xong hết thảy, cô mới vào nhà vệ sinh xử lý mái tóc rối bù và những dấu vết anh để lại trên cơ thể mình.
Đợi khi Nguyễn Quỳnh Anh bước từ nhà vệ sinh ra thì đã qua nửa tiếng đồng hồ.
Cô bước đến ghế sofa, cầm chiếc điện thoại cạnh Vĩnh Hải lên, mở khóa xem một chút, đã là hai giờ chiều, từ lúc Vĩnh Hải bị hạ thuốc đến lúc này đã qua bốn tiếng rồi.
“Đã lâu như vậy sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi lẩm bẩm.
Sau đó cô cất điện thoại, nhìn Vĩnh Hải lần nữa rồi mở cửa rời khỏi phòng.
Căn phòng của Vĩnh Hải ở phía đối diện cách đó không xa, chỉ cách phòng cô vài gian phòng mà thôi, cô vừa bước khỏi cửa đã thấy có hai bảo vệ đang canh giữ ở phòng anh.
Cô bước đến, bảo vệ liền ngăn cô lại: "Xin lỗi, cô không được vào đây.”
“Thư ký Diêm đâu?” Nguyễn Quỳnh Anh liền hỏi.
Hai người bảo vệ nhìn nhau, liền hỏi lại: “Cô chính là cô Quỳnh Anh phải không ạ?”
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Một trong hai người bảo vệ trả lời cô: “Thư ký Diêm vừa đi ra ngoài nghe điện thoại rồi.”
“Mở cửa ra, người ở bên trong vẫn còn chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
“Vẫn còn, chúng tôi vừa mở cửa ra xem thử thì người đã tỉnh lại, đang đập đồ đạc loạn lên trong phòng, cô Quỳnh Anh có chắc chắn là muốn vào trong không?” Nhân viên bảo vệ lo lắng nhìn cô xác nhận lại một chút.
Nguyễn Quỳnh Anh trầm ngâm một chút: "Không, tôi chỉ đứng ngoài cửa xem một tí thôi.”
Vừa cùng với Vĩnh Hải trải qua một cuộc giao triền, cô giờ đây đã mệt đến mức chẳng còn tí sức lực nào
Cô vẫn còn có thể kiên trì đứng ở đây đều dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ.
Vĩnh Hải sau khi chịu tác dụng của thuốc đã ngủ say mà cô tuyệt đối không được ngủ, những chuyện mà cô cần xử lý vẫn còn nhiều, như là xử lý Nguyễn Trâm Anh đang ở trước mắt cô đây chẳng hạn.
Đúng như lời nhân viên bảo vệ, Nguyễn Trâm Anh vẫn đang đập phá đồ đạc, phàm là những thứ có thể đập được đều bị cô ta đập phá loạn cả lên, mặt đất lộn xộn đến nỗi tìm một chỗ đặt chân cũng khó.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Nguyễn Trâm Anh đang ngồi trên ghế sofa lộn xộn, vẻ mặt hung tợn cầm gối ném mạnh xuống sàn.
Gối chạm đất rồi nảy lên mấy lần, cuối cùng dừng lại ở góc phòng.
Nguyễn Trâm Anh đứng lên đi sang đấy, lại lần nữa nhặt gối lên chuẩn bị ném thêm lần nữa.
Đúng lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh liền lên tiếng: “Nguyễn Trâm Anh!”
Nguyễn Trâm Anh nâng chiếc gối lên cao liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Vừa nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, Nguyễn Trâm Anh gào thét xông tới cứ như trông thấy kẻ thù giết cha: "Quỳnh Anh, mày còn mặt mũi nào mà dám xuất hiện trước mặt tao!”
Nguyễn Trâm Anh vừa tỉnh lại đã nghe hai bảo vệ nói rằng Vĩnh Hải đã được Nguyễn Quỳnh Anh đưa đi.
Thuốc rõ ràng là do cô bỏ, tại sao cuối cùng lại là Nguyễn Quỳnh Anh được lợi.
Hai bảo vệ lập tức ngăn Nguyễn Trâm Anh, không cho cô lại gần Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Trâm Anh không đến gần, cũng không đánh được Nguyễn Quỳnh Anh, cô như một người điên, vừa gào thét, vừa đá chân loạn lên.
Nguyễn Quỳnh Anh dù biết rõ có bảo vệ ở đây, Nguyễn Trâm Anh không thể làm mình bị thương, nhưng cô vẫn lùi về sau một chút, dù sao an toàn vẫn hơn hết: “Sao tôi lại không có mặt mũi nào đứng trước mặt cô, đến người làm ra chuyện bỏ thuốc người khác còn dám chỉ trích tôi thì việc gì tôi lại không dám xuất hiện?”.
Nguyễn Trâm Anh thẹn quá hóa giận, khuôn mặt vặn vẹo gầm nhẹ: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô tới đây là để khoe khoang ư?”
“Tôi có gì đáng để khoe khoang với cô chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày.
Nguyễn Trâm Anh nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên là có được anh Vĩnh Hải rồi, rõ ràng là tôi chuẩn bị hết thảy, nhưng cuối cùng người hưởng thành quả lại là cô, cô đến đây không khoe khoang thì làm gì!”
Cô gào thét, mắt đã đỏ cả lên.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: "Tôi đến đây thật sự cũng chẳng phải là để khoe khoang gì với cô cả, nếu như có thể, tôi cũng chẳng muốn hưởng cái loại thành quả đó, tôi đến chỉ để hỏi cô, việc cô bỏ thuốc Vĩnh Hải là ý của mình cô hay là kế hoạch của cô và Lê Diệu Ngọc?”
“Không muốn hưởng thành quả?” Nguyễn Trâm Anh cười mỉa mai: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô cảm thấy tôi sẽ tin mấy lời thế này sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, cô làm sao không nghe ra được ý tứ của Nguyễn Trâm Anh.
Chỉ là cảm thấy yêu Vĩnh Hải thì không thể làm như cô ta vừa nói lúc nãy, không được dùng thủ đoạn bỉ ổi để có được anh đơn cử như việc bỏ thuốc kia.
Thực tế thì cô cũng không nghĩ sẽ dùng thủ đoạn để giữ anh bên mình. Thế nhưng tình trạng của Vĩnh Hải lúc ấy cho dù bác sĩ có đến e rằng cũng chẳng giúp được gì.
“Tôi mặc kệ cô tin hay không, tóm lại cô chỉ cần trả lời cho tôi biết rốt cuộc là ý của cô hay là ý của cả cô và Lê Diệu Ngọc!” Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, kìm nén sự bực bội, hỏi lại một lần nữa.
Nguyễn Trâm Anh bật cười, nhìn vết máu trên tay, khuôn mặt lộ vẻ xấu xa: “Tôi cứ không muốn nói cho cô biết đấy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh trầm xuống: “Được, vậy tôi cho rằng là mẹ con cô cùng lên kế hoạch, dù sao kế hoạch ban đầu của các người cũng là bỏ thuốc Vĩnh Hải rồi mang thai với anh ấy, giờ cô làm như thế này tôi đại khái cũng đoán được mục đích rồi.”
Thật ra không phải là lên kế hoạch mang thai con của Vĩnh Hải, chỉ là muốn dùng việc này để ép Vĩnh Hải kết hôn mà thôi.
Kế hoạch này đối với đàn ông bình thường mà nói nhất định là không thể thất bại.
Nhưng đối với Vĩnh Hải…
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn vào ánh mắt Nguyễn Trâm Anh, chợt cảm thấy đồng cảm.
Nguyễn Trâm Anh nhất thời bùng nổ, chỉ vào cô hét lên: "Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt cô thế kia là có ý gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh gạt đi chút đồng tình trong đáy mắt, khôi phục lại vẻ lãnh đạm, thản nhiên nói: “Chẳng có gì, chỉ là cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp của cô cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, sớm chuẩn bị tâm lý đi thì hơn.”
“Cô có ý gì?” Nguyễn Trâm Anh liền chấn động một hồi.
Nguyễn Quỳnh Anh cười: "Cô còn chưa hiểu hay sao? Cô cho rằng mình bỏ thuốc Vĩnh Hải thì anh ta cứ thế bỏ qua cho cô à?”
Ánh mắt Nguyễn Trâm Anh thoáng thay đổi rồi cười như điên, sắc mặt nhanh chóng liền trở nên tái nhợt, đến cả cơ thể cũng đang phát run, sợ hãi vô cùng.
Đúng vậy, Vĩnh Hải nhất định sẽ trả thù cô.
Mà sự trả thù của anh, cô nhất định sẽ không chịu đựng nổi, nếu như cô không bị ngã đập vào góc bàn mà ngất đi thì cô đã nhân lúc anh đang chịu tác dụng nặng nề của thuốc mà phát sinh quan hệ với anh, chụp vài tấm ảnh, từ đó có thể uy hiếp, ít ra anh còn có thể tha mạng cho mình, thế nhưng cô lại chẳng làm được gì cả. Phải làm thế nào bây giờ?”
Nguyễn Trâm Anh nhất thời cảm thấy cực kỳ hoảng loạn, cô ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của nhân viên bảo vệ, nhanh chóng bỏ trốn khỏi đây.
Nhưng bảo vệ là do thư ký Diêm gọi tới, đương nhiên sẽ không để cô chạy thoát.
Vì thế cho nên không những không thoát ra được mà trái lại càng mệt đến không thở nổi.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Nguyễn Trâm Anh khom lưng, thở hổn hển không ngừng, nở một nụ cười châm chọc: "Giờ thì thấy sợ rồi sao, thế lúc bỏ thuốc sao cô không nghĩ đến sẽ có kết cục như này?”
“Hừ, sao tôi phải nghĩ, kế hoạch của tôi rất hoàn hảo, chỉ là tôi không ngờ tới lại xảy ra một chút sai sót!” Nói đến đây, Nguyễn Trâm Anh nghiến răng đứng dậy: “Nếu không thì bây giờ tôi và Vĩnh Hải sẽ bên nhau, chứ không phải là cô - Nguyễn Quỳnh Anh”
Có trách thì trách cô quá nóng vội.
Hơn nữa là do vị trí lúc đó cũng không ổn, nếu không sao có thể dễ dàng bị anh đẩy ngã đến ngất đi như vậy.
Nếu lúc ấy cô không quá nóng vội, đợi đến khi Vĩnh Hải hoàn toàn mất đi lý trí rồi mới tiếp cận anh, anh nhất định sẽ không thể từ chối cô.
“Tính xấu không đổi! Quả nhiên không hổ là con của Lê Diệu Ngọc.” Nguyễn Quỳnh Anh cong khóe môi, nở một nụ cười lạnh lùng xoay người rời đi.