Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Cô đến đây cũng chỉ để làm rõ việc bỏ thuốc Vĩnh Hải rốt cuộc là chủ ý của Nguyễn Trâm Anh hay là ý của Lê Diệu Ngọc.

Giờ đây trong lòng cô đã có đáp án đương nhiên sẽ không còn tâm trạng tiếp tục ở lại.

Nguyễn Trâm Anh thấy Nguyễn Quỳnh Anh muốn đi, liền hoảng hốt, gào thét gọi cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô đứng lại!”

Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại, nhưng không hề quay đầu: “Còn việc gì sao?”

“Cô thả tôi ra!” Nguyễn Trâm Anh trừng lớn, đôi mắt lúc này đã đầy tơ máu.

Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng nghiêng sườn mặt “Xin lỗi, tôi không làm vậy được.”

“Vì sao?” Nguyễn Trâm Anh sửng sốt, sau đó điên cuồng gào lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô không có quyền nhốt tôi, thả tôi ra!”

“Đúng là tôi không có quyền nhốt cô, cũng không phải là tôi nhốt cô mà đây là mệnh lệnh của Vĩnh Hải, cô hiểu không?” Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai, lạnh giọng nói: “Vậy nên cô nên tìm Vĩnh Hải thả cô ra chứ không phải tôi, vì tôi cũng chẳng có cái quyền đó đâu.”

Nói xong, cô liền gọi bảo vệ đưa Nguyễn Trâm Anh vào trong phòng, đóng cửa nhốt lại.

Bên trong, Nguyễn Trâm Anh vẫn liên hồi đạp cửa, điên cuồng la hét, thỉnh thoảng còn xen vào mấy câu chửi mắng.

Đều là mắng Nguyễn Quỳnh Anh, hơn nữa lại còn mắng rất khó nghe

Nguyễn Quỳnh Anh lộ vẻ căng thẳng, mím môi: "Khoảng thời gian này có ai từng đến đây gặp Nguyễn Trâm Anh không?”

Hai nhân viên bảo vệ suy nghĩ một chút, một người hồi đáp: “Không có ai từng đến, chỉ là có một cuộc điện thoại”

“Điện thoại?” Nguyễn Quỳnh Anh có chút nghi hoặc: "Là điện thoại của Nguyễn Trâm Anh?”

“Đúng vậy.” Bảo vệ gật đầu: "Lúc thư ký Diêm gọi chúng tôi lên đây canh giữ, anh ấy từng vào kiểm tra một lần, lấy đi điện thoại của Nguyễn Trâm Anh, trong thời gian đó mẹ của Nguyễn Trâm Anh từng gọi cho cô ta một lần nhưng thư ký Diêm không nghe máy.”

“Tôi hiểu rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cười.

Thư ký Diêm không nghe máy chính là vì sợ Lê Diệu Ngọc biết Nguyễn Trâm Anh đã bị nhốt lại, chạy đến đây làm loạn.

Còn việc thư ký Diêm lấy đi điện thoại của Nguyễn Trâm Anh có lẽ là vì lo lắng Nguyễn Trâm Anh tỉnh lại liền gọi Lê Diệu Ngọc đến cứu.

Từ tận đáy lòng, Nguyễn Quỳnh Anh thật sự ngưỡng mộ sự cẩn thận tỉ mỉ của thư ký Diêm, cho dù cô không kể cho anh tường tận mọi việc thì anh cũng có thể giải quyết mọi chuyện hết sức chu đáo, không thể không nói anh đúng là một người thông minh.

Đang nghĩ ngợi, thư ký Diêm liền xuất hiện.

Trông thấy Nguyễn Quỳnh Anh anh liền bước nhanh tới: "Chủ tịch, cô không sao chứ?”

Thư ký Diêm vừa hỏi vừa nhìn kỹ Nguyễn Quỳnh Anh.

Mấy tiếng trước, còn chưa kịp nói xong cô đã đột ngột cúp máy, rõ ràng là có chuyện gì đó bất ngờ phát sinh.

Sau đó anh có gọi thêm vài lần nhưng cô vẫn không nghe máy, anh rất lo lắng liệu cô có gặp phải chuyện gì không hay.

Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng kéo kéo cổ áo đáp: "Không có việc gì đâu.”

“Vậy sao?” Thư ký Diêm cứ cảm thấy có điều gì đó sai sai, nhưng cũng không tiếp tục nghĩ nhiều.

Cô ấy có thể đứng ở đây hẳn là không sao thật.

“Đúng rồi Chủ tịch, rốt cuộc là có chuyện gì, sao Nguyễn Trâm Anh lại ở đây, đây vốn là phòng mà tôi đã đặt riêng cho Giám đốc Hải mà.” Thư ký Diêm lúc này mới bắt đầu hiểu ra tình hình.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thoáng qua căn phòng đã an tĩnh phía sau ngắn gọn đáp: “Cô ta lén bỏ thuốc Vĩnh Hải.”

“Cái gì?” Thư ký Diêm trợn mắt: “Là loại thuốc đó?”

“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Thư ký Diêm nuốt nước bọt, sợ sệt nói: “Sao cô ta to gan vậy! Giám đốc Hải không sao rồi đúng không?”

Nguyễn Quỳnh Anh hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao rồi, nhưng vẫn nên gọi bác sĩ xem qua.”

Tuy rằng tác dụng của thuốc đã hết rồi nhưng làm sao biết được liệu có còn tác dụng nào khác hay không.

Chẳng may loại thuốc này có tác dụng phụ nào đấy ảnh hưởng đến sức khỏe của anh thì không ổn tí nào.

Thư ký Diêm nhìn dáng vẻ Nguyễn Quỳnh Anh, liền rõ ràng Vĩnh Hải đã bình an nhất định có liên quan đến cô.

Lẳng lặng thở dài, thư ký Diêm gật đầu: “Tôi sẽ liên hệ ngay”

Dứt lời, anh lấy điện thoại ra liên lạc với bác sĩ.

Xong việc, anh chợt nhớ đến điều gì, liền từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại khác.

Đó là một chiếc điện thoại màu đỏ, phía trên có đính những hạt đá lấp lánh khiến người ta nhất thời lóa mắt.

Không cần suy nghĩ Nguyễn Quỳnh Anh cũng biết đó là điện thoại Nguyễn Trâm Anh.

Cô cũng chẳng hỏi thêm gì, cầm lấy điện thoại mở khóa xem xem có tin tức nào hữu dụng không.

Không biết Nguyễn Trâm Anh là không sợ mất điện thoại hay là không sợ người ta nhìn được bí mật bên trong, điện thoại đều không hề đặt mật khẩu thế nên cô cũng không cần phải nhờ người mở khóa.

Nguyễn Quỳnh Anh cẩn thận kiểm tra điện thoại của Nguyễn Trâm Anh, kiểm tra xong quả thực là không có vấn đề gì, chỉ có danh sách cuộc gọi, có vài cuộc gọi buổi sáng, mỗi cuộc cũng chỉ vài phút.

“Thư ký Diêm, anh kiểm tra lại những cuộc gọi này.” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào danh sách cuộc gọi gần đây.

Thư ký Diêm nhìn lướt qua: "Được.”

Anh nhận lại điện thoại, lập tức đi đến nơi mua bán thông tin gần nhất.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉnh trang, nói với bảo vệ: “Một lúc nữa sẽ có bác sĩ đến đây, nhớ gõ cửa gọi tôi.”

“Hiểu rồi thưa cô.” Bảo vệ trả lời.

Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười quay lại phòng mình.

Vĩnh Hải vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ căng thẳng, đến cả đôi lông mày cũng cau chặt lại tựa như đang mơ thấy điều gì chẳng lành.

Cô tiến đến gần, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn anh mà cảm xúc ngổn ngang.

Nhìn một lúc, cô đưa tay vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt của anh, vào nhà vệ sinh lấy một ít nước giúp anh lau mặt và cơ thể.

Vừa đổ nước bẩn đi thì tiếng gõ cửa vang lên.

Nguyễn Quỳnh Anh bước tới, mở cửa, lịch sự mời bác sĩ vào, đồng thời nói cho bác sĩ biết về tình trạng của Vĩnh Hải.

Bác sĩ nghe xong liền tiến đến kiểm tra Vĩnh Hải.

“Anh ấy không sao chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh đứng phía sau bác sĩ vừa nhìn Vĩnh Hải hỏi.

Bác sĩ bỏ ống tiêm sang một bên: “Tôi vừa tiêm cho anh ấy một liều huyết thanh, dư lượng thuốc trong cơ thể anh ấy sẽ dần được đào thải, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh liền yên tâm, nở nụ cười nhẹ: "Cảm ơn bác sĩ.”

Tiễn bác sĩ ra ngoài, Nguyễn Quỳnh Anh quay lại phòng, nhìn vào vết kim tiêm bé tí xíu trên cánh tay Vĩnh Hải thì thầm: “Đáng đời anh, đã già đầu thế rồi mà còn bị trúng phải cái loại thuốc này.”

Miệng thì nói vậy nhưng tay thì vẫn là giúp anh kéo tay áo xuống rồi lại bỏ vào trong chăn

“Chủ tịch.” Lúc này thư ký Diêm đã trở lại sau khi điều tra xong những số điện thoại kia.

Anh mở cửa bước vào, đưa kết quả điều tra cho cô: "Chủ của những số điện thoại này đều là nhân viên khách sạn, những người này đều đã nằm trong sự khống chế của chúng ta.”

“Vậy được rồi, những chuyện khác đợi anh ấy tỉnh lại tự mình xử lý.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn người đàn ông đang nằm trên sofa.

Một người đàn ông cứ như vậy bị phụ nữ tính kế, không cần nghĩ cũng biết khi tỉnh lại nhất định sẽ vô cùng giận dữ.

Thư ký Diêm cũng nhìn sang Vĩnh Hải “Tôi hiểu, đúng rồi, Giám đốc Hải không sao chứ?”

“Không sao.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.

“Thế thì tốt, tôi ra ngoài trước, tôi vẫn chưa điều tra được hôm nay là ai đứng sau mua chuộc truyền thông.” Thư ký Diêm thở dài.

Nguyễn Quỳnh Anh mím môi: “Anh tập trung điều tra Lê Diệu Ngọc và Tô Hồng Yên đi.”

Trực giác mách bảo cô là một trong hai người này.

Thư ký Diêm gật đầu: "Được.”

“Vậy phiền thư ký Diêm giúp tôi dìu anh ấy đến bãi đỗ xe, tôi đưa anh ấy về nhà.” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào Vĩnh Hải.

Cô đưa Vĩnh Hải từ phòng này sang phòng khác đã đủ mệt lắm rồi, nếu còn phải dìu anh xuống bãi đỗ xe cô chắc chắn sẽ không làm nổi.

Hơn nữa, cô cũng có chút không khỏe.

Thư ký Diêm liền đồng ý.

Hai người cùng nhau dìu Vĩnh Hải đến bãi đỗ xe.

Nguyễn Quỳnh Anh duỗi tay, tìm được chìa khóa xe từ túi quần của Vĩnh Hải, mở cửa nhét anh vào trong xe, lái xe đến biệt thự của Vĩnh Hải.

Đến biệt thự, quản gia Hoàng nghe tiếng xe nhanh chóng bước ra.

Nhìn thấy trước mắt là Nguyễn Quỳnh Anh, ông còn không thể tin nổi mà dụi mắt: "Cô Quỳnh Anh, là cô thật ư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui