“Là tôi, chú Hoàng, chú lại giúp tôi một chút đi.” Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa ghế sau.
“Được.” Quản gia Hoàng cũng chẳng hỏi cần giúp việc gì, sẵn sàng đồng ý.
Đến khi lại gần xem thử liền giật mình: "Cô Quỳnh Anh, cậu Vĩnh Hải bị làm sao thế này?” Ông lo lắng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh vắn tắt lại việc Vĩnh Hải bị Nguyễn Trâm Anh đánh thuốc cho ông nghe.
Hoàng quản gia nghe xong, tức giận đấm lên xe: "Cái người phụ nữ này đúng là không muốn sống nữa!”
Thế mà dám bỏ thuốc cậu Vĩnh Hải!
“Tôi đã cho người nhốt cô ta lại rồi, đợi Vĩnh Hải tỉnh dậy, muốn chém muốn giết tùy anh ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh nói.
Dù Nguyễn Trâm Anh là kẻ thù của cô nhưng người mà cô càng căm hận hơn nữa chính là Lê Diệu Ngọc.
Ai giải quyết Nguyễn Trâm Anh không quan trọng, cô chỉ muốn tự tay giải quyết Lê Diệu Ngọc.
“Tính khí cậu Vĩnh Hải như vậy làm sao để cô ta chết dễ dàng được, nhất định sẽ làm cô ta sống không bằng chết.” Hoàng quản gia cười lạnh.
Sau đó ông cùng Nguyễn Quỳnh Anh đỡ Vĩnh Hải xuống xe, dìu anh vào trong biệt thự.
Vào phòng, Hoàng quản gia giúp Vĩnh Hải thay quần áo, đắp chăn cho anh.
Nguyễn Quỳnh Anh rửa tay xong bước ra, trông thấy Vĩnh Hải đã được chăm sóc ổn thỏa, cô nói lời từ biệt: "Chú Hoàng, vậy tôi đi trước đây.”
Hoàng quản gia đảo đảo mắt: "Cô Quỳnh Anh, cậu Vĩnh Hải vẫn chưa tỉnh, cậu ấy mà tỉnh lại nhất định sẽ hỏi cô để hiểu rõ sự việc, hay là cô ở lại đi, đợi cậu ấy tỉnh rồi hẵng đi?”
“Không cần đâu, anh ấy tỉnh lại muốn biết gì có thể gọi điện hỏi tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh từ chối đề nghị của ông.
Hoàng quản gia tiếc nuối, rũ mắt xuống: "Cô Quỳnh Anh, cô nhất định phải đi sao?”
“Đúng vậy, tôi với anh ấy chẳng có quan hệ gì, tiếp tục ở lại cũng không hay lắm, hơn nữa tôi còn có việc khác.” Nguyễn Quỳnh Anh kiên quyết.
Cô còn phải đi tìm Lê Diệu Ngọc.
“Nhưng…” Hoàng quản gia còn muốn nói thêm gì đó.
Nguyễn Quỳnh Anh không cho ông cơ hội, cô khẽ gật đầu, bước khỏi phòng của Vĩnh Hải đi xuống lầu.
Rời biệt thự, đứng ngoài vườn hoa cô không nhịn được ngoái lại nhìn thêm vài giây rồi tiếp tục rảo bước ra ngoài chuẩn bị gọi xe.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes Benz màu đen lái ra khỏi hầm đậu xe của biệt thự, dừng ngay chỗ Nguyễn Quỳnh Anh.
Cửa xe hạ xuống, hóa ra là người tài xế mà trước đây Vĩnh Hải đã sắp xếp cho cô.
"Cô Quỳnh Anh, quản gia Hoàng nhờ tôi đưa cô về."
Nguyễn Quỳnh Anh ngoái đầu, nhìn thấy chú Hoàng từ biệt thự bước ra.
“Cô Quỳnh Anh, cô đã đưa cậu Vĩnh Hải về đây rồi, làm sao tôi để cô một mình gọi taxi về được.” Quản gia Hoàng cười.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ông, rồi lại nhìn người lái xe, đôi môi khẽ nhích: "Cảm ơn chú Hoàng."
"Phải là tôi cảm ơn cô, nếu không có cô, cậu Vĩnh Hải có lẽ đã bị loại thuốc đó làm hại.". Hoàng quản gia cảm khái.
Với tính khí cố chấp của cậu Vĩnh Hải, nếu không phải cô Quỳnh Anh nhất định sẽ không tùy tiện lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Có thể tưởng tượng được, nếu không giải được thuốc thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, loại thuốc này dù không gây chết người nhưng sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể.
Nguyễn Quỳnh Anh hiểu được quản gia Hoàng đang ám chỉ điều gì, mặt cô ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, cũng không nói gì, liền mở cửa xe ngồi vào.
Quản gia Hoàng vẫy vẫy tay nhìn chiếc xe đi khuất rồi mới thở dài quay trở vào biệt thự.
Khi bước vào phòng khách, ông bị người ngồi trên sofa làm cho giật mình: "Cậu Vĩnh Hải, cậu đã tỉnh rồi?"
Sắc mặt Vĩnh Hải vẫn còn tái nhợt, anh nâng ly uống một ngụm nước, không trả lời mà hỏi: "Cô ấy đi rồi?"
Hiểu được cô ấy mà cậu Vĩnh Hải hỏi là ai, quản gia Hoàng thu lại vẻ kinh ngạc, cung kính trả lời: “Cô Quỳnh Anh vừa đi, nếu biết cậu tỉnh lại sớm như vậy tôi đã cố ngăn cô ấy lại rồi.”
“Không cần phải ngăn cô ấy.” Vĩnh Hải đặt cốc nước xuống.
Quản gia Hoàng không hiểu ý của anh, hỏi "Cậu Vĩnh Hải, có cần tôi gọi cho cô Quỳnh Anh báo cô ấy biết cậu tỉnh rồi không?"
“Không cần, vài tiếng nữa hẵng gọi.” Vĩnh Hải từ chối.
Quản gia Hoàng không nói thêm gì, vào bếp cho người nấu chút cháo.
Vĩnh Hải ngồi trên sofa, mắt hơi nhắm lại, bàn tay to xoa xoa cái đầu vẫn còn đau đớn, đôi môi mỏng mím lại lộ ra nét lạnh lùng.
Nguyễn Trâm Anh, người phụ nữ này thật đúng là gan lớn bằng trời, cô ta thế mà dám tính kế anh.
Chỉ là điều làm anh không thể ngờ tới là Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô của hiện tại không phải đang cực kỳ chống đối anh hay sao? Thế mà vẫn thuận theo anh, mặc dù lúc ấy anh đã mất đi lý trí nhưng sau khi thuốc hết tác dụng anh vẫn nhớ tất cả những gì đã xảy ra, anh nhớ cô e thẹn, nhớ thân thể uyển chuyển của cô dưới thân mình, anh đều nhớ rất rõ ràng.
“Đúng là ngang ngược!” Vĩnh Hải hừ nhẹ, khóe miệng cong lên.
Hoàng quản gia xong việc trong phòng bếp trở lại phòng khách, đúng lúc nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy khó hiểu.
Cậu Vĩnh Hải lúc này không phải là nên giận dữ hay sao?
Sao nhìn bộ dáng cậu ấy lại có vẻ đang rất vui nữa.
Không thể hiểu nổi thì không cần nghĩ nữa, Hoàng quản gia lẳng lặng bước tới: “Cậu Vĩnh Hải, cậu định xử lý Nguyễn Trâm Anh thế nào?”
Nghe thấy ba chữ Nguyễn Trâm Anh, nụ cười trên mặt Vĩnh Hải lập tức biến mất, anh đen mặt: "Ăn miếng trả miếng! Cô ta thiếu đàn ông, vậy cho cô ta vài người là được"
"Cái này..." Hoàng quản gia nhíu mày.
Vĩnh Hải lạnh lùng nhìn ông "Chú cảm thấy quá đáng quá à?"
"Không phải vậy. Tôi chỉ nghĩ trả thù như vậy có đơn giản quá không? Tôi còn tưởng rằng ít nhất cậu cũng phải để cô ta..."
Chưa nói hết câu, Vĩnh Hải đã ngắt lời: "Đơn giản sao? Thường thì đơn giản nhất mới là trí mạng nhất, Nguyễn Trâm Anh có ý gì tôi rõ hơn ai hết."
Dám bỏ thuốc anh, cô ta nghĩ anh sẽ để cô ta được sống tốt hay sao?
Tuyệt đối không có cái khả năng đó.
“Vậy tôi sẽ cho người tiếp nhận Nguyễn Trâm Anh từ cô Quỳnh Anh, sẵn tiện tìm hiểu cho rõ những việc sau đó” Quản gia Hoàng nhìn Vĩnh Hải nói.
Vĩnh Hải ừ một tiếng.
Quản gia Hoàng được cho phép, ngay lập tức gọi điện cho Nguyễn Quỳnh Anh, nghĩ đến Vĩnh Hải, ông còn cố ý bật loa lên.
Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh đã về đến tập đoàn Nguyễn thị, nghe thấy chuông điện thoại, cô cầm lên xem rồi kề vào tai mình: "Chú Hoàng, có chuyện gì vậy?"
“Cô Quỳnh Anh, tôi muốn hỏi bây giờ Nguyễn Trâm Anh đang ở đâu, tôi sắp xếp người đưa cô ta về, đợi Vĩnh Hải tỉnh lại trực tiếp xử lý cô ta”. Quản gia Hoàng liếc mắt nhìn Vĩnh Hải vừa nói với Nguyễn Quỳnh Anh.
Đúng là không hiểu nổi, cậu Vĩnh Hải tỉnh thì cũng tỉnh rồi, sao cứ phải đợi vài tiếng mới được báo cho cô Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không hề nghi ngờ việc Vĩnh Hải chưa tỉnh, cô xoa xoa mặt: "Ở khách sạn, chú cứ cử người sang đó là được, còn có mấy nhân viên bị Nguyễn Trâm Anh mua chuộc chú cũng cũng có thể đưa đi." "
“Thế thì tốt quá.” Quản gia Hoàng cười.
“Chú còn việc gì không?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi lại.
Hoàng quản gia che điện thoại, dùng khẩu hình muốn hỏi Vĩnh Hải.
Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng, lắc đầu.
“Không có việc gì nữa, cô Quỳnh Anh, cô nghỉ ngơi đi.” Hoàng quản gia vội trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh trả lời một tiếng rồi cúp máy.
Thư ký Diêm gõ cửa đi vào, còn đưa thêm Lê Diệu Ngọc.
Lúc vừa trở lại cô đã đặc biệt yêu cầu Thư ký Diêm tìm Lê Diệu Ngọc, rồi đưa sang đây.
Lê Diệu Ngọc vừa vào cửa đã mất kiên nhẫn ngồi xuống: "Cô tìm tôi làm gì?"
Hỏi xong còn nhìn đồng hồ trên cổ tay mình một chút.
Đã qua sáu tiếng rồi, Nguyễn Trâm Anh, rốt cuộc là làm xong việc hay chưa?
Chẳng có tin tức gì thật khiến người ta lo lắng!
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Diệu Ngọc: "Bà mua chuộc phóng viên?"
“Cái gì?” Lê Diệu Ngọc ngẩn người: "Tôi mua chuộc phóng viên?”
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bà ta, không nói tiếng nào.
Lê Diệu Ngọc vỗ bàn đứng lên: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô bị điên à, tôi mua chuộc phóng viên làm gì?"
“Bà mua chuộc phóng viên, tại buổi họp báo tiết lộ chuyện tôi từng làm tình nhân của Vĩnh Hải, không phải bà sao?” Nguyễn Quỳnh Anh vòng tay lại, cười lạnh.