“Chê cười em?” Đôi mắt Vĩnh Hải giật giật.
Tô Hồng Yên tức giận bật khóc: "Lần trước anh hủy hôn ước, bọn họ cười nhạo em chỉ mới hai ba tháng mà bị anh bỏ rơi, còn bị nghi ngờ có phải em có bệnh tật gì hay không. Dù anh có giải thích rồi nhưng bọn họ hoàn toàn không tin. Họ nghĩ rằng anh chỉ đang giữ gìn thể diện cho em, em cũng không quan tâm, nhưng lần này..."
“Lần này xảy ra chuyện gì?” Vĩnh Hải hít một hơi, đầu có chút khó chịu.
Tô Hồng Yên cười giễu cợt: "Lần này bọn họ đều nói e là cô chủ nhà họ Tô lại bại dưới tay một cô chủ sa sút, còn là người từng làm tình nhân của anh, làm mất mặt đám tiểu thư trong giới thượng lưu. Vĩnh Hải, anh có biết bây giờ em xấu hổ như thế nào không? "
Cô đã mua chuộc các phóng viên truyền thông và yêu cầu họ cố tình vạch mặt thân phận tình nhân của Vĩnh Hải của Quỳnh Anh trong buổi họp báo, hủy hoại danh tiếng của Quỳnh Anh.
Ban đầu, tất cả mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của cô ta, nhưng ai có thể ngờ rằng Vĩnh Hải đã thực sự đứng lên giúp đỡ Quỳnh Anh, không những vậy anh ấy còn nói rằng Quỳnh Anh là vợ sắp cưới của anh ấy.
Nếu không phải mấy chị em nói cho cô biết thì đến bây giờ cô vẫn chưa biết chuyện!
“Anh còn tưởng là có chuyện lớn gì, hóa ra lại là chuyện nhỏ như vậy.” Nghe xong lời Tô Hồng Yên nói, Vĩnh Hải day sống mũi anh, khẽ nói.
Tô Hồng Yên kinh ngạc nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi méo mó: "Chuyện nhỏ? Vĩnh Hải, đây là chuyện nhỏ sao? Người trong giới thượng lưu đều chê cười em, còn nói bố em không biết dạy con gái, vì sao hôm nay anh đứng lên giúp Quỳnh Anh mà em lại phải chịu đựng sự sỉ nhục vô cớ như vậy? "
"Việc chúng ta đính hôn đã bị hủy bỏ. Không có mối quan hệ nào khác giữa anh và em ngoại trừ bạn bè. Anh giúp Quỳnh Anh tại sao có thể làm tổn thương em. Còn những người trong giới, anh sẽ cảnh báo họ." Vĩnh Hải đút tay vào túi quần, nhẹ giọng nói.
Tô Hồng Yên buồn cười: "Cảnh cáo? Lần trước anh cảnh cáo có tác dụng sao? Lần này bọn họ vẫn còn cười nhạo em!"
“Vậy thì tại sao em không giải thích.” Vĩnh Hải cau mày.
Tô Hồng Yên sửng sốt: "Em phải giải thích cái gì?"
“Em nói thẳng với họ về việc đính hôn trước đây của chúng ta chỉ là một hợp đồng. Em có người mình thích, hãy nói với họ, họ sẽ hiểu.” Vĩnh Hải khẽ nhếch môi.
Tô Hồng Yên cụp mi xuống, che đi sự bối rối và chột dạ trong mắt, chua xót nói: "Em còn dám nói sao? Một khi em đã nói ra việc đính hôn trước đây của chúng ta là giả. Nhà họ Khương nhất định sẽ hận em và nhà họ Tô, sẽ nghĩ rằng em đùa giỡn họ, đối với người em thích, anh ấy chính là một khúc gỗ, bây giờ còn không biết rằng em thích anh ấy! "
“Anh ấy không biết, đó là bởi vì em không nói với anh ấy.” Vĩnh Hải nhìn Tô Hồng Yên với vẻ mặt lãnh đạm.
Tô Hồng Yên che mặt khóc: "Em không dám, và...anh ấy đã có người mình thích."
“Thật sao.” Vĩnh Hải nhướng mày, nhẹ nói: “Vậy thì hãy tìm một người đàn ông khác để thích.”
Tô Hồng Yên giật nảy mình: "Em muốn, nhưng em chỉ yêu anh ấy."
“Vậy thì tùy em.” Vĩnh Hải khẽ nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm.
Hai mắt Tô Hồng Yên trầm xuống, tránh né đề tài: "Anh Hải, bây giờ chúng ta đã hủy hôn. Sau khi nhà họ Khương biết chuyện, nhất định sẽ tìm lại em, em..."
"Không đâu." Vĩnh Hải cắt ngang lời cô: "Người trong nhà họ Khương đã đính hôn hết rồi, Hồng Yên, bây giờ em đã tự do rồi. Em có thể kể cho mọi người nghe về lần đính hôn giả trước đây của chúng ta. Anh tin rằng cô chú sẽ hiểu."
Anh cũng chuẩn bị nói với Quỳnh Anh về vấn đề này.
Vì sợ rằng người phụ nữ ấy luôn nghĩ rằng anh yêu Hồng Yên.
Tô Hồng Yên sửng sốt một hồi: "Cậu cả Hưng đã đính hôn? Tại sao em không biết!"
Chuyện đó xảy ra khi nào?
“Chuyện này chưa được công khai nên em không biết.” Vĩnh Hải chỉnh lại cổ tay áo và giải thích.
Đây cũng là lúc anh yêu cầu điều tra xem Khương Hữu Khang – cậu hai của nhà họ Khương có phải là Nguyễn Việt Anh hay không thì tình cờ biết được
Tô Hồng Yên bất đắc dĩ cười cười: "Ừ...Đúng, thật tốt."
"Bây giờ em có thể nói về chuyện đính hôn giả cho mọi người trong giới.. Đương nhiên, không có chuyện em bị anh bỏ rơi, hay lời đồn đãi em không thể sánh được với Quỳnh Anh. Được rồi, Hồng Yên, anh phải đi.” Vĩnh Hải kiểm tra đồng hồ đeo tay rồi lên xe.
Tô Hồng Yên đi tới, kéo cửa xe không cho anh đóng lại: "Anh đi đâu vậy?"
“Ra ngoài gặp một người bạn.” Ánh mắt Vĩnh Hải hơi lóe lên, anh nói.
Vì lý do nào đó, anh không muốn nói với cô rằng anh sẽ đi gặp Quỳnh Anh.
Đặc biệt là những hành động trước đây của cô đối với Quỳnh Anh, những lời nói của Quỳnh Anh làm thái độ của anh với Tô Hồng Yên không còn như trước.
“Có phải anh Hải Đăng, người đang định cư ở nước ngoài không?” Đôi mắt Tô Hồng Yên sáng lên, cô trở nên quan tâm.
Cô nghe Khánh Minh nói, Phan Hải Đăng - người thừa kế nhà họ Phan, gần đây đang ở Hà Nội.
“Ừ.” Vĩnh Hải gật đầu lia lịa.
“Em cũng đi.” Tô Hồng Yên nhếch môi cười: "Anh Hải, dẫn em đi theo, em rất tò mò về anh Hải Đăng.”
“Không phải hôm nay, lần sau.” Vĩnh Hải mím môi từ chối.
Tô Hồng Yên bĩu môi: "Tại sao?"
“Không có lý do gì, em về trước đi.” Vĩnh Hải nhìn tay cô đang giữ cửa xe, ra hiệu cho cô buông ra.
Tô Hồng Yên bĩu môi, miễn cưỡng buông cửa xe.
Vĩnh Hải đóng cửa lại, trực tiếp ra lệnh cho tài xế lái xe.
Xe đi rồi, nét mặt Tô Hồng Yên dần trở nên u ám, đáng sợ.
“Vợ sắp cưới à!” Cô thì thầm, và sau đó khóe miệng cô nhếch lên.
Từ nhỏ cô đã luôn muốn kết hôn với Vĩnh Hải, cuối cùng lại có cơ hội đính hôn với anh.
Nhưng anh ấy lại vì Quỳnh Anh hủy hôn với cô, và trước công chúng, trực tiếp tuyên bố rằng Quỳnh Anh là vợ chưa cưới của anh ta, điều này rõ ràng chính là làm xấu mặt cô!
Tô Hồng Yên nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Nhưng dường như cô ta không hề cảm thấy đau đớn, cả khuôn mặt đều là sự tức giận, độc ác: "Quỳnh Anh, cô đã may mắn được trở thành vợ sắp cưới của anh Hải, vậy tôi phải xem cô có đủ mạng để giữ được vị trí này không!"
Cô thấp giọng cười, mở cửa xe thể thao của mình, ngồi vào, nhấn ga rời khỏi đây.
Trong xe, cô ấy dùng một tay để lái xe và một tay gọi điện thoại: "Truyền lời tôi bảo giới truyền thông khép miệng lại. Ngay cả khi Vĩnh Hải phát hiện ra họ thì cũng không được nhắc đến tôi, nếu không, hãy đợi mất hết tất cả đi! "
Sau khi nói xong, cô cúp điện thoại, bấm lại vào Zalo, gửi tin nhắn thoại cho Vĩnh Hải: "Này, vì anh đã công khai thừa nhận Quỳnh Anh là vợ sắp cưới của anh rồi, hãy tìm chút thời gian đưa cô ấy đến gặp những người bạn của chúng ta. Ít nhất hãy để cô ấy hòa nhập vào mối quan hệ trong giới của chúng ta, điều đó sẽ tốt cho cô ấy và Tập đoàn Nguyễn Thị. "
Vĩnh Hải nghe xong liền đáp lại: "Có thời gian anh sẽ đưa cô ấy đi."
Quả thực, Hồng Yên đã nói đúng.
Vì Quỳnh Anh bây giờ là vợ chưa cưới của anh ấy, anh ấy thực sự nên đưa cô đến gặp những người trong giới để làm quen.
Cô muốn phát triển Tập đoàn Nguyễn Thị thì không nên có ít mối quan hệ xã hội.
“Vậy em sẽ báo cho mọi người biết, chúng ta hẹn gặp nhau một hôm.” Tô Hồng Yên nói xong liền thả điện thoại di động xuống ghế phụ.
Hừm, muốn vào trong giới thượng lưu của họ không phải dễ.
Đó không chỉ là một thế giới, nếu muốn dung nhập sẽ chỉ khiến mình trở nên xấu hổ, mất mặt.
Cô chờ đợi để nhìn thấy dáng vẻ mất hết mặt mũi của Quỳnh Anh.
Sau khi Vĩnh Hải đáp một tiếng đồng ý, thấy Tô Hồng Yên không có trả lời, anh biết chắc sẽ không có hồi âm, anh cất điện thoại đi, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Không biết đi bao lâu, lái xe nhắc nhở: “Chủ tịch, đến nơi rồi”