Trần Vĩnh Hải khép lại dòng suy nghĩ, mở cửa xuống xe.
Một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh đứng trước khu chung cư vừa trông thấy anh hai mắt đã sáng rỡ, bước vội tới: "Cậu chủ Trần.”
Trần Vĩnh Hải đáp lại một tiếng, hai tay đút túi: "Khi nào cô ấy về?”
“Cô Nguyễn đã về hai tiếng trước rồi ạ.” Cô gái nhìn giờ trên di động rồi trả lời.
Hai tiếng trước…
Đúng vào lúc anh gọi điện cho Nguyễn Quỳnh Anh.
“Có ai đưa cô ấy về không?” Trần Vĩnh Hải lại hỏi.
Cô gái lắc đầu: "Dạ không, cô Nguyễn tự đi taxi về, lúc về đến nơi còn đi không vững, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.”
“Cô không dìu cô ấy lên nhà à?” Trần Vĩnh Hải chau mày.
Cô gái cúi gằm: "Tôi sợ lộ nên không dám lên đỡ, lần nào cũng xuất hiện đúng vào lúc cô Nguyễn cần một cách trùng hợp rất dễ khiến cô ấy nghi ngờ, nhưng tôi có âm thầm đi phía sau cô ấy, nhìn thấy cô ấy đã vào trong nhà.”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Vĩnh Hải giãn ra một chút: "Biết rồi.”
Anh cất bước đi vào khu chung cư.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm.
May mà cậu chủ không trách cô ta!
Tiếng chuông vang lên, thang máy đã tới nơi.
Trần Vĩnh Hải ra khỏi thang máy, đi thẳng đến căn hộ của Nguyễn Quỳnh Anh.
Anh rút chìa khóa, mở cửa căn hộ như vào nhà mình vậy, mở tủ giầy một cách tự nhiên, lấy đôi dép lần trước để lại ra thay rồi đi vào phòng ngủ.
Nguyễn Quỳnh Anh đang say ngủ trên giường, hơi bĩu môi, hai hàng lông mày nhíu lại có vẻ mệt mỏi.
Trần Vĩnh Hải nhìn cảnh đó, cánh môi mỏng khẽ mím lại.
Cô gái ngốc nghếch này không biết ngủ thế kia sẽ đè lên tim à?
Anh cúi xuống, lật người cô lại.
“Hừ…” Nguyễn Quỳnh Anh hậm hực khó chịu, cơ thể động đậy theo.
Cô vừa nhúc nhích thì tấm chăn đắp trên người cũng trượt xuống để lộ ra cổ áo ngủ trễ nải, để hở làn da trắng nõn nà cùng đường rãnh khiến người ta mơ màng.
Trần Vĩnh Hải nín thở, ánh mắt cũng trở nên tăm tối hơi.
Anh nhìn cô chằm chằm, có thể thấy rõ cổ và xương quai xanh của cô, những vết đỏ thấy mà đau lòng toát lên vẻ đẹp bị tra tấn.
Gần như không cần phải nghĩ Trần Vĩnh Hải cũng biết đó là vết tích gã ta để lại.
“Đẹp thật!” Trần Vĩnh Hải cúi mắt, thầm nói một câu.
Tức khắc, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn và thành công, khóe môi anh cong cong, giơ tay chỉnh lại áo ngủ cho Nguyễn Quỳnh Anh, đắp lại chăn cho cô rồi ra khỏi phòng, đi vào nhà tắm.
Trần Vĩnh Hải rửa qua lại mặt, soi mình trong gương thấy cũng có nét mệt mỏi như Nguyễn Quỳnh Anh, rồi trở về phòng ngủ, vén chăn lên giường, ôm eo cô, cùng cô ngủ thiếp đi.
Lúc bị tiếng chuông điện đánh thức đã là chín giờ tối,
Trần Vĩnh Hải mở mắt, với chiếc di động ở đầu giường, thoạt tiên đưa mắt nhìn người con gái đang say ngủ trong lòng, thấy cô không có dấu hiệu bị đánh thức, anh chau mày hơi thả lỏng tay, rồi mới tập trung sự chú ý vào cuộc gọi tới, chạm tay bấm nút nghe: "Chuyện gì?”
Anh đặt di động bên tai, hạ thấp giọng.
Quản gia Hoàng gọi tới, nhận ta Trần Vĩnh Hải cố ý nói nhỏ, ông ấy cũng thì thầm theo: "Cậu chủ, tối nay cậu có về không?”
Trần Vĩnh Hải nghịch một lọn tóc của Nguyễn Quỳnh Anh: "Không về đâu.”
“Vâng, vậy thì tôi không để cửa nữa.” Quản gia Hoàng nói.
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng hờ hững.
Quản gia Hoàng lại nói: “Đã bắt được Lê Diệu Ngọc rồi, cùng với Nguyễn Trâm Anh và mấy nhân viên khách sạn, đang nhốt dưới tầng hầm.”
“Biết rồi.” Trần Vĩnh Hải cất giọng, mặt không mảy may cảm xúc.
“Còn một việc nữa…” Quản gia Hoàng bỗng chần chừ.
Trần Vĩnh Hải chau mày: "Nói.”
“Lúc sáu giờ chiều, ông chủ đã đến biệt thự, sau khi được biết cậu không có đây lại quay về nhà cổ rồi, bảo tôi chuyển lời đến cậu.”
“Bảo gì?” Trần Vĩnh Hảu nheo mắt.
Quản gia Hoàng trầm ngâm một thoáng rồi mới lên tiếng: “Bảo cậu xem lúc nào rảnh đưa cô Nguyễn cùng đến nhà cổ.”
“Lí do?” Trần Vĩnh Hải sa sầm mặt xuống.
Quản gia Hoàng lắc đầu: "Ông chủ không nói.”
“Thế thì mặc kệ đi.” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng buông một câu.
Bảo anh đưa Nguyễn Quỳnh Anh đến nhà cổ, chắc chắn ông già đó không có ý đồ gì tốt đẹp.
Nhưng anh vẫn phải làm rõ nguyên nhân vì sao Trần Tây Minh lại muốn anh đưa Nguyễn Quỳnh Anh đến nhà cổ.
“Vâng,” Quản gia Hoàng đáp lời.
Kết thúc cuộc gọi, Trần Vĩnh Hải ngoái đầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh trong lòng, cô vẫn đang ngủ, kể cả anh nói chuyện điện thoại cô cũng không mảy may thức giấc.
Mệt thế cơ à?
Đã mấy tiếng đồng hồ rồi!
Hay là ốm mất rồi?
Nhớ ra Nguyễn Quỳnh Anh mới làm phẫu thuật phá thai cách đây chưa đầy một tháng, Trần Vĩnh Hải chợt thót tim.
Anh áp tay lên trán cô, sau khi xác nhận cô không bị sốt hay ốm, thực sự chỉ đang ngủ một giấc bình thường mới yên tâm hơn một chút.
Rồi sau đó, anh nhìn giờ trên điện thoại, chín giờ rưỡi!
Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng vén chăn xuống giường, rồi bước khẽ ra khỏi phòng.
Lúc đi ra còn tiện tay khép cửa lại.
Ngoài phòng khách, Trần Vĩnh Hải liên hệ với một nhà hàng gần đó, bảo họ mang đồ ăn tới, tiếp đó thì gọi điện cho Trần Tây Minh.
“Vĩnh Hải.” Trong điện thoại, giọng nói của Trần Tây Minh vang lên với vẻ mừng rỡ: "Hiếm khi con chủ động liên lạc với bố thế này.”
“Nếu chiều nay bố không đến biệt thự thì con cũng chẳng liên lạc với bố làm gì.” Trần Vĩnh Hải thờ ơ, nói giọng lạnh tanh.
Trần Tây Minh đã quá quen với thái độ đó của anh, cười mà hụt hẫng: "Chính vì thế nên bố mới phải đến biệt thự tìm con.”
“Được rồi, bớt nói tào lao đi, tại sao bố lại muốn con đưa Quỳnh Anh về nhà cổ?” Trần Vĩnh Hải gặng hỏi.
Phụ nữ khác họ được dẫn vào nhà cổ chỉ có thể là con dâu của nhà họ Trần, ngay đến các chị em họ cũng không được.
Trần Tây Minh không thích Nguyễn Quỳnh Anh, giờ lại bảo anh đưa cô ấy đến nhà cổ
Anh không nghĩ rằng Trần Tây Minh đã nhận Nguyễn Quỳnh Anh là con dâu tương lai.
Thế nhưng những lời sau đó của Trần Tây Minh lại khiến Trần Vĩnh Hải bất ngờ, lòng thầm cảm thấy kì lạ.
“Con đã giới thiệu công khai cô ấy là vợ chưa cưới rồi còn gì? Bố dặn con đưa cô ấy đến nhà cổ, không phải là hợp lý quá hay sao?” Trần Tây Minh bật cười.
“Bố chịu nhận Quỳnh Anh là con dâu?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt đầy nghi ngờ.
Chẳng phải trước giờ ông ấy chỉ nhận Tô Hồng Yên thôi sao?
Đầu bên kia, Trần Tây Minh đẩy chiếc gọng của cặp kính lão, hỏi ngược lại: "Nếu bố nói không nhận, liệu con có bác bỏ Nguyễn Quỳnh Anh là vợ chưa cưới không?”
“Không!” Trần Vĩnh Hải buột miệng nói ngay không cần suy nghĩ.
Trần Tây Minh lại bật cười: "Con thấy đấy, con cũng không thì bố có nhận cô con dâu Nguyễn Quỳnh Anh này hay không, đối với con có khác gì đâu, cho dù bố không bảo con đưa cô ấy về nhà cổ, thì sau này con cũng sẽ đưa cô ấy tới, vậy thì sao bố lại không chủ động nhường một bước cơ chứ?”
Nghe ra cũng hợp tình hợp lí.
“Bố thật sự không có ý gì?” Trần Vĩnh Hải đanh mặt lại, vẫn không tin được.
Trần Tây Minh thở dài: "Bố cũng có tuổi rồi, giờ chỉ muốn bế cháu nội, con cứ xem như là bố đã nghĩ thoáng ra rồi đi.”
“Hả, nghĩ thoáng?” Trần Vĩnh Hải cười lạnh lùng: "Trước giờ bố luôn muốn con lấy Tô Hồng Yên, bao nhiêu năm qua chưa từng thay đổi suy nghĩ, giờ lại nói với con là bố nghĩ thoáng ra rồi, Trần Tây Minh, bố cho rằng con là thằng ngu à?”
Trần Tây Minh siết chặt chiếc di động, không nói.
Trần Vĩnh Hải cảm thấy ông ấy đã chột dạ, ánh mắt lóe lên: "Trần Tây Minh, tốt nhất bố đừng để con điều tra ra ý định thực sự của bố, nếu không con nhất định sẽ khiến bố phải hối hận!”
Dứt lời, anh cúp máy không nể nang.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên