Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nghe được giọng điệu chua xót của cô, Bảo Ngọc sửng sốt: "Quỳnh Anh, anh ta giúp cô không phải vì lương tâm, mà là vì lý do khác sao?"

“Tôi không biết.” Quỳnh Anh lắc đầu.

Bảo Ngọc im lặng trong hai giây: "Vậy thì cô không được coi trọng đó, trong trường hợp anh ta thực sự đang tính toán làm điều gì đó, thì cô cứ..."

“Tôi biết.” Quỳnh Anh cắt lời cô.

Bảo Ngọc vẫn có chút lo lắng, cắn môi nói: "Tốt rồi, tôi sợ cô sẽ lại vì chuyện này, sau đó thật sự cho rằng cô là vợ chưa cưới của anh ta. Cô phải nhớ rõ, không được tin anh ta nữa."

“Đừng lo lắng.” Quỳnh Anh cười.

Bảo Ngọc cuối cùng cũng bỏ qua chuyện này, sau đó cười nói: "Tôi nhận được hai vé của buổi biểu diễn. Không phải là các nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, nhưng ở trong nước họ vẫn có một chút nổi tiếng. Cô có muốn đi xem không?"

“Khi nào?” Quỳnh Anh hứng thú, hai mắt sáng lên.

Bảo Ngọc lấy vé trong túi ra xem: " Tám giờ tối ngày mai."

“Tôi đi.” Quỳnh Anh gật đầu.

“Được, tối nay chúng ta ra ngoài mua quần áo cho buổi biểu diễn đi.” Bảo Ngọc đề nghị.

Quỳnh Anh thậm chí không nghĩ gì mà trực tiếp đồng ý.

Buổi tối, cô trở về căn hộ sau khi mua quần áo xong, đã mười một giờ.

Sau khi mở cửa, cô theo thói quen đứng ở trước cửa và nhìn quanh phòng xem có bóng dáng ai đó không.


Không có ai khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút trống trải là đêm nay Vĩnh Hải không xuất hiện.

Quỳnh Anh ném chiếc túi xuống ghế sô pha, rồi ngồi xuống, nhìn lên đèn treo trên trần nhà với vẻ mặt điềm tĩnh.

Có vẻ như anh đã nghe lời cô.

Anh sẽ không xuất hiện nữa?

Quỳnh Anh cụp mi xuống và một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Như vậy cũng, cô ấy và Vĩnh Hải lẽ ra nên cắt đứt quan hệ từ lâu rồi.

"Hừ..." Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường.

Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.

“Xin chào?” Quỳnh Anh nhắm mắt đưa điện thoại lên tai, giọng nói tràn đầy buồn ngủ.

Điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng và trịnh trọng của thư ký Diêm: "Chủ tịch, đã xảy ra chuyện."

“Sao?” Quỳnh Anh lập tức bật người ngồi dậy, cả người tỉnh táo lại: "Làm sao vậy? Tập đoàn bị sao không?

"Không, không liên quan gì đến tập đoàn Nguyễn Thị."

Nghe vậy, Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, trái tim thắt chặt cũng thả lỏng.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô cau mày hỏi.


Thư kí Diêm ngơ ngác nhìn đám phóng viên ở tầng dưới, chán ghét nói: "Là Nguyễn Trâm Anh. Tôi cũng không thể nói rõ mọi chuyện qua điện thoại với cô. Chủ tịch, xin cô mau tới đây. Khi đến trụ sở, đừng đi qua lối vào cửa chính. Rất nhiều phóng viên đang ở đó. Tôi sẽ bảo Minh Lý đến bãi đậu xe đón cô. "

“Được rồi, tôi đến đây.” Quỳnh Anh mặc quần áo trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, cô tràn đầy nghi ngờ.

Chuyện gì đã xảy ra với Nguyễn Trâm Anh?

Các phóng viên đã đến và bao vây Trụ sở tập đoàn Nguyễn Thị.

Có thể nào liên quan đến việc trả thù của Vĩnh Hải?

Không nghĩ nhiều, Quỳnh Anh nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, cầm túi trên sô pha vội vàng đi ra ngoài.

Ra đường, cô ấy bắt một chiếc taxi và đi ngay mà không hề mua bữa sáng.

Ông chú bán đồ ăn sáng hạ bàn tay định ngăn cô lại xuống, rồi im lặng lấy điện thoại di động ra.

Con đường đến trụ sở tập đoàn đều không gặp chút cản trở nào, Quỳnh Anh được Tiêu Lệ đón và đi thẳng từ thang máy ở bãi đậu xe đến văn phòng ở tầng cao nhất.

“Thư kí Diêm.” Vừa bước vào văn phòng, cô nóng lòng hỏi: “Trâm Anh đã làm cái quái gì vậy?

“Nhìn cái này thì sẽ biết.” Thư kí Diêm đưa tờ báo cho Quỳnh Anh với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

Quỳnh Anh nghi ngờ nhận lấy xem.


Trên tờ báo đã viết rằng cô chủ thứ hai của Tập đoàn Nguyễn Thị và chủ tịch của Công ty Nhật Hóa thuê phòng khách sạn trong đêm...

Nội dung không dài, Quỳnh Anh nhanh chóng đọc xong, cô nhíu mày thật chặt tiếp tục nhìn xuống dưới.

Bên dưới là một bức ảnh.

Trong bức ảnh, Nguyễn Trâm Anh đang nằm trên giường, vẻ mạt hoảng sợ trùm chăn bông, bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên đang ôm vai cô với vẻ mặt thoải mái, trên tay vẫn còn kẹp chặt một điếu thuốc lá.

Cả hai đều không mặc quần áo, thứ che chắn duy nhất là tấm chăn bông trên người, người sáng suốt đều biết chuyện gì đã xảy ra.

Quỳnh Anh đặt tờ báo xuống, không nói nên lời: "Thì ra đây là cái gọi là ăn miếng trả miếng của anh ấy!"

“Chủ tịch, cô nói cái gì?” Thư ký Diêm không hiểu nhìn cô.

Quỳnh Anh đặt chiếc túi xuống và trả lời: "Nguyễn Trâm Anh bỏ thuốc Vĩnh Hải, anh biết không, tôi hỏi anh ấy sẽ trả đũa Nguyễn Trâm Anh như thế nào, anh ấy nói sẽ ăn miếng trả miếng."

Thư kí Diêm cuối cùng cũng hiểu ra, khóe miệng giật giật: "Cách trả thù của anh Vĩnh Hải thật sự rất trực tiếp, đơn giản mà thô bạo."

Quỳnh Anh ngồi xuống, cười không nói lời nào, nhưng nụ cười không đạt đáy mắt.

Đúng, sự trả thù của Vĩnh Hải luôn trực tiếp mà đơn giản như vậy, nhưng nó có thể là đau đớn nhất.

Dù là cô ấy hay Nguyễn Trâm Anh, không phải tất cả đều là ví dụ thực tế sao?

Vì bốn năm trước anh tin rằng cô đã cho người tấn công anh, lại bởi vì cuộc chia tay kia, anh không chỉ hành hạ cô về thể xác và tinh thần, mà còn phá bỏ đứa con của cô, cuối cùng cô cũng biết anh là người như thế nào.

"Chủ tịch của Công ty Nhật Hóa không phải là người tốt đẹp gì. Vĩnh Hải đã sắp xếp cho ông ta làm diễn viên chính trong cảnh này. Anh ấy hẳn đã cho Lưu Đông Hưng một số lợi ích" Thư kí Diêm chống cằm phân tích.

Quỳnh Anh thu lại những suy nghĩ trong lòng, mím môi: "Tôi nhớ Lưu Đông Hưng còn chưa ly hôn đúng không?"


“Đúng vậy, Giám đốc Hưng này và vợ luôn xảy ra mâu thuẫn. Bên ngoài đã suy đoán khi nào họ sẽ ly hôn, nhưng họ vẫn chưa ly hôn.” Thư kí Diêm cười: "Tôi nghe nói Giám đốc Hưng muốn ly hôn, nhưng vợ ông ấy không đồng ý. Bây giờ chuyện này lộ ra, chắc ông ta sẽ đạt được điều mình muốn. "

"Bây giờ tôi chỉ đang nghĩ, nếu Vĩnh Hải trả thù, chỉ cần bố trí một người bất kỳ với Trâm Anh. Tại sao lại là Giám đốc Hưng? Anh ta còn có kế hoạch khác." Ánh mắt Quỳnh Anh rơi vào tấm ảnh trên báo.

Nhìn một hồi, nóng mắt quá nên cô ngoảnh mặt đi.

Thư kí Diêm do dự một lúc: "Chuyện này cũng khó nói, tâm tư của anh Vĩnh Hải, ai có thể đoán được, nhưng tôi nghĩ chủ tịch nói đúng, anh Hải chắc có kế hoạch khác, nếu không tối qua phóng viên đã không đến được khách sạn và bắt tại trận Nguyễn Trâm Anh."

“Lê Diệu Ngọc đâu?” Quỳnh Anh đột nhiên nhớ tới Lê Diệu Ngọc có liên quan đến việc cho Vĩnh Hải uống thuốc.

Vĩnh Hải sẽ không thể để cho Lê Diệu Ngọc yên.

Dù sao thì hôm trước Lê Diệu Ngọc đã biến mất.

Về việc bà ta đi đâu, cô không muốn nghĩ, rồi sẽ biết.

Thư ký Diêm lắc đầu: " Lê Diệu Ngọc hiện tại vẫn không biết đi đâu."

“Thật.” Quỳnh Anh khóe miệng giật giật tỏ vẻ tiếc nuối.

Cô cũng muốn biết Vĩnh Hải trả thù Lê Diệu Ngọc như thế nào, và xem cô có thể học được điều gì không.

"Mà chủ tịch này, tôi vẫn muốn xử lý đám phóng viên bên dưới. Tuy rằng sự việc này là do Nguyễn Trâm Anh gây ra, nhưng vẫn ảnh hưởng không tốt lắm đến Tập đoàn Nguyễn Thị. Trước đó vợ của Giám đốc Hưng đã đến gây rối, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại quay về.”Thư ký Diêm tháo kính, day day sống mũi.

Quỳnh Anh đứng dậy đi tới cửa sổ kính suốt nhìn xuống, phía dưới, hàng chục phóng viên đang tập trung trước cổng nhưng bị an ninh ngăn cản không cho vào.

“Họ đã hỏi gì chưa?” Cô thu lại ánh mắt và nhìn Thư kí Diêm.

Thư kí Diêm cười khổ: "Tại sao không? Chẳng qua là hỏi chuyện Nguyễn Trâm Anh quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình. Hỏi chủ tịch là chị gái có biết chuyện này không? Thậm chí quá đáng hơn, còn chất vấn cách giáo dục con cái của nhà họ Nguyễn và còn nói..."

“Nói cái gì?” Quỳnh Anh sắc mặt tối sầm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận