Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Thư ký Diêm thở dài: "Nói là trước kia chị gái có scandal về việc làm tình nhân của người khác, sau đó thì em gái lại có scandal quan hệ với người đã có vợ. Họ còn nói rằng trước đó bố cô đã lừa dối vợ có bồ ở bên ngoài và thậm chí còn đưa con gái ngoài giá thú vào nhà đúng không? Họ còn bảo là cha nào con nấy! "

“Tại sao họ lại nói như vậy!” Quỳnh Anh nắm chặt tay, thân thể cô run lên vì tức giận.

Mặc dù những gì phóng viên nói là sự thật nhưng cô cũng không thể chấp nhận được.

Gia đình nhà họ Nguyễn từng dính phải những scandal này, nhưng không có nghĩa là để cho người ta có thể nói những scandal này một cách tùy tiện.

“Chủ tịch, trước tiên đừng tức giận, trước tiên nghĩ cách đuổi những phóng viên này đi.” Thư ký Diêm rót một cốc nước cho cô.

Quỳnh Anh lắc đầu, cô không có tâm trạng để uống nước.

“Đối với phóng viên, tôi có cách giải quyết, nhưng không dễ giải quyết với vợ của chủ tịch Công ty Nhật Hóa.” Quỳnh Anh xoa xoa thái dương.

Đó là một người đàn bà đanh đá! Lưu Đông Hưng đã từng trải qua hai đời vợ, và cả hai đều đã ly hôn vì bạo lực gia đình, nhưng người mà ông ta kết hôn lần này cũng không phải là người dễ sống chung.

Gia thế của bà ta cũng ngang ngửa với Lưu Đông Hưng, cũng gọi là môn đăng hộ đối, tính cách của bà ta khá nóng này. Lưu Đông Hưng dù cho bạo lực thì sao, bạo lực gia đình là một điều bình thường mà ai cũng biết trong giới thượng lưu ở đất Hà Nội này. Bây giờ Trâm Anh dám cắm sừng người đàn bà này, bà ta không gây chuyện mới là lạ.

Còn Trâm Anh thì cô ấy không quan tâm chút nào, cô ấy quan tâm đến nhà họ Nguyễn, nếu vợ của Giám đốc Hưng gây chuyện thì danh tiếng nhà họ Nguyễn cũng sẽ giảm sút.

“Hay là chủ tịch, có thể hỏi chủ tịch Hải, chuyện này, có thể nói chuyện này là do anh ấy gây ra, tôi nghĩ anh ấy nên chịu trách nhiệm.” Thư ký Diêm đề nghị.

Quỳnh Anh suy nghĩ một chút, cầm điện thoại bấm số của Vĩnh Hải.

Vĩnh Hải đang họp, khi điện thoại reo, anh cau mày không vui và định kêu Tô Hồng Yên cúp máy cho anh.

Nhưng không biết nghĩ thế nào, lời nói không nói ra, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm điện thoại liếc mắt một cái.


Nhìn thấy là Quỳnh Anh gọi tới, ánh mắt anh ta trong nháy mắt âm trầm, giơ tay ngắt lời nhân viên đang trình bày báo cáo: "Tạm dừng một chút, tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Nói xong, anh cầm di động sải bước ra khỏi phòng họp.

Sau khi anh ta rời đi, trong phòng họp bàn luận rất nhiều, tất cả đều tự hỏi người gọi anh ta là ai.

Suy cho cùng, mọi người ở đây đều biết Vĩnh Hải là người ghét trả lời cuộc gọi hay trả lời tin nhắn trong cuộc họp, bản thân không làm việc này, cũng không cho phép người khác làm như vậy.

Mọi người luôn ghi nhớ quy tắc sắt này, không ai dám phá vỡ nó.

Nhưng bây giờ, chính anh là người phá vỡ trước!

“Cô Yên, cô có biết ai đã gọi cho anh Hải không?” Có người đang buôn chuyện hỏi thăm tin tức.

Tô Hồng Yên trong lòng đang cảm thấy bực bội căm ghét, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Tôi không biết."

Cô siết chặt tập tài liệu trong tay mình, móng tay của cô muốn chọc thủng vỏ tập hồ sơ cứng.

Ngay cả khi không nhìn thấy di động của Vĩnh Hải, cô cũng có thể đoán được ai đang gọi từ cách anh quan tâm.

Ngoại trừ Quỳnh Anh, còn có ai khiến anh quan tâm nhiều như vậy?

Vĩnh Hải trở về phòng làm việc, điện thoại đã đổ chuông một hồi, anh bấm trả lời, đặt lên bên tai: "Có chuyện gì vậy?"

Giọng anh đều đều, không nghe được cảm xúc bên trong.

Quỳnh Anh nhìn tờ báo, cố gắng không nhìn bức ảnh nóng bỏng mắt: "Tôi vừa xem tin tức sáng nay."


Vĩnh Hải nhướng mày và nhanh chóng nhận ra cô ấy đang ám chỉ cái gì.

“Và sau đó?” Anh hỏi.

Quỳnh Anh liếc nhìn Thư ký Diêm đang gật đầu với cô, nói: "Anh muốn làm cái quái gì vậy? Tôi không nghĩ rằng anh vô tội trong việc Trâm Anh quan hệ với một người đã có vợ."

“Em thật giỏi.” Vĩnh Hải khóe miệng hơi cong lên.

“Vậy anh thật sự có mục đích gì?” Quỳnh Anh trong tiềm thức ngồi thẳng người.

Vĩnh Hải nhẹ giọng nói: "Em không cho rằng làm việc xấu phải bị trừng trị sao? Để Trâm Anh kết hôn với Lưu Đông Hưng thì sao?"

Không phải Trâm Anh muốn lấy một gia đình giàu có sao?

Mặc dù Công ty Nhật Hóa không thực sự là công ty lớn, nhưng cũng là một công ty mới nổi lên, ít nhất ông ta vẫn có tiền.

Nhưng vẫn phải xem Trâm Anh có thể chịu đựng được tính tình bạo lực của Lưu Đông hay không. Dù sao anh cũng đã nói chuyện với Lưu Đông Hưng và yêu cầu Lưu Đông Hưng cưới Trâm Anh sau khi ly hôn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt u ám của Vĩnh Hải lóe lên một tia nguy hiểm.

Đây là cái giá của việc dám tính kế với anh!

"Cái gì? Anh muốn Trâm Anh kết hôn với Lưu Đông Hưng sao?" Quỳnh Anh giật mình, giọng cô vô thức to lên.

Thư ký Diêm lắng nghe, cặp kính của anh ta tuột khỏi sống mũi.


Vĩnh Hải cười: "Em cho rằng phương pháp này không tốt?"

“Không… không, chỉ là tôi không phản ứng kịp.” Quỳnh Anh đỡ trán.

Cô chỉ nghĩ ăn miếng trả miếng mà anh dùng để trả thù, cùng lắm là có những kế hoạch khác.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng kế hoạch của anh thực sự là thế này.

Yêu cầu Trâm Anh kết hôn với Lưu Đông Hưng quả thực đúng như những gì anh ta đã nói, làm việc xấu sẽ bị báo ứng, nhưng mấu chốt là, Trâm Anh làm thế nào sẽ kết hôn với Lưu Đông Hưng?

Nghĩ đến đây, Quỳnh Anh mím môi: "Lưu Đông Hưng còn chưa ly hôn."

"Công ty nhà mẹ đẻ của vợ Lưu Đông Hưng gần đây gặp một số vấn đề về tài chính. Bà ta muốn Lưu Đông Hưng giúp đỡ, vì vậy phải nghe theo lời của Lưu Đông Hưng và ly hôn. Bây giờ có lẽ họ đang ở Tòa án làm thủ tục rồi", Vĩnh Hải gõ nhẽ ngón tay lên mặt bàn.

Quỳnh Anh há miệng, có chút sững sờ.

Chẳng trách vừa rồi thư ký Diêm nói bà ta tới đây làm phiền, sau đó đột nhiên rời đi.

Cô nghĩ đây chắc là lý do.

Bằng cách này, vợ của Giám đốc Hưng sẽ không đến nhà họ Nguyễn gây chuyện nữa, bây giờ cô ấy chỉ cần giải quyết đám phóng viên phía dưới, nhà họ Nguyễn sẽ không lo danh tiếng bị ảnh hưởng nữa.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Quỳnh Anh đột nhiên tốt lên rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô cũng dịu đi rất nhiều: "Vậy thì... Trâm Anh có ngoan ngoãn gả cho Lưu Đông Hưng không?"

“Em có nghĩ cô ấy sẽ bất phục nếu rơi vào tay tôi không?” Vĩnh Hải hỏi ngược lại, với giọng cười nhẹ.

Quỳnh Anh không nói gì.

Bạn có thể làm được gì khác nếu rơi vào tay anh ta?

Giống như lúc trước, cô kí hợp đồng “bán mình” cho anh ta, trở thành tình nhân của anh ta, chẳng phải cuối cùng cũng khổ sở sao?


"Lê Diệu Ngọc thì sao? Anh muốn đối phó với bà ta như thế nào?" Quỳnh Anh lại hỏi.

Đây là điều cô ấy muốn biết nhất lúc này.

Tuy nhiên, Vĩnh Hải đã không trả lời câu hỏi: "Em muốn làm gì với bà ta?"

“Ý anh là gì?” Quỳnh Anh nghiêng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt.

Vĩnh Hải khép hờ mi, che đi biểu tình trong mắt: "Em không muốn trả thù Lê Hồng Ngọc sao? Anh tống bà ta vào tù thay em thì sao?"

"Anh..." Quỳnh Anh bị lời nói của anh làm cho giật mình, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn.

Đưa Lê Hồng Ngọc vào tù?

Quỳnh Anh mím chặt môi hai lần, khô khốc nói: "Không cần."

Cô không phủ nhận nhất thời bị động tâm.

Cô không nghi ngờ anh ta có năng lực này, cho dù không có bằng chứng cho thấy khi đó Lê Hồng Ngọc giết mẹ cô, chỉ cần anh ta muốn, có thể đưa Lê Hồng Ngọc vào ngục giam.

Nhưng cô không muốn làm điều này, thứ nhất là cô muốn tự mình trả thù, thứ hai là cô không muốn làm phiền anh, cô không còn quan hệ gì với anh, và cô không muốn chỉ vì chuyện này mà lại dây dưa thêm với anh.

“Tại sao không?” Vĩnh Hải mím môi.

Quỳnh Anh nhắm mắt lại: "Không cần thiết, là việc của tôi, không làm phiền anh."

Nghe cô cố ý ghẻ lạnh, vẻ mặt Vĩnh Hải khá không vui: "Quỳnh Anh, thật ra em chỉ không muốn có liên hệ với anh?"

Khi tâm tư trong lòng bị nói ra, Quỳnh Anh hoảng hốt một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Đúng vậy, chúng ta không có quan hệ gì với nhau, tại sao phải dính líu nhiều như vậy? Được rồi, Vĩnh Hải, những gì tôi nên nói đã xong. Tôi cúp máy trước. "

Nói xong không đợi anh nói tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận