Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Tôi chỉ ở đây để kiểm tra lại.” Quỳnh Anh không trả lời tim có vấn đề gì không, mà chỉ trả lời mục đích của chính mình.

Thấy cô không muốn nói gì nên anh đành bất lực lắc đầu.

Quỳnh Anh biết hành vi của cô rất có lỗi với sự quan tâm của anh, nhưng cô thực sự không muốn nói.

Nói ra, chỉ làm tăng thêm một người cảm thấy lo lắng cho cô.

Sau khi thở dài thườn thượt, Quỳnh Anh điều chỉnh tâm trí, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn: "Bác sĩ Giang, tôi có thể hỏi anh một vài câu được không? Về cái chết của bố tôi."

“Chuyện gì đã xảy ra với cái chết của bố cô vậy?” Mắt anh talóe sáng.

Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay: "Tôi biết rằng bố tôi bị người cố ý sát hại. Ông ấy bị ngạt thở vì bị tháo mặt nạ dưỡng khí. Tôi muốn hỏi anh có biết tình hình cụ thể."

"Làm sao cô biết rằng bố cô là..." Bác sĩ Giang bị sốc.

Cô cười một cách chua xót: "Là chú Dương. Mấy tháng trước, chú Dương rời Hà Nội và đi ra nước ngoài. Có lần tôi gọi điện cho chú Dương và ông ấy đã nói cho tôi biết nguyên nhân thực sự cái chết của bố tôi."

“Thì ra là thế.” Bác sĩ Giang gật gật đầu.

Quỳnh Anh nắm lấy cánh tay anh, gấp gáp hỏi: "Bác sĩ, anh phải biết nhiều hơn chú Dương. Anh nói cho tôi biết, vào đêm bố tôi qua đời, ai đã đến gặp ông ấy?"

“Chuyện này tôi thực sự không biết.” Bác sĩ Giang tiếc nuối lắc đầu: "Tôi không có nhiệm vụ đêm hôm đó, vì cô hỏi chú Dương nên chắc cũng biết rằng đêm đó camera đã bị ai đó tắt đi."

Quỳnh Anh bất đắc dĩ cắn môi: "Ừ."

"Sau đó, y tá làm nhiệm vụ phát hiện ra rằng bố của cô đã qua đời và thông báo cho bệnh viện. Bệnh viện đã kiểm tra camera, vì hệ thống camera đã bị tắt và không thu được hình ảnh bất kỳ ai vào khu vực phòng bệnh của bố cô, nhưng..."


“Nhưng sao?” Quỳnh Anh nóng lòng hỏi.

Trực giác mách bảo cô rằng những lời tiếp theo của anh ấy chính là chìa khóa.

Anh ấy nhìn xung quanh và hạ giọng: "Trước khi hệ thống camera bị tắt, hệ thống camera ở hành lang đã ghi nhận hình ảnh Lê Diệu Ngọc xuất hiện mười phút trước khi bố cô qua đời."

"Ý anh là Lê Diệu Ngọc..." Đồng tử của Quỳnh Anh đột nhiên mở to.

Tuy nhiên, bác sĩ Giang lắc đầu: "Không, theo đoạn camera ghi được, bà ta không vào phòng bệnh của bố cô, thay vào đó, bà ta đứng ở góc hành lang, có thể nhìn về phía phòng bệnh của bố cô. Tôi nghĩ Lê Diệu Ngọc nhìn thấy được ai vào phòng bệnh và biết người hại chết bố cô"

"Lê Diệu Ngọc..." Quỳnh Anh siết chặt nắm đấm: "Đoạn theo dõi kia còn gì nữa không?"

"Cái này tôi không biết, phải hỏi bộ phận giám sát."

“Tôi phải đi bây giờ.” Vừa nói, Quỳnh Anh vừa định bước đi.

Bác sĩ Giang giữ cô lại và nói: "Cô định đi thế nào? Cô không phải người của bệnh viện, bộ phận giám sát sẽ không đưa nó cho cô."

"Nhưng..." Quỳnh Anh cảm thấy không cam lòng.

Bác sĩ Giang thấy cô không có cách: "Hãy đi với tôi. Lần này trở về tôi đã được thăng chức."

Anh cười và chỉ vào biển tên trên ngực mình.

Quỳnh Anh phát hiện ra rằng anh đã trở thành một giáo sư chuyên môn.

“Xin chúc mừng anh.” Cô nói một cách chân thành.


Bác sĩ Giang gãi đầu: "Tôi muốn cảm ơn bác sĩ Phong nhiều hơn nữa. Sau khi tôi ra nước ngoài, tôi mới biết rằng tôi không có trong danh sách trao đổi lần này, nhưng bác sĩ Phong đã trao đổi với tôi."

Trần Cận Phong?

Quỳnh Anh mím môi ngạc nhiên.

Cô nhớ rằng lúc Cận Phong phụ trách bệnh tình của cô, anh ấy cũng không nói gì về điều này.

Anh ta đang giấu cô điều gì nữa?

“Đây.” Bác sĩ Giang dừng lại.

Quỳnh Anh định thần lại, mới nhận ra rằng cô đã đến bộ phận giám sát.

Bác sĩ Giang lấy thẻ công tác của mình bước vào, Quỳnh Anh vội vã đi theo sau.

Sử dụng thân phận của mình, anh đã yêu cầu nhân viên của phòng Giám sát truy xuất kho lưu trữ camera theo dõi vài tháng trước.

Quỳnh Anh đứng sau nhân viên, căng thẳng nhìn vào màn hình điều khiển.

Trong đoạn video, Lê Diệu Ngọc xách hộp cơm đi vào khu vực giám sát, cũng không biết đã nhìn thấy ai mà trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, bà ta lập tức trốn vào trong góc, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước.

Sau khi xem được khoảng vài phút, bà ta quay người và bỏ đi một cách lặng lẽ mà không đến phòng của bố cô.

Sau đó, màn hình đột nhiên bị đen, rõ ràng lúc đó, camera ở hành lang cũng đã tắt.


“Vậy tôi nghĩ, nếu muốn biết ai đã giết bố cô, chỉ có thể hỏi Lê Diệu Ngọc.” Bác sĩ Giang ở bên cạnh Quỳnh Anh nói.

Quỳnh Anh mím môi: "Có thể cho tôi một bản sao được không?"

"Cái này..." Nhân viên do dự.

Bác sĩ Giang thở dài: "Cứ đưa nó cho cô ấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này."

Với câu nói này, nhân viên đã không ngần ngại cầm lấy điện thoại di động của Quỳnh Anh và giúp cô sao chép một bản.

Phần giám sát này đã nhanh chóng được sao chép.

Quỳnh Anh lấy lại điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình trên điện thoại, sau khi xem lại, cô cúi chào bác sĩ Giang và cảm ơn.

Anh vai cô: "Tôi hy vọng cô có thể tìm ra kẻ làm ra chuyện này."

“Tôi sẽ!” Quỳnh Anh siết chặt điện thoại, thầm thề trong lòng.

Cô cho rằng chính Lê Diệu Ngọc đã giết bố cô.

Nhưng bây giờ cô mới biết rằng thực sự có một người khác.

Lê Diệu Ngọc chỉ là nhân chứng có thể biết được kẻ sát nhân.

Quỳnh Anh tự giễu cười, buổi sáng không chịu gặp Lê Diệu Ngọc, vậy mà bây giờ cô lại muốn đến đồn cảnh sát gặp bà ta.

Việc này thật là trớ trêu.

Ra khỏi bệnh viện, Quỳnh Anh bắt xe, trực tiếp đi tới đồn cảnh sát.


Sau khi cảnh sát biết rằng cô đến gặp Lê Diệu Ngọc, họ đã cử người đưa cô đến trại tạm giam.

Trong trại giam, Lê Diệu Ngọc mặc áo tù nhân, chán nản ngồi trên giường đơn.

Nhìn thấy Quỳnh Anh, bà ta đột nhiên từ trên giường đứng dậy, nhăn nhó chạy tới bên cửa sổ: "Cô không phải là không muốn tới gặp tôi sao?"

“Tôi nói tôi không đến, nhưng mà tôi có vài câu hỏi muốn hỏi bà, cho nên tôi đến, nhưng trước khi hỏi tôi muốn biết, tại sao bà muốn gặp tôi?” Quỳnh Anh ngây người nhìn Lê Diệu Ngọc.

Người phụ nữ này, để người khác giết chồng mình, nhưng vẫn giấu giếm cho kẻ sát nhân.

Thật là quá ác độc!

“Tại sao muốn gặp cô?” Lê Diệu Ngọc hai mắt đỏ lên, gương mặt vặn vẹo "Quỳnh Anh, sao cô dám xóa bỏ thân phận bà chủ Tập đoàn Nguyễn Thị của tôi và cắt đứt quan hệ chị em với Trâm Anh? Tại sao cô lại làm như vậy!"

“Vì mẹ con hai người làm những gì không nên làm.” Quỳnh Anh lạnh lùng nói.

Lê Diệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy cô cũng không đủ tư cách làm chuyện này. Tôi và bố cô đã tổ chức hôn lễ và có giấy chứng nhận kết hôn. Trâm Anh cũng là em gái ruột của cô. Nếu làm như vậy, cô không sợ bố cô chết không nhắm mắt sao?"

“Vậy thì sao?” Quỳnh Anh chế giễu nhìn bà ta.

Lê Diệu Ngọc giật mình: "Làm sao? cô không quan tâm bố cô cảm thấy thế nào?"

"Bố mất rồi! Dù chưa chết thì người tôi quan tâm nhất vẫn là mẹ. Bố có lỗi với mẹ trước. Bây giờ làm thế này, ông ấy nên cảm ơn tôi. Tôi đã giúp ông ấy thấy bộ mặt thật của hai người!”Quỳnh Anh gằn nhẹ, trong mắt tràn đầy hận ý.

Lê Diệu Ngọc sững sờ, cô không ngờ Quỳnh Anh lại có phản ứng như thế này.

Quỳnh Anh trút được phiền muộn trong lòng, nhắm mắt lại, vài giây sau, cô lại mở mắt ra, trong mắt tràn đầy lãnh đạm: "Lê Diệu Ngọc, cô có nhớ đoạn giám sát này là khi nào không?"

Cô lấy điện thoại, bật lên đoạn giám sát được sao chép trong bệnh viện, đưa tới trước mặt Lê Diệu Ngọc qua lan can cửa sổ.

Lê Diệu Ngọc nhìn đoạn video liền cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng ngay sau đó bà ta nhớ ra liền nheo mắt lại với vẻ mặt phức tạp: "Quỳnh Anh, ý cô là gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận