Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Quỳnh Anh chẹn họng không nói được gì.

Một lúc sau, cô cắn chặt môi dưới: "Vậy bây giờ anh đưa tôi về biệt thự của anh là muốn...”

Vĩnh Hải mặc kệ cô, cầm điện thoại di động nhìn nhìn.

Quỳnh Anh có lẽ cũng đoán được anh sẽ không trả lời cô nên không hỏi nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nửa giờ sau, xe dừng trước biệt thự.

Quản gia Hoàng nghe thấy tiếng xe, ra ngoài chào hỏi.

"Cậu Vĩnh Hải, không phải anh nói sẽ đến công ty sao? Sao nhanh như vậy đã đưa cô Hồng Yên về rồi?" Anh vừa cầm lấy áo khoác của Vĩnh Hải vừa tò mò hỏi.

Vĩnh Hải vẫy tay và ra hiệu cho anh ta đứng xa hơn.

Quản gia Hoàng tỏ vẻ khó hiểu.

Có ai khác trong xe à?

Quản gia Hoàng vô thức vươn cổ ra và nhìn vào bên trong, nhưng anh ta chỉ có thể nhìn thấy một phần bắp chân của ai đó.

Bắp chân dài, gầy trông như chân phụ nữ.

Cô Hồng Yên chưa về à?

Nghĩ đến điều này, quản gia Hoàng cong môi, cảm thấy khá bất mãn.

Tối qua cô ấy say và đến đây tìm vậu Vĩnh Hải, nhưng khi cậu ấy đã quay lại và yêu cầu nhà bếp nấu canh giải rượu cho cô Hồng Yên thì cô ấy không nói gì.

Anh thực sự không biết tại sao đêm qua cô ấy lại đến đây để tìm cậu Vĩnh Hải!

“Ra ngoài!” Vĩnh Hải hét vào trong xe.


Quỳnh Anh liếc anh ta một cái, không động đậy.

Vĩnh Hải hung hăng nhắm mắt lại, kìm nén tức giận, lặp lại lần nữa: "Quỳnh Anh, anh bảo em xuống xe!"

Cô Quỳnh Anh?

Quản gia Hoàng chợt nghĩ.

Trong xe là cô Quỳnh Anh, không phải cô Hồng Yên.

Không phải cậu Vĩnh Hải đã đưa cô Hồng Yên về nhà sao? Làm thế nào lại trở về với cô Quỳnh Anh.

Cậu Vĩnh Hải đã trải qua những gì trong chuyến đi này?

Quỳnh Anh ngồi trong xe, nhưng vẫn không nhúc nhích, nhưng vẫn không có xuống xe.

Vĩnh Hải lần này thật sự nóng nảy, dùng sức đấm vào cửa xe: "Quỳnh Anh, em là muốn anh mời sao?"

Thấy tình hình không ổn, quản gia Hoàng nhanh chóng bước sang bên phải, nhìn Quỳnh Anh trong xe, ra sức thuyết phục: "Cô Quỳnh Anh, cô mau xuống đi, nếu không một lúc nữa cậu Hải lại mất bình tĩnh."

Nghe vậy, Vĩnh Hải quay đầu lại và liếc nhìn quản gia Hoàng một cách không vui.

Quản gia Hoàng giả vờ như không nhìn thấy, và mỉm cười thân thiện với Quỳnh Anh.

Dưới sự thuyết phục của quản gia Hoàng, Quỳnh Anh do dự hai giây trước khi mở cửa và bước ra khỏi xe.

Vĩnh Hải rất tức giận, anh đã gọi cho cô nhiều lần, nhưng cô đều phớt lờ anh.

Khi quản gia Hoàng gọi, cô ấy lại đi xuống.

Đây không phải là cô ấy có ý kiến ​​với anh sao?


Hai tay nắm chặt, Vĩnh Hải rốt cuộc không kìm được, anh kéo cổ tay Quỳnh Anh rồi lôi cô vào biệt thự.

Quỳnh Anh loạng choạng đi theo, vừa đi vừa chật vật, cố gắng rút tay ra.

Nhưng dù cô có cố gắng thế nào, bàn tay của anh cũng giống như một chiếc kẹp sắt, khiến cô không thể thoát ra.

“Vĩnh Hải, anh muốn làm gì?” Quỳnh Anh rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Vĩnh Hải không nói chuyện, bước vào thang máy với vẻ mặt u ám.

Quỳnh Anh nắm lấy cửa thang máy và không chịu vào.

Vĩnh Hải nheo mắt rồi trực tiếp kéo cô vào thang máy.

Cô không hề chuẩn bị trước, chân bị mất đà, theo quán tính lao vào vòng tay anh.

Anh bị lùi lại một bước ngắn, thuận tay anh ôm cô vào lòng làm cho cô không thể nhúc nhích.

Quỳnh Anh phản ứng lại, cố gắng thoát ra nhưng không được, chỉ có thể trừng hai mắt nhìn anh, cố ý giả bộ hung dữ: "Vĩnh Hải, buông tôi ra!"

Cô nghĩ mình phải quyết liệt vào lúc này.

Tuy nhiên, trong mắt Vĩnh Hải, nó thực sự rất ngây ngốc và đáng yêu.

Hai mắt lim dim, anh vòng tay qua eo cô, trượt xuống mông cô, vỗ nhẹ rồi nhẹ giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích!"

Quỳnh Anh lại bị vỗ mông.

Anh ấy đã đánh cô ấy lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Anh ta...


Khuôn mặt nhỏ nhắn xanh đỏ, không biết là tức giận hay xấu hổ, Quỳnh Anh cúi đầu, cả người u ám.

Lúc này, thang máy lên đến nơi.

Vĩnh Hải đưa Quỳnh Anh ra khỏi thang máy, mở cửa và bước vào phòng anh.

Khi đến giường, anh đột nhiên nhấc Quỳnh Anh lên ném xuống giường.

Chiếc giường rộng rất đàn hồi, khi Quỳnh Anh chạm vào bề mặt mềm mại, chiếc giường làm cô bật lên rồi mới bình thường trở lại.

Còn cô, sau cú ném của Vĩnh Hải, đã bị chiếc giường làm bật lên hai lần, lúc này đầu óc cô hơi choáng váng, cô chưa kịp định thần thì Vĩnh Hải đã quỳ một chân xuống giường, nghiêng người đè cô xuống dưới.

“Nói ngay, hôm nay em đi đâu?” Anh hỏi, cúi sát mặt cô hơn.

Quỳnh Anh lắc lắc đầu, sau đó có phần khó chịu đáp: "Tôi đã nói, không phải việc của anh, anh dậy đi!"

Vĩnh Hải tự động bỏ qua ba từ cuối cùng, nhìn chằm chằm vào cô và chế nhạo: "Không phải việc của anh? Quỳnh Anh, em có nghĩ rằng anh sẽ bỏ qua nếu em nói như vậy không? Em không muốn có chuyện gì xảy ra tiếp theo, tốt hơn là em nên thành thật nói với tôi."

Khi nhìn thấy cô, dáng vẻ ngơ ngác của cô khiến anh rất quan tâm.

Nghe được lời đe dọa trong lời nói của Vĩnh Hải và cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của anh, Quỳnh Anh tức giận nhìn anh chằm chằm: "Tôi đến đồn cảnh sát."

Đồn cảnh sát?

Vĩnh Hải nheo mắt lại: "Em tới đó làm gì?"

“Anh đã đưa Lê Diệu Ngọc vào đồn cảnh sát và bắt nà ta chịu tội. Bà ta muốn gặp tôi, thế nên tôi qua đó.” Quỳnh Anh quay đầu đi và nhẹ đáp.

Vĩnh Hải bóp cằm cô, sau đó quay đầu lại: "Bà ta nói gì với em?"

Nếu là chỉ đơn giản là qua gặp Lê Diệu Ngọc, cô ấy không thể giống như thế kia, chỉ có một lời giải thích là Lê Diệu Ngọc đã nói với cô ấy một điều khiến cô ấy phải chấp nhận điều mà cô ấy không thể.

“Không có gì để nói.” Quỳnh Anh chớp mắt hai cái, thản nhiên trả lời.

Vĩnh Hải hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời cho có lệ của cô, tay nắm cằm của cô, siết chặt một chút, thu lực một chút, ít nhất sẽ không khiến cô đau.

“Nói!” Môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng phun ra một chữ.


Quỳnh Anh ngậm miệng không chịu nói.

Vĩnh Hải giễu cợt: "Quỳnh Anh, anh nghĩ rằng em thực sự nhớ anh..."

Trước khi anh ta nói xong, một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Quỳnh Anh, cô lập tức nói: "Bà ta nói với tôi rằng bà ta biết ai đã giết bố tôi."

“Cái gì?” Vẻ mặt Vĩnh Hải căng thẳng, môi mỏng mím lại: "Bà ta nói ai vậy?

Quỳnh Anh không để ý đến sự kỳ lạ của người đàn ông, thất vọng nhìn trần nhà: "Bà ta không nói, bà ta chỉ nói là một trong những người tôi quan tâm nhất."

“Thật sự.” Vẻ mặt căng thẳng của Vĩnh Hải thả lỏng một chút, anh thả lỏng cằm cô, nhìn cô chằm chằm: "Vậy thì em quan tâm nhất đến ai?

Quỳnh Anh thu hồi ánh mắt nhìn trần nhà, lắc đầu, không trả lời.

Người cô quan tâm nhất là mấy người Việt Anh, chú Dương.

Họ đều là người nhà quan trọng nhất của cô, sao lại có thể là kẻ sát hại bố cô.

Tuy nhiên, biểu hiện của Lê Diệu Ngọc trong video giám sát cho thấy là kẻ đã giết bố cô là người khiến Lê Diệu Ngọc vừa không thể tin được vừa rất khiếp sợ. Đó sẽ là người khó có thể tin được. Suy cho cùng, cô thực sự không biết ai đã giết bố mình.

Nhìn thấy Quỳnh Anh không trả lời, ánh mắt Vĩnh Hải chìm xuống, trong lòng cảm thấy có chút bất mãn, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: "Em tin lời Lê Diệu Ngọc?"

Quỳnh Anh mở miệng, cuối cùng không nói ra được mình muốn nói cái gì.

Cô cũng không muốn tin Lê Diệu Ngọc, nhưng trong lòng luôn có một giọng nói nhắc nhở cô rằng Lê Diệu Ngọc không nói dối.

“Ừm, anh sẽ giúp em tìm ra nguyên nhân cái chết của bố em.” Vĩnh Hải đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi nhẹ nhàng nói.

Vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên mặt Quỳnh Anh, sau đó cô từ chối: "Không cần, tôi không thể tin tưởng người của anh."

"Em..." Vĩnh Hải sắc mặt tối sầm.

Cô vẫn đang nghi ngờ đội thám tử của anh có nội gián!

“Em không tin anh thì bỏ đi, anh muốn xem em có thể tìm được không.” Anh khịt mũi quay đầu.

Quỳnh Anh không ngại sắc mặt đột ngột thay đổi của anh, từ trên giường ngồi dậy: "Vĩnh Hải, tôi có thể đi về không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận