“Lỡ mình gọi điện mà anh ta không thèm để ý tới thì phải làm sao?” Nguyễn Quỳnh Anh lẩm bẩm, cô có hơi không tự tin lắm.
Cả hai lần gặp gỡ, thái độ của anh ta đối với cô đều rất lịch thiệp nhưng cũng xa cách.
Có thể thấy anh ta cũng không mong chờ gặp cô.
Bây giờ cô gọi điện qua, biết đâu anh ta ngại phiền phức cứ thế cúp luôn thì sao?
Suy nghĩ đắn đo, Nguyễn Quỳnh Anh cũng từ bỏ ý muốn gọi điện thoại.
Cô nghĩ rằng anh đã đồng ý với cô, dù cô có hỏi đến hay không thì anh cũng sẽ nói cho cô biết, chắc anh sẽ không nuốt lời đâu.
Tiếp tục đợi vài ngày nữa đi.
Quyết định xong, Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy, cầm điện thoại rời khỏi văn phòng đi đến nhà ăn.
Đến buổi chiều, người của Tập đoàn Vĩnh Phát đã tới.
Người vừa đến khiến Nguyễn Quỳnh Anh có hơi bất ngờ, hóa ra là Bảo Quốc.
Cô nhớ rõ Vĩnh Hải từng nói Bảo Quốc tạm thời bị anh điều đi rồi.
Không ngờ nhanh như vậy mà đã điều trở về.
Lần này, Bảo Quốc thể hiện thái độ tôn trọng cô hơn nhiều so với trước đây.
Cũng không biết nguyên nhân có phải là vì cô đã rời khỏi Vĩnh Hải hay không.
“Bảo Quốc, anh đến đây có chuyện gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Bảo Quốc đang đứng đối diện mình hỏi.
Bảo Quốc ánh mắt phức tạp nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một lúc, rồi bắt đầu bàn công việc: "Anh Vĩnh Hải cử tôi đến để tìm hiểu một chút về việc sản xuất lô điện thoại thứ hai của tập đoàn Nguyễn thị"
“Vấn đề này, tôi nhớ rõ mấy ngày trước, chúng tôi đã cử người gửi báo cáo sản xuất qua đó rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày.
Bảo Quốc gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng sau đó anh Vĩnh Hải đã bác bỏ nó và đề nghị tập đoàn Nguyễn thị tăng sản lượng lên thêm 30%."
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nhìn về phía thư ký Diêm.
Thư ký Diêm đẩy đẩy kính: "Đúng là có việc này, tôi quên nói với cô, hôm ấy đúng lúc cô không ở công ty, nhưng đừng lo lắng, tôi đã bảo nhà máy làm theo rồi"
“Vậy thì tốt quá.” Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm.
Bảo Quốc nghe vậy biết rằng tập đoàn Nguyễn thị đã làm theo đề nghị của Vĩnh Hải ra quyết định tăng lượng sản xuất rồi, vậy anh cũng không cần nói thêm nữa bèn chuyển chủ đề: "Về công nghệ dành cho thiết bị di động hiện tại, bộ phận nghiên cứu của tập đoàn Vĩnh Phát chúng tôi đã phát triển hệ thống bản cải tiến 2.0, anh Vĩnh Hải nhờ tôi hỏi cô khi nào có thời gian đến tập đoàn Vĩnh Phát bàn về việc thay thế công nghệ điện thoại. "
“Nhanh như vậy mà đã hoàn thiện bản cải tiến rồi?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày càng chặt.
Mẫu điện thoại này mới chỉ ra thị trường được vài ngày, đợt thứ hai vẫn còn chưa sản xuất xong.
Giờ mà quyết định nâng cấp lên bản 2.0 có nhanh quá không?
Bảo Quốc cười: "Không hề nhanh, điện thoại là loại sản phẩm nhanh chóng bị thay thế, trên thị trường, thứ chúng ta cần xem trọng là thay đổi, thay đổi càng nhanh, càng có lợi cho việc chiếm lĩnh thị trường điện thoại của cả hai tập đoàn."
Thư ký Diêm lắng nghe, gật đầu đồng ý: "Quả thật là như vậy, mặc dù trên thị trường chỉ có điện thoại mà hai công ty chúng ta hợp tác thôi, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng các công ty điện thoại khác sẽ sử dụng sản phẩm của chúng ta làm bàn đạp, nhanh chóng phát triển thêm, để nhanh chóng độc chiếm đứng đầu thị trường điện thoại, chúng ta chỉ có thể liên tục cải tiến. "
Lời cũng đã nói rõ ràng như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh nếu vẫn không hiểu được thì đúng là một kẻ ngốc.
“Không để họ theo kịp chúng ta, chỉ có thể liên tục làm mới, đúng là một phương pháp kinh doanh khôn khéo.” Cô cảm khái.
Qủa nhiên không hổ là kỳ tài kinh doanh được mọi người ca ngợi.
Dự cảm của Vĩnh Hải đối với thương trường thật sự nhạy bén, khi nhiều người còn chưa hề nghĩ đến thì anh đã nghĩ ra từ rất sớm và đã bắt đầu hành động rồi, khó trách công ty dưới sự lãnh đạo của anh ngày càng lớn mạnh
“Thứ bảy tuần này, tôi và thư ký Diêm sẽ tham dự cuộc họp của tập đoàn Vĩnh Phát.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lịch trình trên bàn, nhanh chóng quyết định.
Bảo Quốc khẽ gật đầu: "Vậy tôi về trước báo cáo."
Dứt lời, anh đứng dậy và bước ra ngoài.
Đi được hai bước, anh bỗng nhiên dừng lại, xoay người cúi đầu với Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, tôi xin lỗi cô về thái độ trước đây, xin cô thứ lỗi."
Nguyễn Quỳnh Anh bị lời xin lỗi đột ngột của anh làm cho giật mình, vội vàng đứng dậy xua tay: "Không sao, anh không sai, anh chỉ vì Vĩnh Hải mà thôi, lần đó anh Vĩnh Hải bị thương đúng là tại tôi, anh trách móc tôi cũng là bình thường"
Nghe vậy, Bảo Quốc cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng thay đổi không rõ ý tứ, cười tủm tỉm: "Cô Quỳnh Anh, cô đúng là một người tốt bụng, dễ bị người ta lợi dụng."
“Gì chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày.
Câu này của anh ta sao nghe cứ như còn có ý khác?
Tại sao câu nói của anh ta lại còn có nghĩa khác?
Bảo Quốc không có ý giải thích, ngẩng đầu, lại gật đầu tỏ ý tạm biệt, liền rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn về phía cánh cửa, vẻ mặt khó hiểu.
Lợi dụng...
Lời của Bảo Quốc là đang ám chỉ điều gì?
“Chủ tịch, cô sao vậy?” Thư ký Diêm rót một ly nước, quay đầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đang ngây ngẩn.
Nguyễn Quỳnh Anh định thần lại, miễn cưỡng cười: "Không có chuyện gì."
Không hiểu sao cô lại rất để ý câu nói vừa rồi của Bảo Quốc.
“Uống chút nước đi, tôi thấy môi cô khô hết cả.” Thư ký Diêm chỉ vào môi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh sờ vào, quả thực có hơi khó chịu.
Cô đưa hai tay đón lấy cốc nước, nói: “Cảm ơn.”
Thư ký Diêm cầm lấy những tài liệu cô đã xử lý xong, sau khi kiểm tra không có gì sai sót liền ôm ra ngoài chuẩn bị phân phát.
Nguyễn Quỳnh Anh uống hết nửa cốc nước, đặt lại trên bàn, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Bảo Quốc: “Vừa nãy anh nói câu đó là có ý gì?”
Cô càng nghĩ càng không yên tâm, muốn làm rõ mọi việc.
Tin nhắn được gửi đi, để đảm bảo không bỏ lỡ tin nhắn, Nguyễn Quỳnh Anh vẫn luôn chăm chú nhìn vào điện thoại
Ngay cả khi màn hình điện thoại tắt đi thì cô cũng tiếp tục mở lại, cứ thế không ngừng.
Có điều đã hơn mười phút trôi qua, Bảo Quốc vẫn không hồi âm.
Hoặc là không nhìn thấy tin nhắn, hoặc là anh ta cố ý không trả lời.
Trực giác nói với Nguyễn Quỳnh Anh là vế sau, cô mím môi, có chút bực bội.
Chẳng mấy chốc, cô đã trấn tĩnh trở lại, nhắn tin không trả lời vậy thì cô gọi điện.
Nhưng kết quả là điện thoại của cô bị Bảo Quốc cúp máy không thương tiếc, đồng thời còn gửi lại một tin nhắn: “Xin lỗi cô Quỳnh Anh, tôi không thể nói, nếu cô muốn biết vậy thì cứ tự đi tìm hiểu.”
“Vậy mà cũng được nữa?” Nguyễn Quỳnh Anh bất mãn mím môi.
Cô ấy đặt điện thoại xuống, bực bội vò vò tóc.
Nói chuyện làm khơi dậy sự tò mò của cô, nhưng lại chỉ nói có một nửa, thực sự khiến cô thấy khó chịu.
Nguyễn Quỳnh Anh dựa vào bàn, vẻ mặt bực bội.
...
Chẳng mấy chốc đã qua hai ngày
Nguyễn Quỳnh Anh mặc trang phục công sở, cùng với thư ký Diêm đến tập đoàn Vĩnh Phát, chuẩn bị tham gia cuộc họp về việc thay thế công nghệ điện thoại.
Gần một tuần qua cô mới gặp lại Vĩnh Hải, khuôn mặt điển trai của anh có thêm quầng thâm mờ mờ dưới mí mắt lộ vẻ mệt mỏi.
Anh ấy đã trải qua những gì trong mấy ngày nay?
Chưa từng nghỉ ngơi sao?
Cô nhìn Vĩnh Hải xót xa, Nguyễn Quỳnh Anh đè nén sự quan tâm của mình, khuôn mặt không lộ cảm xúc tiến đến chào anh.
Nhưng khi bắt tay, Vĩnh Hải cứ nắm tay cô không buông, làm thế nào cũng không buông ra.
Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng rút tay ra nhưng đều không được, trong phòng họp đã có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trong số đó, cô còn cảm thấy một đôi mắt đầy ghen tị và hận thù, tựa như một mũi kim hướng về phía cô.
Không cần nghĩ cô cũng biết ánh mắt này là của ai.
“Vĩnh Hải anh buông tay ra được không?” Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra tự nhiên mà nhắc nhở anh
Vĩnh Hải vẫn như cũ, thậm chí còn siết chặt lòng bàn tay cô.
Lòng bàn tay cô dẻo như không xương, véo một chút cảm thấy đặc biệt mềm mại, thoải mái, chỉ là có hơi lạnh.
“Tay em đến tận giờ vẫn luôn lạnh như vậy?” Vĩnh Hải đột nhiên hỏi.
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng cũng không nhỏ, hoàn toàn không có ý che giấu không để người ta nghe thấy.
Nguyễn Quỳnh Anh nhất thời hoảng hốt, chột dạ nhìn xung quanh, thấy rõ ràng mọi ánh mắt đều đang dồn vào cô, đều là những ánh mắt phức tạp khó lường, có chế nhạo, có tò mò, càng nhiều hơn là sự khinh thường.
Bọn họ khinh thường gì cô đây chứ?