Cảm thấy không thoải mái, Nguyễn Quỳnh Anh giẫm một cái lên mu bàn chân của Vĩnh Hải, mặt không cảm xúc.
Nhân lúc anh đau đớn, cô mạnh mẽ rút tay lại, chuyển sự chú ý: "Anh Vĩnh Hải, không phải họp sao? Ngay bây giờ hẳn là bắt đầu được rồi?"
Nói xong cô bước đến vị trí mà Bảo Quốc sắp xếp ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không nhìn Vĩnh Hải.
Vĩnh Hải lạnh lùng, mím môi kéo ghế ngồi xuống: "Bắt đầu đi!"
Giọng anh nặng nề, ai cũng nghe ra được lúc này anh đang rất không vui
Cuộc họp bắt đầu, Nguyễn Quỳnh Anh lấy ra sổ tay, vừa lắng nghe vừa ghi chú lại.
Đang viết, cô cảm thấy một ánh mắt nham hiểm nhìn về phía mình.
Cô nhíu mày, theo tầm mắt mà nhìn lại, chính là khuôn mặt lạnh lùng của Tô Hồng Yên.
Nguyễn Quỳnh Anh có chút không vui, bất giác siết chặt cây bút trong tay.
Người phụ nữ này lại có việc gì?
Ban nãy lúc Vĩnh Hải cứ nắm tay cô không buông, Tô Hồng Yên dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, cô có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ cô không làm gì cả mà vẫn dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào cô, có cần phải thế không?
Đặt bút xuống, Nguyễn Quỳnh Anh nhân lúc người trên bục thuyết trình vừa nói xong liền lạnh giọng nói: "Tô Hồng Yên, cô có ý kiến gì với tôi sao?"
Tô Hồng Yên sửng sốt.
Rõ ràng là cô không ngờ Nguyễn Quỳnh Anh lại đột nhiên nhắc đến tên mình vào lúc này, hơn nữa còn nói những lời như vậy.
Cô nhanh chóng gạt đi những cảm xúc tiêu cực của mình, theo bản năng nhìn về phía Vĩnh Hải.
Vừa vặn nhìn thấy Vĩnh Hải nhướng mày, thờ ơ nhìn sang.
Cô căng thẳng, nhắm mắt lại che đi sự bất an.
Vĩnh Hải chắc vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt của cô khi nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh đúng không?
Dù không chắc chắn lắm, nhưng Tô Hồng Yên vẫn lập tức lộ ra vẻ ấm ức "Cô Quỳnh Anh nói gì vậy? Tôi sao lại có ý kiến gì với cô được?"
Cô nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, ở phía mà Vĩnh Hải không nhìn thấy, tay cô đang siết rất chặt, hơi run lên, hiển nhiên là đang kìm nén cơn tức giận.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, cười nhẹ đầy ẩn ý: "Xem ra là tôi hiểu lầm rồi, tôi xin lỗi đã làm gián đoạn tiến độ của cuộc họp, thứ lỗi cho tôi."
Vĩnh Hải nhìn cô rồi nhìn sang Tô Hồng Yên: "Tô Hồng Yên, cô ra ngoài đi."
Tô Hồng Yên không dám tin ngẩng đầu: "Anh Vĩnh Hải?"
Anh ta thế mà dám đuổi cô đi!
“Hiện tại là giờ làm việc, gọi tôi là Giám đốc.” Vĩnh Hải nghiêm mặt, khoát tay: "Cô ra ngoài trước đi.”
“Được.” Tô Hồng Yên nghiến răng cúi đầu, không chút biểu cảm cứ thế rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng họp bị đóng mạnh lại, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh chợt lóe lên, vô cùng kinh ngạc.
Vĩnh Hải thật sự đã đuổi Tô Hồng Yên ra ngoài.
Đúng là khiến người ta kinh ngạc.
“Được rồi, tiếp tục đi.” Vĩnh Hải gõ bàn hai cái, ra hiệu cho những người phía trên bục tiếp tục thuyết trình.
Bọn họ nhận được chỉ thị, không dám chần chừ, cầm lấy tài liệu và bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Chuyện xảy ra vừa rồi, trừ Nguyễn Quỳnh Anh chịu chút ảnh hưởng, đối với những người khác, chẳng qua chỉ là loại chuyện vừa quay đầu là quên mất, vốn dĩ sẽ không để trong lòng,
Vì vậy, không lâu sau, bầu không khí trong phòng họp trở lại bình thường.
Hai giờ sau, cuộc họp kết thúc.
Khi mọi người đã đi hết, phòng họp lớn như vậy chỉ còn lại bốn người: Nguyễn Quỳnh Anh, Vĩnh Hải, thư ký Diêm và Bảo Quốc.
Thư ký Diêm đang thảo luận với Bảo Quốc về việc sản xuất điện thoại thế hệ 2.0, Nguyễn Quỳnh Anh ngồi đó, yên lặng lắng nghe.
Vĩnh Hải ngồi ở ghế chính phía bên tay phải của cô, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô cả người đều cảm thấy khó chịu, cứ như thể cô không mặc quần áo.
“Vĩnh Hải, trên mặt tôi có gì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh giật giật cơ thể.
Vĩnh Hải chống cằm: "Vừa rồi Tô Hồng Yên đã làm gì em?"
Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên vẻ châm chọc: "Anh muốn biết thì cứ đi hỏi Tô Hồng Yên, anh hỏi tôi, thế lỡ tôi nói ra anh không tin thì thế nào?"
Vĩnh Hải rất bất mãn với giọng điệu lúc này của cô, mặt anh trầm xuống: "Nguyễn Quỳnh Anh, tôi đúng là không nên hỏi cô!"
Hỏi thì cô cũng không trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười: "Đúng rồi, vậy phiền anh về sau đừng bao giờ hỏi về việc của tôi nữa."
Nói xong, cô đóng sổ lại đứng dậy, nhìn về phía thư ký Diêm: "Thư ký Diêm, anh đã bàn bạc xong chưa?"
“Xong rồi.” Thư ký Diêm trả lời, cầm lấy tập tài liệu bước đến.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm cuốn sổ: "Vậy chúng ta đi."
“Được.” Thư ký Diêm gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh không quan tâm đến vẻ mặt u ám của Vĩnh Hải, nhanh chân bước ra khỏi phòng họp.
Vĩnh Hải siết chặt nắm đấm: "Bảo Quốc, tiễn bọn họ về đi!"
“Vâng.” Bảo Quốc đáp lại, bước về phía trước dẫn đường, tiễn Nguyễn Quỳnh Anh và Thư ký Diêm đến bãi đỗ xe.
Tại bãi đỗ xe, Thư ký Diêm vừa mở cửa xe, chuẩn bị lên xe thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Hai phút sau, anh cúp điện thoại, vẻ mặt lo lắng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh tỏ vẻ có lỗi: "Chủ tịch, tôi không về công ty với cô được."
“Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
Thư ký Diêm lo lắng trả lời: "Con gái tôi đánh nhau, đã vào bệnh viện, tôi..."
“Vậy anh đi nhanh đi.” Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp ngắt lời.
Thư ký Diêm nhìn cô: "Vậy cô..."
Nguyễn Quỳnh Anh hiểu ý anh, nhún vai cười: "Tôi ngồi taxi về là được."
“Tôi có thể sắp xếp người lái xe đưa cô Quỳnh Anh về tập đoàn Nguyễn thị.” Bảo Quốc đúng lúc xen vào nói.
Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa nói gì, thư ký Diêm đã bắt đầu cảm kích: " Vậy việc đưa Chủ tịch về liền nhờ cả vào anh rồi."
Nói xong anh lái xe rời đi.
Bảo Quốc lấy điện thoại ra: "Cô Quỳnh Anh, cô đợi tôi một lát, để tôi liên hệ tài xế."
“Không cần đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh lịch sự từ chối ý tốt của Bảo Quốc: "Ngoài bãi đỗ xe là đường lớn, lúc nào cũng gọi được xe, không cần phải phiền anh vậy đâu.”
Cô mỉm cười khách sáo, quay người bước ra khỏi bãi đỗ xe.
Bảo Quốc nhìn theo bóng lưng cô, nhún nhún vai.
Đã lâu không gặp, tính tình của cô Quỳnh Anh đúng là đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh đã từ chối đề nghị của mình, Bảo Quốc vẫn quyết định đem việc này gọi điện nói cho Vĩnh Hải biết.
Vĩnh Hải đang hỏi Tô Hồng Yên rằng lúc nãy cô đã làm gì Nguyễn Quỳnh Anh, khiến Nguyễn Quỳnh Anh lại hỏi câu hỏi như vậy trong phòng họp.
Thế nhưng, Tô Hồng Yên còn chưa kịp trả lời thì điện thoại anh đã đổ chuông.
Anh cau mày liếc nhìn điện thoại, không vui vẻ gì nhấc máy lên nghe.
“Cậu Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh rời đi một mình.” Bảo Quốc nói.
Vĩnh Hải nâng khóe mắt: "Chỉ một mình?"
“Đúng vậy.” Bảo Quốc kể lại cho anh sự việc ở bãi đỗ xe.
Vĩnh Hải nghe xong có chút cáu kỉnh, vuốt vuốt lông mày: "Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại xong, anh đứng dậy, cầm lấy áo vest trên lưng: "Câu hỏi vừa rồi, đợi khi nào tôi trở lại rồi nói sau, Hồng Yên, tôi không hy vọng cô nói dối, cô biết chứ?"
Tô Hồng Yên mím môi không trả lời.
Vĩnh Hải trừng mắt, lướt qua cô rời khỏi văn phòng,
Nguyễn Quỳnh Anh đang đứng trước trạm xe ngay ngã tư để gọi xe, cô đã gọi xe được một lúc lâu nhưng vẫn không tìm được chiếc xe nào còn trống.
Cô kiểm tra thời gian trên điện thoại, đã gần bốn giờ rồi.
Cứ tiếp tục như vậy, đợi đến khi về đến tập đoàn Nguyễn thị thì cũng đã hết giờ làm việc.
Cắn môi, Nguyễn Quỳnh Anh bối rối, đang nghĩ có cần phải ngồi tàu điện ngầm để về không thì chiếc Maybach quen thuộc dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính xe hạ xuống, lọt vào mắt cô là gương mặt điển trai của Vĩnh Hải.
“Lên xe!” Vĩnh Hải quay đầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Tôi đưa cô về.”
Nguyễn Quỳnh Anh có hơi ngạc nhiên về hành động của anh ta, nhưng cô vẫn một mực từ chối: "Không cần đâu, chút nữa thôi tôi sẽ gọi được xe."
Thấy cô không nghe lời như vậy, Vĩnh Hải tức giận nổi gân xanh trên trán, lặp lại: "Tôi nói, lên xe!"