Lần này Nguyễn Quỳnh Anh giả vờ như không nghe thấy gì, cúi đầu nhìn điện thoại
Vĩnh Hải thấy thế, nhất thời lửa giận bốc lên, hai tay nắm chặt vô lăng, dùng lực siết mạnh.
“Nguyễn Quỳnh Anh, đừng để tôi phải nói đến lần thứ ba.” Anh cắn răng, gằn từng chữ một
Nguyễn Quỳnh Anh nghe ra sự uy hiếp trong câu nói đó, không dám tiếp tục nhìn điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh
Ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lùng, còn mang theo sự tức giận bị kìm nén.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy hơi chột dạ đành mở cửa lên xe.
Dù sao phía sau còn nhiều xe không ngừng bấm còi inh ỏi, hơn nữa còn có nhiều người qua đường dùng điện thoại chụp ảnh bọn họ.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng ngoan ngoãn, vẻ mặt lạnh lùng của Vĩnh Hải cũng dịu đi một chút, anh bắt đầu lái xe rời đi.
“Cô về tập đoàn Nguyễn thị hay về chung cư?” Vĩnh Hải vẫn nhìn về phía trước, nhàn nhạt hỏi một câu như vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ra ngoài cửa xe: "Về Nguyễn thị."
“Bây giờ về đấy thì cũng tan làm rồi.” Vĩnh Hải nhắc nhở.
Nguyễn Quỳnh Anh đảo mắt nhìn sang anh: "Vĩnh Hải, hình như anh biết rất rõ thời gian làm việc của tập đoàn Nguyễn thị."
Vĩnh Hải hừ một tiếng, không nói gì.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng duy trì im lặng.
Cả quãng đường đều im lặng như thế, chiếc xe dừng lại ở cổng chung cư Nam Lĩnh.
Nguyễn Quỳnh Anh xuống xe mới nhận ra rằng anh trực tiếp đưa cô về thẳng chung cư.
Nhưng vậy cũng tốt, đỡ mất công cô lại phải gọi xe từ tập đoàn Nguyễn thị về chung cư.
Nhẹ nhàng đóng cửa xe, Nguyễn Quỳnh Anh đi tới bên cửa trước ngay ghế lái, đôi môi mấp máy: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Dù thế nào thì anh cũng đã đưa cô về nhà, cô đương nhiên là nên cảm ơn anh.
Hơn nữa trông bộ dáng có vẻ như anh cố ý rời tập đoàn Vĩnh Phát chỉ vì đưa cô về nhà.
Vĩnh Hải chống tay lên bệ cửa, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ mặt khó đoán: "Nguyễn Quỳnh Anh, nếu anh lại một lần nữa theo đuổi em như cách mà anh đã từng theo đuổi em, em có đồng ý bắt đầu lại với anh không?"
Trong những ngày qua, Khánh Minh đã chỉ cho anh rất nhiều cách theo đuổi phụ nữ, và đây là một trong số đó.
Mặc dù cảm thấy có chút không đáng tin cậy, nhưng Khánh Minh nói rằng cứ thử một chút cũng chẳng sao cả.
Anh cũng quyết định thử xem sao.
Nghe thấy câu nói của Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh ngây ra một lúc, ánh mắt trộn lẫn nhiều cảm xúc phức tạp, cô cười nói: "Vĩnh Hải, anh còn nhớ lúc đó anh theo đuổi tôi như thế nào không?"
Thật ra anh cũng không được tính là từng theo đuổi cô, chỉ là xuất hiện trước mặt cô vài lần, cứ thế quen biết nhau, sau đó anh liền trực tiếp để cô làm bạn gái mình.
Lúc đó cô mới chỉ gặp anh hai lần, không kìm chế được mà thích anh, thế nên khi anh đề nghị cô làm bạn gái, cô không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý.
Có thể nói giữa bọn họ không có theo đuổi hay lãng mạn gì mà cứ tự nhiên ở bên nhau, bây giờ anh lại nói sẽ dùng cách theo đuổi như ngày xưa, lẽ nào là lại tình cờ gặp cô vài lần nữa?
"Tôi..." Vĩnh Hải định nói gì đó, đột nhiên cau mày, nét mặt trở nên nghiêm nghị.
Anh không nhớ ra nổi!
Sắc mặt Vĩnh Hải có chút thay đổi, anh lấy một tay che mặt lại, thực sự không thể nhớ được ngày ấy mình với Nguyễn Quỳnh Anh ở bên nhau như thế nào.
Tình trạng này đã xảy ra hai lần cách đây hai tháng.
Anh không nhớ những kỷ niệm ngọt ngào lúc còn ở bên Nguyễn Quỳnh Anh, anh chỉ nhớ rõ việc cô đề nghị chia tay và việc anh bị tấn công bởi người do cô sắp đặt trong một con hẻm nhỏ.
Phải nói rằng anh chỉ nhớ những điều xấu về cô lại không thể nhớ ra những điều tốt đẹp của cô, nhưng sâu thẳm trong trái tim anh, anh biết rõ đã từng có quá khứ ngọt ngào giữa anh và cô.
Nghĩ đến điều này, Vĩnh Hải đau đầu dữ dội, anh nắm chặt tóc, cơ thể thoát ra vẻ u ám, tựa như lúc bắt đầu của một cơn bão dữ dội.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận thấy anh có điều gì đó không ổn, đưa tay chạm vào cánh tay anh: "Vĩnh Hải, anh làm sao vậy?"
Vừa rồi vẫn ổn cơ mà, sao tự nhiên lại như vậy?
Vĩnh Hải ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh hoảng sợ, vô thức lùi lại một bước.
Vĩnh Hải nhắm mắt lại, đè nén tất cả những cảm xúc đang bùng nổ, cố gắng trấn tĩnh: "Tôi không sao."
“Thật không.” Nguyễn Quỳnh Anh có hơi không tin.。
Mồ hôi trên trán cùng với khuôn mặt tái nhợt của anh đã cho cô biết tình trạng hiện tại của anh không ổn chút nào.
“Vĩnh Hải, có phải anh có chỗ nào khó chịu không?” Nguyễn Quỳnh Anh do dự hai giây, vẫn không đè nén được sự lo lắng trong lòng mà hỏi anh.
Vĩnh Hải ánh mắt chợt lóe lên, anh bỏ tay khỏi đầu đặt lại vô lăng, giọng dịu dàng: "Không có, cô nhanh vào trong, tôi đi đây."
Giờ đây anh hoàn toàn chắc chắn trí nhớ của mình thực sự có vấn đề.
Chỉ nhớ điều xấu mà không nhớ điều tốt thì rõ ràng là không bình thường.
Có lẽ anh nên nghe theo lời quản gia Hoàng, tìm một bậc thầy về trí nhớ làm rõ tình trạng của mình.
Nghĩ vậy, Vĩnh Hải kéo cửa xe, lái xe rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu nhìn chiếc xe dần xa khuất.
Cô cứ cảm thấy cách cư xử của anh vừa rồi thật kỳ quái, nhưng cũng không biết rốt cuộc anh bị làm sao.
Không nghĩ nhiều, Nguyễn Quỳnh Anh gắng đè nén sự nghi ngờ và lo lắng trong lòng, xoay người bước về phía chung cư.
Cô vừa đi dưới khuôn viên chung cư, đột nhiên một chiếc xe cũ dừng ngay vị trí của cô, hai người đàn ông to lớn bước xuống, hùng hổ tiến về phía cô.
Vẻ mặt bọn họ rất dữ tợn, nham hiểm, vừa nhìn liền biết là không có ý tốt.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức ngừng tiến về trước, cảnh giác lùi về phía sau, hai tay theo bản năng nắm chặt dây túi xách, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, tim đập thình thịch đến phát đau.
“Các người là ai?” Cô hỏi bọn họ, âm thanh có hơi run rẩy.
Hai người này cũng không trả lời, tiếp tục đi về phía cô.
Nguyễn Quỳnh Anh sắc mặt tái nhợt, không ngừng chớp mắt.
Cô cắn chặt môi, nhanh chóng lùi lại hai bước, xoay người vừa chạy vừa hét lớn: "Cứu tôi với!"
Hai người đàn ông lực lưỡng bị tiếng kêu cứu đột ngột của cô làm cho giật mình, họ nhìn nhau, ánh mắt lóe lên sự hung ác.
Một người trong bọn họ nghiêm mặt nói: "Đuổi theo, đừng để cô ta chạy mất."
“Yên tâm, cô ta chạy không thoát đâu.” Sau đó hắn ta nắm tay lại thành nắm đấm, đột ngột tăng tốc đuổi theo Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh sao có thể chạy trốn khỏi hai người đàn ông này, cô nhanh chóng bị đuổi kịp.
Hai người đàn ông, một người ôm chân cô, người còn lại đỡ lấy phần thân trên, đồng thời bịt miệng cô lại, không cho cô gào thét, cũng không có cách nào nhúc nhích được.
“Bịt miệng cô ta lại, mau lên xe đi, nếu không qua một lúc nữa người đông lên thì khó mà đi được.” Người đàn ông đang bịt miệng Nguyễn Quỳnh Anh ra lệnh cho người còn lại.
Người đàn ông kia gật đầu, lấy trong túi ra một miếng keo dán, cười cười hai tiếng, vào lúc Nguyễn Quỳnh Anh kinh hãi lắc đầu dán lên miệng cô.
"Uhm..." Nguyễn Quỳnh Anh không thể vùng vẫy, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo cơ thể, cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hai người đàn ông.
Nhưng mà, hai người đàn ông này cứng như sắt thép, cho dù cô có dùng hết sức vặn vẹo thế nào cũng không làm bọn họ thả lỏng dù chỉ một chút.
Trong lúc tuyệt vọng Nguyễn Quỳnh Anh đã bị hai người kia nhét vào trong xe.
Trên xe có một sợi dây thừng, hai người này sợ cô bỏ trốn trên đường nên đã kiên quyết trói cô lại rồi ném lên ghế sau của xe.
"Nhanh lên! Hình như tôi nghe thấy có người tới."
"Biết rồi."
Sau cuộc đối thoại đơn giản, hai người khóa cửa và khởi động xe.
Xe vừa chạy được hơn chục mét,phía trước đã thấy một cô gái mặt tròn chạy tới cùng mấy nhân viên bảo vệ.
“Nhanh lên, mau dừng chiếc xe này lại cứu người!” Cô gái gấp gáp hét to lên.
Những nhân viên bảo vệ nghe thấy vậy vội vàng chạy đến ngăn cản chiếc xe.
Trong xe, mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh không nhìn thấy ai đã phát hiện ra cô bị bắt cóc, nhưng cô biết rằng bên ngoài có người đang cứu cô.
Cô liên tục gây ra tiếng động, còn gắng sức dùng đầu đập vào kính cửa xe, cố gắng để những người bên ngoài biết rằng cô đang ở ghế sau, hy vọng họ có thể giải cứu cô.
“Đại ca, làm sao bây giờ?” Người đàn ông còn lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh ở ghế sau, rồi lại nhìn về phía nhân viên bảo vệ bên ngoài xe, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy.