Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Trì hoãn lâu quá bị người ta nhìn thấy rồi.” Người đàn ông được gọi là đại ca tức giận vỗ tay lái, nghiến răng nghiến lợi: "Mặc kệ đi, việc cần làm chúng ta đã làm xong hết, thôi thì cứ làm đến cùng, tông vào đi! "

“Cái gì?” Người còn lại kinh hãi mở to hai mắt: "Nếu lỡ tông chết người thì sao?

“Vậy thì đã làm sao, việc chúng ta đang làm bây giờ, nếu bị bắt lại cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, dù sao người phụ nữ kia cho chúng ta cũng không ít tiền, kể cả có phải vào tù cũng không lỗ.” Đại ca trầm mặc, bình tĩnh phân tích.

Người đàn ông kia suy nghĩ miên man, hai mắt híp lại, ánh mắt hung ác lóe lên: "Đại ca, tông vào đi!"

"Được."

Tên đại ca tàn nhẫn nhấn ga, chiếc xe tông thẳng vào những bảo vệ phía trước.

Mọi người đều sợ chết khiếp, nhân viên bảo vệ nhìn thấy chiếc xe lao tới, phản ứng đầu tiên là tránh nó.

Cứ như thế, chiếc xe thuận lợi thoát khỏi vòng vây của bảo vệ, rời khỏi chung cư.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng biết rằng việc giải cứu mình đã thất bại, yếu ớt ngã xuống ghế sau, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm đỉnh xe, đầy tuyệt vọng.

Cô không biết số phận của mình sắp tới sẽ thế nào, nhưng từ độ hung ác của hai người đàn ông này mà nói, chờ đợi cô có lẽ sẽ là địa ngục.

Có thể cô sẽ bị giết, sẽ bị bán lên núi, hoặc cũng có thể sẽ bị cưỡng hiếp, bất luận là thế nào cô cũng không thể chấp nhận nổi.

Hy vọng duy nhất của cô lúc này đây chính là những người vừa nãy biết cô bị bắt cóc và muốn cứu cô có thể kịp thời báo cảnh sát, như vậy thì vẫn còn khả năng được giải cứu.

“Chết tiệt, để bọn họ chạy mất rồi!” Trong khuôn viên chung cư, cô gái có khuôn mặt tròn chỉ vào những nhân viên bảo vệ, giận dữ hét lên.


Cô hiện tại vừa hoảng loạn vừa sợ hãi.

Rõ ràng lúc cô phát hiện ra hai người kia bước xuống xe xông về phía Nguyễn Quỳnh Anh, cô lập tức đi gọi bảo vệ, nhưng dù như vậy, cô vẫn không cứu được cô ấy.

Để Nguyễn Quỳnh Anh bị bắt đi ngay trước mắt mình thế này, Vĩnh Hải chắc chắn sẽ giết cô.

“Không được, mình phải báo lại cho Vĩnh Hải.” Cô lấy điện thoại ra, cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy bấm điện thoại gọi cho Vĩnh Hải.

“Có việc gì?” Vĩnh Hải đang lái xe trên đường trở về biệt thự.

Giọng nói hoảng hốt của cô gái truyền đến: "Cậu Vĩnh Hải, không hay rồi,cô Quỳnh Anh bị bắt cóc!"

Écc...

Tiếng lốp xe cọ sát mặt đường tạo nên một âm thanh chói tai.

Vĩnh Hải dừng xe ở bên đường, vẻ mặt ảm đạm làm người ta sợ hãi: "Cô vừa nói gì?"

"Cô Quỳnh Anh bị bắt cóc..." Cô gái run rẩy kể những gì vừa xảy ra.

Vĩnh Hải nghe xong vô cùng giận dữ, hai tay cầm vô lăng khẽ rung lên: "Tôi về rồi sẽ tính sổ với cô, hiện tại cô lập tức gọi cảnh sát cho tôi!"

“Vâng.” Cô gái gật đầu khóc nức nở.

Vĩnh Hải cúp điện thoại, gọi cho Bảo Quốc: "Lập tức xác định định vị điện thoại của Nguyễn Quỳnh Anh, tôi muốn biết vị trí hiện tại của cô ấy."


“Cô Quỳnh Anh làm sao vậy?” Bảo Quốc nghi ngờ hỏi.

Vĩnh Hải siết chặt tay, tức giận hét lên: "Tôi bảo anh kiểm tra, anh không nghe thấy sao?"

Bảo Quốc nghe thấy anh hét lên giận dữ liền tái mặt, nuốt nước bọt rồi vội vàng làm việc theo lời anh

Anh bước nhanh đến đội điều tra, đưa số điện thoại của Nguyễn Quỳnh Anh cho họ.

Chưa đến 15 phút, đã có kết quả.

“Vị trí của cô Quỳnh Anh vẫn luôn di chuyển, tôi sẽ gửi tuyến đường đó cho anh.” Bảo Quốc nói.

“Anh cũng cử vài vệ sĩ đến đây đi, gặp chiếc xe đó thì dừng nó lại cho tôi!” Vĩnh Hải nghiến răng ra lệnh.

Bảo Quốc đại khái cũng đoán được Nguyễn Quỳnh Anh xảy ra chuyện gì, không dám chậm trễ, lập tức gửi tuyến đường di chuyển cho Vĩnh Hải, sau đó sắp xếp vệ sĩ.

Vĩnh Hải cúp máy, bấm vào tuyến đường mà Bảo Quốc vừa gửi rồi khởi động xe, dựa vào tuyến đường này mà đuổi theo.

Anh gần như chạy hết tốc độ, không quan tâm việc vượt đèn đỏ, vượt qua những xe khác.

Lúc này đây tâm trí anh chỉ có sự an nguy của Nguyễn Quỳnh Anh

Tốc độ của Maybach vượt xa tốc độ của chiếc xe cũ kỹ kia.


Vĩnh Hải đuổi theo xe đến tận ngoại thành Hà Nội, anh đã nhìn thấy chiếc xe đó.

Tên lái xe có lẽ nghĩ rằng họ rời nội thành thì sẽ an toàn, và sẽ không bị người khác đuổi theo nên tốc độ lái xe cũng không quá nhanh, chỉ di chuyển về phía trước với tốc độ bình thường.

Vĩnh Hải nhanh chóng đuổi kịp, chỉ còn cách chiếc xe hơn một trăm mét.

Anh bấm còi liên tiếp, muốn làm chiếc xe kia dừng lại.

“Đại ca, chiếc xe phía sau hình như đang đuổi theo chúng ta.” Nghe thấy tiếng còi inh ỏi, tên đồng bọn nhìn thấy chiếc Maybach qua kính chiếu hậu, không chắc chắn lắm nói ra suy nghĩ của hắn.

Tên đại ca kia cũng nhìn thấy: "Không biết có phải là đuổi theo chúng ta hay không, dù sao cũng không được buông lỏng cảnh giác, ngồi chắc vào."

Hắn ta tiếp tục tăng tốc, chiếc xe đột ngột xông lên phía trước.

Nguyễn Quỳnh Anh từ ghế sau ngã xuống gầm ghế, đập đầu vào sàn xe khiến cô đau đớn kêu lên, hai mắt tối sầm lại.

“Đại ca, nhanh thêm nữa đi, chiếc Maybach kia thật sự là đang đuổi theo chúng ta, chúng ta tăng tốc, hắn ta cũng tăng tốc.” Tên này ra sức thúc giục.

Tên lái xe tỏ bực bội, trán nổi đầy gân xanh: "Đừng làm ồn nữa, tao đã tăng tốc rồi làm sao mà tăng thêm được nữa? Người ta là Maybach, chúng ta chỉ có một chiếc xe cũ thôi, làm sao mà chạy qua người ta được? "

"Vậy phải làm sao?"

"Để tao nghĩ một chút."

Nói xong, tên lái xe im bặt, đôi mắt híp lại đầy vẻ nguy hiểm.

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn luôn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ.


Lúc nghe được mấy chữ Maybach, cô ngẩn người.

Trong những người mà cô biết chỉ có Vĩnh Hải là đi Maybach, lẽ nào là Vĩnh Hải, Vĩnh Hải anh ấy… đến cứu cô sao?

Trái tim cô lúc này đập càng nhanh hơn, Nguyễn Quỳnh Anh hai mắt đỏ hoe, trong lòng cảm động, có chút không dám tin, lại sợ hãi anh xảy ra chuyện.

Cô không biết anh đến một mình hay còn dẫn người khác.

Nếu chỉ có mình anh, anh làm sao có thể cứu được cô, thậm chí có thể sẽ bị cô liên lụy.

Dù sao hai tay cũng khó đánh lại được bốn tay.

Nguyễn Quỳnh Anh quá hoảng loạn, nhưng cô không thể phát ra tiếng, chỉ có thể lo lắng, vì bị dây thừng trói chặt nên kể cả cô muốn ngồi dậy cũng không còn cách nào, cô thầm cầu nguyện Vĩnh Hải có thể cứu cô, nhưng nếu không được, cô chỉ mong anh mau chóng rời đi, cô không muốn liên lụy đến anh.

“Đại ca, anh nghĩ ra cách nào chưa, chiếc xe kia sắp đuổi kịp rồi!” Hắn tiếp tục thúc giục.

Tên lái xe hít một hơi và hằn học nói: "Thật sự là không còn cách nào, vậy thì đẩy cô gái này xuống đi, chiếc Maybach đang đuổi theo chúng ta chắc chắn là vì cô ta, đẩy cô ta xuống rồi thì tự nhiên hắn sẽ không đuổi theo chúng ta nữa, dù sao nhiệm vụ lúc đầu của chúng ta cũng chỉ là làm hại cô gái này không phải sao? "

“Đại ca, anh nói rất đúng.” Mắt hắn ta sáng lên.

Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh dâng trào nỗi sợ hãi trong lòng, cố gắng hét lên nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng uhm uhm vô nghĩa.

Hắn ta đi thẳng đến ghế sau, vỗ vào mặt Nguyễn Quỳnh Anh: "Xin lỗi, tôi đành phải đẩy cô xuống xe, sống chết ra sao thì phải theo ý trời vậy, có trách thì trách cô đắc tội người ta."

Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt, nhìn chằm chằm vào hắn ta, như thể đang cố hỏi cô đã đắc tội với ai.

Đều nói người đẹp đều khiến người ta động lòng, hắn nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ra vẻ tiếc nuối, thở dài: "Thôi đi vậy, nói luôn cho cô biết, có một người phụ nữ tên Nguyễn Trâm Anh bỏ tiền ra thuê chúng tôi bắt trói cô đưa đến ngoại ô cưỡng hiếp, sau đó chụp ảnh, quay video lại rồi đưa lên mạng để hủy hoại cô, nhưng giờ có người đến cứu cô, người ta cũng sắp đuổi kịp, kế hoạch ban đầu không thực hiện được, chúng tôi chỉ đành làm vậy thôi ".

Nói xong, hắn mở cửa xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận