Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chiếc xe vẫn đang chạy với tốc độ cao, cửa xe đột ngột mở ra, một luồng gió mạnh mẽ thổi vào.

Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi cảm thấy ớn lạnh, lúc này cô vô cùng sợ hãi, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt tột cùng

Bọn họ sẽ đẩy cô xuống!

"Uhm..." Nguyễn Quỳnh Anh vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi tay của người đàn ông phía sau đang nắm lấy cổ cô.

Nhưng sức lực của cô làm sao có thể so được với một người đàn ông to lớn.

Hắn kéo lấy cô, đưa cô tiến về phía cửa xe đang mở rộng.

Ngồi trong chiếc Maybach đang đuổi theo ngay phía sau, Vĩnh Hải nhìn thấy đầu của Nguyễn Quỳnh Anh bị một bàn tay ấn đẩy ra khỏi cửa xe, anh đoán được ngay những người trong xe đang muốn làm gì.

Họ muốn ném cô ấy ra khỏi xe!

Lại còn là ném cô ấy ngay trên đường cao tốc!

Nếu làm như vậy, hậu quả là Nguyễn Quỳnh Anh tuyệt đối không chết thì cũng tàn phế.

“Chết tiệt!” Tim Vĩnh Hải đập liên hồi, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng, tiếp tục đạp ga.

Chiếc Maybach đột ngột tăng tốc, lao thẳng vào chiếc xe phía trước như một tia chớp.

Những người trong xe còn chưa kịp đẩy Nguyễn Quỳnh Anh ra khỏi xe thì chiếc xe đã bất ngờ bị một cú va chạm dữ dội làm cho mất khống chế.

Chiếc xe trượt theo một hình ngoằn ngoèo trên đường, cuối cùng tông vào thanh chắn bên lề đường.

Phần đầu xe bị đập nát vẫn đang bốc khói trắng, tên lái xe bị đập đầu vào kính chắn gió khiến hắn ta choáng váng.

Về phần người đàn ông ngồi cũng Nguyễn Quỳnh Anh ở ghế sau, trực tiếp bị Nguyễn Quỳnh Anh hất văng ra khỏi xe, ngã xuống đường, gào thét không ngừng.


May mắn là khi chiếc xe bị đâm rồi dừng lại, Nguyễn Quỳnh Anh ngoài lưng và phần gáy vì va đập mà đau đớn ra thì trên người cũng chỉ xây xát nhẹ, nếu so với việc bị đẩy văng khỏi xe khi xe đang chạy thì đúng là may mắn hơn rất nhiều.

Nhưng so với tình trạng của chiếc xe này thì chiếc Maybach của Vĩnh Hải cũng chẳng khá hơn là bao.

Toàn bộ đèn xe đều bị cú va chạm làm hỏng hoàn toàn!

Nhưng Vĩnh Hải chẳng hề quan tâm việc này, anh mở cửa xe, từng bước tiến về phía Nguyễn Quỳnh Anh, nét mặt lộ rõ vẻ căng thẳng: "Nguyễn Quỳnh Anh!"

Nghe thấy giọng nói của anh, Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng quay đầu lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy Vĩnh Hải, trái tim cô như bị thứ gì đó đập vào, hốc mắt nóng lên, rơm rớm nước mắt.

"Uhm Uhm." Nguyễn Quỳnh Anh kích động phát ra âm thanh

Đúng là anh ấy!

Anh đến cứu cô.

“Đừng sợ.” Vĩnh Hải dừng lại bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh, trông thấy cô bị bịt kín miệng, lại thấy sợi dây trói trên người cô, đôi mắt anh nảy lên ý muốn giết người.

Mấy cái người này, chết tiệt!

Vĩnh Hải nheo mắt phượng đằng đằng sát khí nhìn về phía bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh, trong lòng anh, người đàn ông vẫn đang gào khóc thảm thiết kia đã được tuyên án tử hình.

"Uhm..." Nguyễn Quỳnh Anh thấy Vĩnh Hải chỉ nhìn chằm chằm vào tên kia mà quên cởi trói cho cô, không nhịn được giật giật cơ thể, muốn nhắc nhở anh chú ý đến mình.

Vĩnh Hải nghe thấy giọng cô, thu lại ánh mắt kia, giúp cô xé bỏ lớp keo dán trên miệng.

Vừa được gỡ lớp keo, Nguyễn Quỳnh Anh há miệng thở gấp: "Vĩnh Hải, mau cởi trói giúp tôi."


“Đừng vội.” Vĩnh Hải trấn an, vươn tay cởi dây trói trên tay cô.

Thế nhưng, ngay khi tay anh chạm vào nút thắt dây trói, người đàn ông bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh bất ngờ bật dậy.

“Thằng khốn kiếp, dám phá hỏng việc của bọn tao!” Hắn siết chặt nắm đấm hướng vào đầu Vĩnh Hải.

Nguyễn Quỳnh Anh thấy thế vội vàng nhắc nhở: "Vĩnh Hải, cẩn thận!"

Vĩnh Hải đã sớm nhận ra hành động của hắn ta, ngay vào lúc hắn giơ nắm đấm, anh đã kịp quay người lại đấm mạnh vào bụng hắn.

Hắn ta nhất thời biến sắc, buông tay, ôm lấy bụng, lùi lại hai bước.

Một đấm này của Vĩnh Hải dường như là dùng toàn bộ sức lực của anh mà đấm, tên kia chỉ cảm thấy như bị dao cứa vào bụng, khuôn mặt hắn vì đau đớn mà trở nên trắng bệch.

“Cô đợi một lát.” Vĩnh Hải liếc nhìn người đàn ông nọ, vừa nói với Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh đại khái đoán được anh định làm gì liền gật đầu: "Anh cẩn thận."

“Ừ.” Vĩnh Hải nhíu mày, nhẹ nhàng đáp lại cô.

Rất nhanh, anh đứng dậy đi về phía hắn ta, nét mặt đã trở lại như cũ, lạnh lùng còn mang theo chút ý muốn giết người.

Vĩnh Hải đã trải qua huấn luyện bài bản, còn gã đàn ông kia ngoài một thân hình mạnh mẽ cường tráng thì đánh đấm cũng chẳng ra đâu vào đâu.

Không lâu sau, Vĩnh Hải đã đánh gục người đàn ông đô con kia, vật một cú qua vai khiến hắn ngã xuống rồi ngất đi.

Nguyễn Quỳnh Anh chứng kiến toàn bộ quá trình, ban đầu cô cũng hơi lo lắng, lo lắng rằng Vĩnh Hải sẽ không thể đánh bại đối thủ.


Nhưng sau đó, thấy Vĩnh Hải chiếm thế chủ động, chỉ có anh đánh hắn ta tối mắt tối mũi cô mới hoàn toàn nhẹ nhõm, thở hắt một hơi, nở nụ cười nhẹ.

Anh ấy thắng rồi!

Vĩnh Hải quay trở lại bên người Nguyễn Quỳnh Anh, tiếp tục cởi trói cho cô.

Dây trói thắt chặt tận vài nút, cởi ra cũng không dễ dàng.

Phải mất vài phút sau Vĩnh Hải mới mở được toàn bộ nút thắt, nới lỏng cổ tay Nguyễn Quỳnh Anh.

Anh nhìn cổ tay cô, ánh mắt trầm xuống, thoáng một chút xót xa: "Đau không?"

Anh hỏi, xoa xoa vết đỏ trên cổ tay cô.

Cổ tay cô bị sợi dây siết chặt làm rách da, ở những chỗ nghiêm trọng hơn còn có máu rỉ ra, có thể thấy cô bị trói chặt đến mức nào.

Nguyễn Quỳnh Anh vốn dĩ muốn nói không sao, không đau lắm.

Nhưng nhìn thấy vẻ đau khổ trong mắt Vĩnh Hải, trái tim cô khẽ run lên, vừa mở miệng cô theo bản năng đổi lại thành: "Có hơi đau."

Bốn năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt vì cô mà đau lòng của anh.

Lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh không thể diễn tả được những cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình, chua chát mà cũng thật ngọt ngào.

Chính vào lúc cô đau lòng vì Vĩnh Hải, vươn tay ra, Vĩnh Hải bất ngờ cầm lấy tay cô nâng cổ tay lên, dưới ánh mắt mờ mịt của cô, anh cúi đầu hôn lên vết đỏ trên tay cô.

Động tác của anh khiến Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ, hai mắt mở to, một lúc sau mới mở miệng nói: "Vĩnh Hải, anh..."

Lời còn chưa kịp nói xong thì chợt nghe thấy tiếng động gì đó, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ kịp thấy một người đàn ông lực lưỡng khác đang cầm một cây gậy bóng chày, không biết từ khi nào hắn ta đã lặng lẽ đi đến phía sau Vĩnh Hải, hắn giơ cao cây gậy bóng chày, nét mặt dữ tợn chuẩn bị đánh lên người anh.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh mở to, sắc mặt tái nhợt cô hét lớn: "Vĩnh Hải, mau tránh ra!"

“Hả?” Vĩnh Hải ngẩng đầu lên.


Người đàn ông ở phía sau cũng vì tiếng hét này của Nguyễn Quỳnh Anh mà giật mình, trực tiếp đập xuống một gậy.

Phịch một tiếng.

Là âm thanh trầm đục của cây gậy đập vào cơ thể.

Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt chứng kiến khoảnh khắc Vĩnh Hải bị cây gậy bóng chày kia đánh mạnh vào lưng và sau gáy, cô thất thần, ánh mắt ngây dại

Vào giây phút đó, cô cảm thấy cây gậy kia chính là đánh vào tim cô, khiến nó co thắt lại, đau đớn vô cùng.

“Vĩnh Hải?” Cô gào thét tên anh, giọng khàn đặc mang theo nỗi lo sợ, bất an.

Anh không đáp lời, nhấc nửa thân trên ra khỏi lòng cô, đứng dậy, xoay người khiêu chiến với tên đàn ông nọ.

Trong lúc đánh nhau, anh đấm tới tấp vào người đàn ông kia khiến hắn ta liên tiếp lùi bước, mạnh mẽ không hề giống như người vừa mới bị người ta đánh cho một gậy.

Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy rõ ràng, khi đánh người đàn ông kia, cơ thể anh thỉnh thoảng nghiêng ngả một chút, có thể thấy một gậy kia đã làm anh bị thương không nhẹ.

Chóp mũi chua xót, nước mắt dần dần làm mờ tầm mắt, Nguyễn Quỳnh Anh tay run run, cởi dây trói chân.

Cô vừa cởi trói xong cũng là lúc Vĩnh Hải dùng gậy đánh người kia bất tỉnh.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh đứng bất động trước người đã ngất đi nằm trên mặt đất, cô cảm thấy hoảng sợ.

“Vĩnh Hải.” Cô chạy đến, đứng sau lưng anh.

Vĩnh Hải quay lại, khuôn mặt anh tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

“Anh không sao chứ?” Cô run giọng hỏi.

Hỏi xong mới kịp phản ứng lại, mình hỏi cái câu ngu ngốc gì thế này.

Khuôn mặt anh tái nhợt, đôi mắt mất đi vẻ tinh anh thường thấy còn cơ thể đang run rẩy, đến đứng cũng không vững, làm sao mà không sao được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận