"Quỳnh Anh, tôi..." Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, đôi môi mỏng khẽ mở như đang muốn nói điều gì, đột nhiên hai mắt anh tối sầm lại, cơ thể cứ thế ngã thẳng về phía trước.
Cây gậy bóng chày trong tay anh cũng trượt xuống đất, phát ra âm thanh va chạm.
“Vĩnh Hải!”Nguyễn Quỳnh Anh kêu lên, trong lòng căng thẳng, bước nhanh về phía trước, đứng trước mặt anh, đỡ lấy cơ thể đang dần ngã xuống của anh.
Anh quá nặng, cô đỡ anh loạng choạng lùi lại hai bước.
“Vĩnh Hải, Vĩnh Hải?” Nguyễn Quỳnh Anh lắc vai hai lần, nhẹ giọng gọi tên anh.
Anh không phản ứng, cơ thể dần mềm đi.
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt anh nhắm chặt, rõ là đã ngất đi rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh đỡ anh rồi từ từ ngồi xuống đất, để anh dựa vào cô.
Cô mở túi xách, lấy điện thoại, chuẩn bị gọi xe cấp cứu và báo cảnh sát.
Chỉ là ngay khi vừa lấy điện thoại ra, cô liền phát hiện có gì đó không ổn, lòng bàn tay cô ẩm ướt!
Trong lòng cô nảy sinh dự cảm không hay, tay Nguyễn Quỳnh Anh khẽ run lên, cô đưa tay ra trước mặt có chút bất an.
Vừa nhìn thấy, quả nhiên cảm giác ẩm ướt kia là máu!
Vĩnh Hải anh ấy, chảy máu rồi!
Nhất thời, Nguyễn Quỳnh Anh lạnh hết cả người, cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống, kiểm tra tình hình của Vĩnh Hải, phát hiện phía sau gáy đang không ngừng rỉ máu.
Cũng giống như lần tai nạn thang máy, đầu anh lại bị thương nữa rồi.
"Vĩnh Hải, anh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ..." Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng che vết thương đang chảy máu cho Vĩnh Hải, giọng nói hoảng sợ, vừa nói vừa khóc nức nở.
Anh vẫn như vậy, không có phản ứng gì, sắc mặt còn tái nhợt hơn trước.
Nguyễn Quỳnh Anh liền biết cô không thể chờ đợi thêm nữa, kìm nén trái tim đang đau của mình, hít thở sâu vài lần, miễn cưỡng làm cho bản thân trở nên bình tĩnh một chút.
Cô một tay che vết thương cho Vĩnh Hải, tay còn lại cầm lấy điện thoại vừa đặt xuống, gọi cấp cứu.
Ngay khi cô chuẩn bị gọi thì có ba chiếc xe từ xa chạy tới, dừng trước mặt cô.
Bảo Quốc bước xuống xe, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đang hoảng loạn, lại nhìn Vĩnh Hải, người đã hôn mê không rõ sống chết, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Cô Quỳnh Anh, cậu Vĩnh Hải, cậu ấy..."
Còn không đợi Bảo Quốc nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh tựa như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng thúc giục: "Bảo Quốc, nhanh, nhanh đưa Vĩnh Hải đến bệnh viện, nhanh lên!"
“Tôi biết rồi!” Bảo Quốc nghiêm túc gật đầu, sau đó vẫy tay, gọi hai tên vệ sĩ nhanh chóng đỡ Vĩnh Hải lên xe.
Nhìn xe đi xa, Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm.
Vĩnh Hải, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...
Cô ngồi phịch xuống đất, trong lòng vẫn không yên tâm.
Bảo Quốc xử lý xong hai tên đang nằm trên mặt đất, quay trở lại thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang lau nước mắt, cổ tay đang giơ lên của cô cũng có vết thương.
Anh cau mày: "Cô Quỳnh Anh, cô cũng đến bệnh viện kiểm tra một chút đi."
"Tôi không..." Nguyễn Quỳnh Anh vốn dĩ muốn nói "Tôi không cần đâu", nhưng nghĩ đến Vĩnh Hải, cô lặng lẽ nuốt xuống những lời còn dang dở, gật đầu: "Được, tôi đi."
Cô hít một hơi thật sâu, từ trên mặt đất đứng dậy, bước nhanh tới một trong những chiếc xe phía trước.
Tài xế nhận lệnh của Bảo Quốc, lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi ở hành lang phòng cấp cứu, y tá ngồi trước cô giúp cô xử lý vết thương trên cổ tay cùng với các vết trầy xước trên cánh tay, cổ và mặt.
Có vài vết trầy xước không nhẹ, việc khử trùng tiêu độc cũng khiến người ta đau đớn phải kêu lên.
Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh chỉ hơi nhíu mày chứ cũng không phản ứng gì lắm.
Nên nói rằng toàn bộ tinh thần của cô đều đặt hết vào phía sau cánh cửa trước mặt.
Vĩnh Hải đã vào đấy được một giờ, cũng không biết anh hiện tại như thế nào rồi.
Lần trước anh chấn thương vùng đầu, bị mù cả một tuần, lại còn làm chứng đau đầu của anh trầm trọng hơn, giờ đây lại tiếp tục bị chấn thương vùng đầu, không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì, cũng không biết anh sẽ lại tiếp tục mất thị giác, hay sẽ xuất hiện thêm các triệu chứng khác nữa.
“Cô Quỳnh Anh.” Bảo Quốc đi cùng hai vệ sĩ.
Nguyễn Quỳnh Anh lau nước mắt, đứng dậy: "Xin lỗi, đều là lỗi của tôi..."
Cô hướng về phía Bảo Quốc cúi rạp người hối lỗi.
Vĩnh Hải nếu không phải vì cứu cô, anh sẽ không bị thương.
Hơn nữa cả hai lần anh vào phòng cấp cứu đều là vì cứu cô.
Bảo Quốc biết Nguyễn Quỳnh Anh vì điều gì mà xin lỗi.
Thành thật mà nói, Bảo Quốc cũng rất tức giận, nhưng hiện tại anh đối với tình huống này vẫn chưa rõ ràng, chỉ có thể tạm thời kìm nén cơn giận, lạnh lùng hỏi: "Cô Quỳnh Anh, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao cô lại bị bắt cóc, cậu Vĩnh Hải vì sao lại bị thương, mong cô hãy nói thật mọi chuyện cho tôi biết ”.
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu liên tục.
Bảo Quốc đưa khăn giấy cho cô: "Cô nói đi."
Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy khăn giấy, tùy tiện lau qua hốc mắt một chút rồi siết chặt trong tay.
"Hai người đàn ông đó bị Nguyễn Trâm Anh mua chuộc để bắt cóc tôi, trên đường bọn họ muốn đẩy tôi khỏi xe, để cứu tôi, Vĩnh Hải đã dùng xe chặn chiếc xe đó lại, sau đó Vĩnh Hải đánh ngất một người, người còn lại dùng gậy đánh lén anh ấy, cũng vì vậy mà Vĩnh Hải mới bị thương... " Cô giải thích đơn giản tình hình lúc đó.
Bảo Quốc nghe xong liền hiểu rõ mọi chuyện.
Cho dù có chỗ nào chưa rõ, đợi hai người kia tỉnh lại, anh cũng nhất định ép cho ra được lời khai.
“Cô nói, tất cả những việc này đều là do Nguyễn Trâm Anh làm?” Bảo Quốc nghiêm mặt.
Nguyễn Quỳnh Anh uhm một tiếng: "Là hai người đó đã nói với tôi như vậy."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ cử người đến chỗ của Giám đốc Nhân đưa Nguyễn Trâm Anh sang đây, còn việc xử lý chuyện này như thế nào, vẫn là phải đợi cậu Vĩnh Hải tỉnh lại rồi hẵng tính." Bảo Quốc hít vào một hơi nói.
Nguyễn Quỳnh Anh không nói thêm gì nữa, cô ngẩng đầu nhìn về phía đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu, trong lòng cảm thấy bất an.
Cuối cùng, nửa giờ sau, đèn đỏ cuối cùng cũng tắt.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Nguyễn Quỳnh Anh liền trực tiếp hỏi bác sĩ vừa đi ra: "Anh ấy không sao chứ?"
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói: "Không sao rồi, chủ yếu là bị thương ở lưng, nhưng loại vết thương vùng lưng như thế này phải nằm mười ngày nửa tháng thì mới có thể khôi phục trạng thái bình thường"
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy yên tâm, sau đó lại hỏi: "Vết thương trên đầu thì sao?"
“Vết thương ở đầu không đáng ngại, những chỗ bị chảy máu bị thương cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ bị rách da mà thôi, yên tâm đi.” Bác sĩ an ủi.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi: "Thật sự không sao chứ? Anh ấy chảy nhiều máu như vậy."
“Thật sự không sao.” Bác sĩ khẳng định, khuôn mặt có chút không vui.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, không nói gì nữa.
Tuy rằng bác sĩ đã bảo là không sao nhưng cô vẫn không cách nào yên tâm được.
Chảy nhiều máu như vậy, nhìn thế nào cũng không giống không bị làm sao.
“Được rồi, một lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển về phòng bệnh thông thường, mọi người đợi chút nữa là có thể vào thăm.” Bác sĩ đút tay vào túi áo blu trắng nói.
“Vậy đến khi nào anh ấy mới có thể tỉnh lại?” Nguyễn Quỳnh Anh miết lòng bàn tay
Bác sĩ nhìn mặt chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay: "Đại khái tầm năm tiếng sau, khi hết thuốc mê thì gần như sẽ tỉnh lại."
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ.” Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng nở một nụ cười, bước sang một bên, để bác sĩ rời đi.
Bác sĩ vừa đi, Vĩnh Hải đã được đẩy ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh vốn dĩ muốn đến phòng bệnh cùng anh nhưng lại Bảo Quốc ngăn lại.
“Cô Quỳnh Anh.” Bảo Quốc nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cho rằng Bảo Quốc không muốn cô đến đó, ngay vào lúc cô chuẩn bị nói điều gì đó,
Bảo Quốc lại nói: "Cậu Vĩnh Hải đành phải nhờ cô chăm sóc, tôi phải đi thẩm vấn hai người đó, sẵn tiện tôi về biệt thự của cậu Vĩnh Hải một chuyến, kể cho chú Hoàng biết chuyện, để chú ấy chuẩn bị một số thứ mà cậu Vĩnh Hải sẽ dùng trong bệnh viện."
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người: "Không phải anh muốn ngăn tôi đi đến phòng bệnh thăm Vĩnh Hải ư?"
“Hửm, cậu Vĩnh Hải vì cô mà bị thương, lẽ nào cô không nên chăm sóc anh ấy hay sao?” Bảo Quốc không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ là không dám tin tưởng, dù sao lần trước anh..."
"Lần trước là lần trước, dù sao thì cậu Vĩnh Hải cũng ở đây rồi, giao hết cả cho cô đó." Sau đó, Bảo Quốc nhanh chóng rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết làm sao mà thái độ của anh đối với cô lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy.
Dù sao anh không ngăn cản cô thì đã là chuyện tốt rồi,
Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ mặt, đi về phía phòng bệnh của Vĩnh Hải.