Mặc dù hiện tại tình cảm cô dành cho Vĩnh Hải rất nhạy cảm, nhưng lần này anh đã cứu cô.
Dù thế nào cô cũng không thể để anh ở lại một mình.
Ít nhất cũng phải chăm sóc đến khi vết thương của anh khá hơn.
Nguyễn Quỳnh Anh sờ vào miếng gạc trên cổ tay, bước vào phòng bệnh.
Vĩnh Hải nằm trên giường bệnh, băng gạc quấn quanh trán, mắt nhắm nghiền, trên mu bàn tay còn có vết kim tiêm, dáng vẻ như một người mắc bệnh nặng
Bên cạnh anh, một y tá đang cầm một bộ đồ dành cho bệnh nhân chuẩn bị mặc cho anh.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy vậy, đưa tay ra, ngăn cản y tá đang mở cúc áo anh: "Để tôi làm cho."
Cô mỉm cười
Y tá nhìn cô, rồi lại nhìn Vĩnh Hải, ngay lập tức hiểu ý.
“Được, vậy cô làm đi” Y tá đưa bộ quần áo của bệnh nhân cho Nguyễn Quỳnh Anh rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cánh cửa đóng chặt, lúc này mới đưa tay cởi quần áo của Vĩnh Hải.
Giúp anh mặc quần áo bệnh nhân, đắp chăn cho anh xong, Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy bộ quần áo anh vừa thay ra, đi vào nhà vệ sinh giặt sạch.
Giặt sạch sẽ xong, cô bước ra, vừa lúc quản gia Hoàng xách túi lớn túi nhỏ gõ cửa bước vào.
“Chú Hoàng.” Nguyễn Quỳnh Anh bật người đứng dậy.
Quản gia Hoàng cười với cô: "Cô Quỳnh Anh."
Chào hỏi xong, quản gia Hoàng bước đến giường bệnh, đau lòng nhìn Vĩnh Hải: "Tình hình của cậu Vĩnh Hải như thế nào?"
Nguyễn Quỳnh Anh biết rằng ông đang hỏi cô, cô đem những gì bác sĩ đã nói đều thuật lại một lượt.
Quản gia Hoàng nghe xong khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt căng thẳng cũng trở nên thoải mái hơn một chút: "Vậy thì tốt."
“Xin lỗi chú Hoàng, nếu không phải vì tôi, Vĩnh Hải sẽ không bị thương.” Nguyễn Quỳnh Anh lại xin lỗi một lần nữa.
Quản gia Hoàng vỗ vỗ vai cô: "Không trách cô, tôi nghe Bảo Quốc nói cả rồi."
"Thế nhưng..."
“Đây đều là cậu Vĩnh Hải cam tâm tình nguyện.” Quản gia Hoàng ngắt lời cô.
Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt kinh ngạc "Cam tâm tình nguyện?"
"Đúng vậy, cậu Vĩnh Hải cứu cô, là cậu ấy muốn cứu cô, tôi nghĩ so với việc cô bị thương, cậu Vĩnh Hải thà rằng người bị thương là cậu ấy."
Nghe quản gia Hoàng nói, Nguyễn Quỳnh Anh nghẹn ngào hỏi: "Tại sao chứ?"
“Bởi vì cậu Vĩnh Hải yêu cô.” Quản gia Hoàng mỉm cười.
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi: "Yêu tôi?"
"Đúng vậy, cậu Vĩnh Hải vẫn luôn yêu cô, trước đây tôi đã từng nói với cô, cậu Vĩnh Hải cũng từng nói với cô, chỉ là tự cô không chịu tin tưởng mà thôi." Quản gia Hoàng mỉm cười bất lực.
Lòng cô chấn động, Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt xuống: "Tôi cứ luôn cho rằng anh ấy yêu Tô Hồng Yên, anh ấy tốt với Tô Hồng Yên như vậy, với tôi lại tàn nhẫn như thế, tôi thật sự không có cách nào tin tưởng rằng anh ấy yêu tôi... … "
"Cái này, là lỗi của cậu Vĩnh Hải, cậu ấy tốt với cô Hồng Yên, đó là vì cô Hồng Yên là ân nhân cứu mạng của cậu ấy." Quản gia Hoàng lặng lẽ cúi đầu.
“Ân nhân cứu mạng?” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu.
Quản gia Hoàng vuốt cằm: "Đúng vậy, năm đó không phải cậu Vĩnh Hải bị người ta tập kích hay sao, là cô Hồng Yên đã cứu cậu ấy, vào lúc mà cậu Vĩnh Hải bị chẩn đoán rằng cậu ấy có khả năng sẽ không tỉnh lại được nữa, cũng là cô Hồng Yên luôn bầu bạn bên cạnh để cậu ấy tỉnh lại, vậy nên cậu Vĩnh Hải đối với cô Hồng Yên không giống như với người khác là vậy"
“Thì ra là vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ: "Thế nhưng vẫn không đúng.”
“Không đúng gì cơ?” Quản gia Hoàng nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có đôi chim hót líu lo bay ngang qua, khóe miệng nhếch lên, cô chua xót nói: "Tô Hồng Yên vẫn luôn nói với tôi, Vĩnh Hải yêu cô ấy, cô ấy cũng là người đầu tiên nói cho tôi biết, tôi chỉ là người thay thế của cô ấy mà thôi"
“Thối tha!” Quản gia Hoàng khó kìm được cơn phẫn nộ.
Hóa ra vào lúc cậu Vĩnh Hải và ông không hề hay biết, Hồng Yên lại đi nói với Cô Quỳnh Anh những điều như vây.
Quả nhiên, cô Hồng Yên không phải là một người đơn giản.
Quản gia Hoàng có chút tức giận, nhíu nhíu mày: "Cô Quỳnh Anh, mong cô tin tưởng, cậu Vĩnh Hải thật sự không yêu cô Hồng Yên, những lời cô ấy nói với cô chính là muốn gây hiểu lầm cho cô, bởi vì cô ấy rất yêu cậu Vĩnh Hải, cô ấy từ nhỏ đã muốn gả cho cậu Vĩnh Hải rồi, thế nhưng người cậu Vĩnh Hải yêu là cô, cô ấy ghen với cô nên mới nói mấy lời đó, chỉ vì muốn cô cảm thấy người cậu Vĩnh Hải yêu là cô ấy."
“Là như vậy sao?” Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên mở miệng.
Quản gia Hoàng gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhưng Tô Hồng Yên nói, Vĩnh Hải chuẩn bị quần áo sáng màu cho tôi vì cô ấy thích màu sáng, năm ấy Vĩnh Hải tặng đủ các loại thỏ làm quà cho tôi cũng là vì cô ấy thích thỏ." Nguyễn Quỳnh Anh xiết chặt nắm tay.
Quản gia Hoàng khịt mũi khinh thường: "Gì chứ, cô ấy thích sáng màu, thích thỏ? Người xung quanh ai mà không biết cô ấy thích nhất là màu đỏ, còn nói đến thỏ? Cô ấy bị dị ứng với lông tơ, làm sao có thể thích mấy con thú nhỏ nhỏ được, có điều cậu Vĩnh Hải chuẩn bị cho cô quần áo sáng màu, tặng thỏ cho cô, tôi nghĩ chắc là có ý nghĩa khác ”.
Nguyễn Quỳnh Anh không nói gì.
Cô bị những lời quản gia Hoàng vừa nói làm chấn động.
Hồng Yên không thích màu sáng mà thích màu đỏ.
Hồng Yên cũng không thích thỏ vì bị dị ứng với lông tơ.
Cô tin tưởng quản gia Hoàng sẽ không dùng những lời này nói dối cô, vậy nên Vĩnh Hải thật sự không hề xem cô là người thay thế Tô Hồng Yên?
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, thân thể khẽ run lên, khiến người ta khó lòng nhìn ra vẻ mặt của cô lúc này.
Cô cũng không biết mình bây giờ nên cười hay nên khóc.
Cô luôn cảm thấy mình là người thay thế Hồng Yên, cảm thấy lâu như vậy rồi, hiện tại mới nhận ra rằng mình không phải, mình mới là người được Vĩnh Hải yêu thương, sự thay đổi này thực sự khiến cô cảm thấy thật mỉa mai.
Nguyễn Quỳnh Anh che mặt, ngã ngồi trên mặt đất.
Quản gia Hoàng tưởng cô đang khóc, vội vàng kéo cô dậy: "Cô Quỳnh Anh, cô đừng khóc."
Nguyễn Quỳnh Anh bỏ tay xuống, lộ ra đôi mắt khô khốc: "Tôi không khóc."
"Vậy cô..."
“Tôi chỉ cảm thấy hơi khó chịu, muốn yên lặng một mình một chút mà thôi.” Cô miễn cưỡng nở một nụ cười.
quản gia Hoàng biết tại sao cô lại khó chịu, ông thở dài: "Cô Quỳnh Anh, cô nên nói với tôi những điều này từ sớm, như vậy thì cô sẽ không mất nhiều thời gian đến thế mới biết rằng cô bị cô Hồng Yên lừa."
“Bây giờ biết cũng không muộn.” Nguyễn Quỳnh Anh nhếch nhếch khóe miệng.
quản gia Hoàng nhướng mày, ông ngạc nhiên: "Cô nói vậy nghĩa là, cô Quỳnh Anh, cô bằng lòng bắt đầu lại cùng cậu Vĩnh Hải rồi sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Tôi không biết, trong lòng tôi, tôi vẫn không thể vượt qua rào cản đó."
Đứa bé không còn nữa, điều đó đã phá hủy phòng tuyến cuối cùng của cô.
Cô thực sự không làm được, không có khúc mắc gì mà ở bên anh một lần nữa.
Quản gia Hoàng không biết Nguyễn Quỳnh Anh đang nghĩ gì, ông cho rằng rào cản mà cô không thể vượt qua chính là mấy tháng mà Vĩnh Hải đối xử tệ bạc với cô.
"Tôi hiểu, cậu Vĩnh Hải quả thực đã làm nhiều việc không hay, thậm chí là rất quá đáng, tôi không có cách nào biện hộ cho cậu ấy, nhưng tôi muốn nói rằng cậu Vĩnh Hải thực sự yêu cô, chỉ luôn yêu cô, quan tâm đến cô, chỉ là lúc đó cậu ấy bị thù hận che mờ mắt, không thấy rõ mà thôi ”.
Nói đến đây, quản gia Hoàng lại thở dài một tiếng.
Cũng không biết cậu Vĩnh Hải, rốt cuộc vì sao lại có một mối hận lớn như vậy.
Thôi thì không nhắc bốn năm trước rốt cuộc có phải là cô Quỳnh Anh phái người tập kích cậu ấy hay không, cho dù là đúng như vậy, cậu ấy cũng không nên hận Cô Quỳnh Anh sâu sắc đến thế, hận đến mức muốn hành hạ, làm nhục người ta đến chết, rõ ràng năm ấy cậu Vĩnh Hải yêu cô Quỳnh Anh nhiều đến thế.
Cho dù yêu càng sâu thì hận càng sâu, nhưng hành vi của cậu ấy thật sự là khó hiểu, dù muốn trả thù trực tiếp nhắm vào tập đoàn Nguyễn thị là được rồi, nhưng cậu ấy lại cứ phải hạ nhục, hành hạ Cô Quỳnh Anh, kiểu trả thù này vừa ấu trĩ, vừa thấp kém, không giống kiểu trả thù mà cậu ấy sẽ làm, nhưng cậu ấy lại cứ cố tình làm vậy, đúng là khiến người ta khó hiểu,
“Không nhìn rõ sao?” Nguyễn Quỳnh Anh trầm mặc cười, ánh mắt không rõ là cảm xúc gì: "Chú Hoàng, chú cũng nói anh ấy bị hận thù che mắt, anh ấy ghét tôi như vậy, giờ lại sao đột nhiên nói yêu tôi, muốn tôi buông bỏ mọi ân oán hận thù, cùng tôi bắt đầu một lần nữa, anh ấy thật sự không có âm mưu gì nữa hay sao?"
"Không đâu." Quản gia Hoàng khẽ lắc đầu: "Tôi dám đảm bảo, Vĩnh Hải tuyệt đối không có ý đồ nào khác, cậu ấy thật tâm muốn bắt đầu lại với cô, cô Quỳnh Anh, cô có thể thử tin tưởng cậu ấy, tôi biết, cô cũng chưa quên được cậu ấy, phải không? "
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng muốn phản bác, lời đã ra đến miệng nhưng lại không nói được gì.
Quản gia Hoàng nhìn thấy thế, ánh mắt sáng lên, ông thoáng mỉm cười: "Nếu đã như vậy, sao lại không cho bản thân một cơ hội, có thể cô đi một bước này, điều chờ đợi cô là hạnh phúc, Cô Quỳnh Anh, hãy can đảm lên."