"Can đảm..." Nguyễn Quỳnh Anh thì thào.
Cô ngồi ở bên giường bệnh, vẻ mặt phức tạp nhìn Vĩnh Hải: "Tôi vẫn còn đủ can đảm để tin tưởng anh ấy sao?"
“Còn.” Quản gia Hoàng gật đầu bảo đảm: “Tôi tin rằng cậu Vĩnh Hải sẽ không bao giờ đối xử với cô như lúc trước nữa đâu.”
“Thật ư” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi.
Quản gia Hoàng rót một cốc nước cho cô: "Cô Quỳnh Anh, cô cân nhắc một chút đi."
Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy cốc nước, khẽ ừ một tiếng.
Quản gia Hoàng không nói nữa, ông đi ra ngoài gặp bác sĩ để tìm hiểu tình hình cụ thể của Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay xuống, kéo chăn cho Vĩnh Hải, đi vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước nóng lau mặt cho anh.
Lau mặt xong, cô lại giúp anh làm ẩm môi, sau đó cô đột nhiên nghe thấy bụng mình rên rỉ.
“Mấy giờ rồi?” Nguyễn Quỳnh Anh lấy điện thoại ra liếc nhìn.
Đã gần chín giờ tối.
Thảo nào lại đói thế này.
Sờ sờ bụng, Nguyễn Quỳnh Anh lấy áo khoác đang treo trên giá, chuẩn bị ra ngoài mua một ít thức ăn.
Vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy Quản gia Hoàng cầm hộp giữ nhiệt đứng ngoài cửa, tay nhấc lên, chuẩn bị gõ cửa.
“Chú Hoàng.” Nguyễn Quỳnh Anh chào ông rồi bước sang một bên.
quản gia Hoàng nhìn cô: "Cô Quỳnh Anh ra ngoài sao?"
“Đúng vậy, tôi ra ngoài mua ít thức ăn.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu trả lời.
Quản gia Hoàng vỗ vỗ hộp giữ nhiệt: "Tôi có đem theo, biết cô vẫn chưa ăn gì, đặc biệt bảo người giúp việc làm rồi đem đến cho cô đây."
“Đặc biệt chuẩn bị cho tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ chỉ vào mình.
Quản gia Hoàng cười tủm tỉm nói: "Đúng, cô mau sang đây ăn cơm"
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, đi theo sau ông trở lại phòng bệnh.
Sau bữa ăn, cô đặt đũa xuống, ngáp dài.
Quản gia Hoàng nhìn thấy, dọn dẹp bát đĩa, cười nói: "Cô Quỳnh Anh cũng nghỉ ngơi một lát đi, tôi thấy người cô cũng có vết thương."
“Không cần đâu, tôi chịu đựng được.” Nguyễn Quỳnh Anh khoát khoát tay.
Quản gia Hoàng không khỏi dở khóc dở cười: "Mí mắt của cô sắp đánh nhau đến nơi rồi, còn chịu đựng được không?"
"Tôi..." Nguyễn Quỳnh Anh nghẹn một chút, có chút xấu hổ nở nụ cười.
“Được rồi, ngủ một giấc đi, thế mới hồi phục được tinh thần.” Quản gia Hoàng chỉ hướng phòng nghỉ nói.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Vĩnh Hải: "Nhưng mà..."
Biết cô đang lo lắng điều gì, Quản gia Hoàng xoa mày: "Đừng lo, cậu Vĩnh Hải có tôi ở đây, tôi chăm sóc cậu ấy, vậy nên cô đi ngủ đi, nếu cô không đủ sức khỏe, làm sao mà chăm sóc cậu Vĩnh Hải được đây?"
“Vậy được rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh không còn từ chối nữa, đứng dậy đi về phía phòng nghỉ.
quản gia Hoàng nói đúng, bây giờ cô quả thực là mí mắt đánh nhau.
Ban ngày vừa phải họp, rồi lại bị bắt cóc,
Cô vốn đã kiệt quệ về thể xác và tinh thần, có thể duy trì sự tỉnh táo như hiện tại chỉ là vì cô quá lo lắng cho Vĩnh Hải nên mới ngoan cố chịu đựng.
Nguyễn Quỳnh Anh đi tới phòng nghỉ, cô thật sự rất mệt, ở trong phòng tắm tắm rửa một lát, rồi đến bên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say
Chỉ là giấc ngủ này không hề yên ổn.
Lúc thì mơ thấy mình bị hai người đó cưỡng hiếp, lúc lại mơ thấy Vĩnh Hải bị đánh đến toàn thân đầy máu, không cứu chữa được...
Cứ như vậy đến sáng, khi thức dậy, người cô ướt đẫm mồ hôi, tinh thần không hề phấn chấn trở lại mà dưới mí mắt lại có thêm hai quầng thâm to.
Ở trên giường ngồi ngây ra một, Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn điện thoại, đã tám giờ bốn mươi!
“Đã qua lâu như vậy rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày lẩm bẩm.
Cô cứ nghĩ mình gặp ác mộng, không ngủ được bao lâu.
Không ngờ lại ngủ liền tám chín tiếng đồng hồ.
Thuốc mê trên cơ thể Vĩnh Hải, sau năm tiếng sẽ hết tác dụng, vậy bây giờ anh ấy có phải là đã tỉnh rồi?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nhảy ra khỏi giường, đến áo khoác cũng không mặc, chạy ra cửa phòng nghỉ
Bên ngoài phòng nghỉ là phòng bệnh của Vĩnh Hải.
Khi cô nhìn thấy Vĩnh Hải vẫn nằm trên giường bệnh, đôi mắt vẫn nhắm chặt như chưa từng tỉnh lại, cảm giác hưng phấn trong lòng cô chợt nguội lạnh.
Anh ấy vẫn chưa tỉnh dậy, hay đã tỉnh rồi lại ngủ tiếp?
“Chú Hoàng.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng gọi ông.
Quản gia Hoàng đang nghỉ ngơi bên cạnh giường bệnh, nghe thấy giọng nói của cô, ông ngẩng đầu lên: "Cô Quỳnh Anh tỉnh rồi."
“Vâng.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vĩnh Hải: "Vĩnh Hải, anh ấy...”
“Cậu Vĩnh Hải vẫn chưa tỉnh.” Quản gia Hoàng lắc đầu, ông có hơi buồn ngủ.
Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt: "Cả một đêm chú đều không ngủ sao?"
“Vâng.” Quản gia Hoàng bất đắc dĩ gật đầu.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh run lên: "Chú không gọi bác sĩ à?"
Bác sĩ nói rằng sau khi gây mê, Vĩnh Hải sẽ tỉnh lại.
Nhưng anh ấy cả đêm đều không tỉnh, vậy anh ấy có phải là đã xuất hiện tình trạng gì khác hay không?
"Đã gọi rồi, bác sĩ nói vết thương quá nghiêm trọng, có thể phải muộn hơn mấy tiếng mới tỉnh, bảo chúng ta đợi đến buổi trưa xem sao, nếu đến trưa mà vẫn không tỉnh lại..."
“Sẽ thế nào?” Tay Nguyễn Quỳnh Anh đặt ở bên hông, vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Quản gia Hoàng thở dài: "Sẽ cho cậu Vĩnh Hải kiểm tra toàn thân một lần nữa, đặc biệt là vùng đầu."
“Sao lại thế này!” Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh có hơi tái nhợt, cô lùi lại hai bước.
Cô biết Vĩnh Hải trước đây từng bị đau đầu, bác sĩ chẩn đoán rằng anh không thể ngất đi, nếu không sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bây giờ, anh ấy có phải là đang ở trong tình huống đó không?
Nghĩ đến đó, Nguyễn Quỳnh Anh thân thể phát run, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cô không nhịn được mà co người lại, ôm chặt lấy mình nhưng kể cả làm thế này cô vẫn cảm thấy lạnh như cũ.
Không chỉ lạnh, mà còn sợ hãi.
Sợ rằng Vĩnh Hải sẽ giống như những gì cô nghĩ, mãi không tỉnh dậy được nữa.
Nếu thật sự như thế, vậy thì cô…
Nguyễn Quỳnh Anh không biết phải làm sao, cô cắn chặt môi, toàn thân toát ra hơi thở tiêu cực và tự trách.
Cô cảm thấy, nếu Vĩnh Hải thực sự không thể tỉnh lại, toàn bộ đều là lỗi của cô.
Bởi vì anh là vì cứu cô mới trở thành thế này.
Sự kỳ quái của Nguyễn Quỳnh Anh rơi vào tầm mắt quản gia Hoàng: "Cô Quỳnh Anh, cô sao vậy?"
Ông lo lắng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại: "Chú Hoàng, chú nói xem Vĩnh Hải có thể tỉnh lại không?"
Nếu anh thực sự không thể tỉnh lại, vậy thì cô sẽ chăm sóc anh cả đời.
Quản gia Hoàng nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Quỳnh Anh, vẻ mặt ông trở nên lo lắng, ông lắc đầu nhẹ: "Tôi không rõ, nhưng tôi tin rằng cậu Vĩnh Hải nhất định sẽ không xảy ra chuyện, cô Quỳnh Anh, đừng lo lắng.”
Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, cô không hỏi thêm nữa.
Nhưng cô làm sao có thể không lo lắng đây.
Thấy tâm trạng của Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn đang suy sụp, quản gia Hoàng đảo đảo mắt, chủ động chuyển đề tài: "Cô Quỳnh Anh còn chưa ăn sáng nhỉ, người giúp việc vừa mang đến rồi, cô Quỳnh Anh nhanh rửa mặt đi."
Nguyễn Quỳnh Anh hừ một tiếng, cúi đầu, như một kẻ vô hồn tiến về phía nhà vệ sinh.
Khi cô rửa mặt bước ra, quản gia Hoàng đã sắp xếp xong bữa sáng.
Cô bước tới ngồi xuống, mắt đảo quanh bữa sáng thịnh soạn.
Rõ ràng là một bữa sáng ngon lành, nhưng cô lại không có cảm giác ngon miệng chút nào, cầm đũa lên tùy ý ăn một chút nhưng thực sự là ăn không vào
Mặc dù quản gia Hoàng đã cố khuyên cô vài câu, cô đều không ăn thêm chút nào nữa.
“Chú Hoàng, tôi quay về tập đoàn Nguyễn thị một chuyến để bàn giao công việc.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt đũa xuống, vừa nói vừa nhìn quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng đáp: "Cô đi đi."
Nguyễn Quỳnh Anh cảm ơn, cầm lấy túi trên ghế sô pha rời khỏi bệnh viện.
Thư ký Diêm không biết hôm qua cô đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không gọi điện nói cho anh biết.
Thế nên cô nhất định phải đến công ty đưa những việc mình đang xử lý cho thư ký Diêm, chỉ có như thế, cô mới có thể toàn tâm toàn ý dành thời gian chăm sóc Vĩnh Hải.
Hiệu suất làm việc của Nguyễn Quỳnh Anh rất nhanh, trước tiên anh ấy cô đến tập đoàn Nguyễn thị bàn giao công việc, sau đó trở về căn hộ một chuyến, thu dọn quần áo để thay đổi và ít đồ dùng cần thiết hàng ngày, khi quay lại bệnh viện, mới chỉ mất ba tiếng.
“Chú Hoàng.” Vừa bước vào phòng bệnh, Nguyễn Quỳnh Anh đã nóng lòng hỏi: “Vĩnh Hải đã tỉnh chưa?