“Vẫn chưa.” Quản gia Hoàng lắc đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa đặt đồ trên tay xuống, vội vàng đi tới trên giường bệnh: "Vẫn còn chưa tỉnh?"
Giờ đã là buổi trưa rồi.
“Đúng vậy.” Quản gia Hoàng thở dài.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi: "Tôi đi gọi bác sĩ."
Cô vứt lại vali, lao ra khỏi phòng.
Cô vừa rời đi, quản gia Hoàng đột nhiên cười lớn: "Cậu Vĩnh Hải, cậu thật sự định nghe lời cậu Khánh Minh sao?"
Người đàn ông trên giường bệnh đột ngột mở mắt: "Cậu ấy nói đây là cách tốt nhất."
“Lỡ như biết chuyện Cô Quỳnh Anh giận thì làm sao?” quản gia Hoàng vẫn có chút lo lắng.
Vĩnh Hải nhìn ông một cái: "Cô ấy tức giận cũng vô dụng."
"Cái này..." Quản gia Hoàng gãi gãi đầu: "Tôi vẫn cảm thấy có chút không đáng tin."
Vĩnh Hải đã thức dậy hai giờ trước.
Cậu Khánh Minh gọi điện nói rằng có một đề án cần bàn bạc với cậu Vĩnh Hải, biết cậu Vĩnh Hải bị tai nạn, liền chạy đến bệnh viện để thăm, lại nghe nói cậu Vĩnh Hải bị thương để cứu cô Quỳnh Anh, liền lập tức nghĩ ra một cách khiến Cô Quỳnh Anh có thể cũng cậu Vĩnh Hải bắt đầu lại lần nữa.
Đó chính là để cho cậu Vĩnh Hải giả vờ hôn mê bất tỉnh, cứ như vậy, cô Quỳnh Anh sẽ cảm thấy tự trách, lúc này chỉ cần có người bảo cô Quỳnh Anh chăm sóc cậu Vĩnh Hải cả đời, cô Quỳnh Anh nhất định sẽ đồng ý.
Nghĩ đến đây, quản gia Hoàng sờ sờ mũi, cảm thấy có chút không yên tâm.
Mặc dù phương pháp mà cậu Khánh Minh nghĩ ra đương nhiên là tốt nhưng nó cũng có nhược điểm.
Nếu sau này cô Quỳnh Anh biết được, cậu Vĩnh Hải dùng sự tự trách và cảm thấy có lỗi của mình để khiến cô đồng ý quay lại, cô nhất định sẽ rất tức giận.
“Cậu Vĩnh Hải, cậu có cần nghĩ kỹ thêm chút nữa không, chỉ sợ lại chữa tốt thành xấu.” Quản gia Hoàng khuyên nhủ.
Vĩnh Hải im lặng hai giây, vừa định nói thì ngoài cửa vang lên vài tiếng bước chân.
Trong số đó, có cả giọng nói khẩn thiết của Nguyễn Quỳnh Anh: "Bác sĩ, phiền ông nhanh một chút!"
"Cậu Vĩnh Hải..." Quản gia Hoàng nhìn Vĩnh Hải, dùng ánh mắt hỏi anh liệu có tiếp tục thực hiện kế hoạch hay không.
Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng: "Ở đây giao hết cho chú."
Lời vừa nói xong, anh nhắm mắt lại, giả vờ hôn mê.
Khóe miệng quản gia Hoàng giật giật, bất lực thở dài.
Cậu Vĩnh Hải quả nhiên vẫn chọn phương pháp mà cậu Khánh Minh đề xuất. truyện ngôn tình
Thôi quên đi, ông cũng đành chịu.
Đứng lên, Quản gia Hoàng nhìn quần áo trên người, vội đổi sắc mặt, lộ ra vẻ u buồn.
Nguyễn Quỳnh Anh dẫn bác sĩ vào, sau khi chào hỏi Quản gia Hoàng, cô giục bác sĩ nhanh chóng kiểm tra Vĩnh Hải.
Vị bác sĩ sớm đã được người ta dặn dò hết thảy, ông ta nhìn sang Quản gia Hoàng một chút.
Thấy quản gia Hoàng gật đầu, ông ta ho nhẹ, giả vờ lấy ống nghe ra kiểm tra tình trạng cơ thể của Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy thế, cô luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quái.
“Bác sĩ, không phải nói đã anh ấy không tỉnh lại thì sẽ kiểm tra vùng đầu sao? Sao ông lại đi nghe nhịp tim của anh ấy” Cô nghi ngờ hỏi.
Bác sĩ đẩy kính, nghiêm mặt đáp: "Trước khi kiểm tra đầu phải kiểm tra nhịp tim."
“Ra là vậy, xin lỗi, phiền ông rồi, mời ông tiếp tục.” Nguyễn Quỳnh Anh tin tưởng không nghi ngờ, sau một nụ cười xin lỗi, cô đứng sang một bên, nhường chỗ cho bác sĩ tránh làm cản trở công việc của họ
Kiểm tra một lượt, bác sĩ lấy một cây bút từ trong túi, viết gì đó vào tập hồ sơ bệnh án.
Nguyễn Quỳnh Anh xem không hiểu nét chữ viết ngoáy của ông, cô siết chặt tay, lo lắng hỏi: "Anh ấy thế nào, có thể tỉnh lại không?"
Bác sĩ đóng tập hồ sơ bệnh án, sắc mặt trầm trọng, thở dài.
Thấy thế, Nguyễn Quỳnh Anh trầm mặc, vẻ mặt hơi cứng lại: "Bác sĩ, ông đừng không nói tiếng nào như thế, Vĩnh Hải anh ấy..."
“Xin lỗi cô.” Bác sĩ cảm khái lắc đầu: "Bệnh nhân bị ảnh hưởng vùng đầu, có khả năng sẽ không tỉnh lại được”.
Cô như sụp đổ, máu trên mặt cứ như bị rút hết đi, tay chân lạnh toát.
"Sao… Sao có thể…" Cô lùi lại một bước, chân mềm nhũn ra, sắp ngã xuống đất.
Quản gia Hoàng thấy vậy, đưa tay đỡ cô: "Cô Quỳnh Anh, cô không sao chứ?"
Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời, rút tay ra, kích động nắm lấy ống tay áo của bác sĩ: "Đầu bị ảnh hưởng sao? Hôm qua rõ ràng ông nói là đầu anh ấy chỉ bị rách da, sẽ không có chuyện gì!"
“Tôi xin lỗi, cô Quỳnh Anh, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Bác sĩ kéo tay áo lại, đôi mắt lóe lêm.
Nguyễn Quỳnh Anh run rẩy hét lên: "Cố gắng hết sức là có ý gì? Anh ấy còn chưa đến lúc tính mạng chỉ còn tính bằng một sớm một chiều, sao lại nói đã cố hết sức?"
"Cái này..." Bác sĩ không trả lời được, nhìn quản gia Hoàng cười khổ.
Ông sắp diễn không nổi nữa rồi!
Quản gia Hoàng cũng cảm thấy đau đầu, vỗ vỗ lưng Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, đừng kích động, nghe lời bác sĩ..."
Còn chưa nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên hướng tới chỗ bác sĩ quỳ xuống.
Cảnh tượng này không chỉ dọa bác sĩ và Quản gia Hoàng, mà còn khiến Vĩnh Hải - người giả vờ ngất xỉu trên giường bệnh kia len lén mở mắt quan sát tất cả, anh không khỏi nhíu mày.
Cô muốn làm gì?
“Cô Quỳnh Anh, cô làm gì vậy?” quản gia Hoàng kéo Nguyễn Quỳnh Anh dậy.
Nguyễn Quỳnh Anh giãy giụa vùng khỏi tay Quản gia Hoàng, nhìn bác sĩ cầu xin: "Tôi xin ông cứu anh ấy, làm anh ấy tỉnh lại bác sĩ, tôi cầu xin ông..."
Nghe thấy tiếng cô cầu xin bác sĩ, Vĩnh Hải trực tiếp mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm không ngừng run rẩy.
Vậy nên, cô vì muốn bác sĩ cứu anh mới nghĩ đến việc quỳ xuống cầu xin?
"Cô Quỳnh Anh, tôi thực sự xin lỗi. không phải tôi không muốn cậu Vĩnh Hải tỉnh lại, mà là y học hiện tại không có cách nào để làm một người thực vật tỉnh lại." Bác sĩ vẻ mặt khổ sở lắc đầu nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bị ba chữ người thực vật làm cho sốc đến suýt thì ngất đi.
“Anh ấy… anh ấy thật sự trở thành người thực vật?” Cô mở to miệng.
Bác sĩ gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi thở dồn dập: "Vậy anh ấy, vẫn sẽ có lúc tỉnh lại chứ?"
"Điều đó phải xem liệu có kỳ tích phát sinh hay không, có thể chỉ vài ngày sẽ tỉnh, có thể vài năm, cũng có thể là cả đời, vì vậy Cô Quỳnh Anh, mong cô sớm chuẩn bị tâm lý."
Nói xong, bác sĩ không ở lại mà rời khỏi phòng bệnh.
Tốc độ nhanh chóng, như thể có ai đó đang đuổi theo ông ta.
Nguyễn Quỳnh Anh không hề nhận ra rằng đây chỉ là bác sĩ biểu diễn một vở kịch, mà cô đã hoàn toàn cho rằng tất cả là sự thật.
Cô vô lực ngã xuống mép giường bệnh, nước mắt trong khoảnh khắc trào lên: "Tất cả là lỗi của tôi, đều là tại tôi..."
“Cô Quỳnh Anh, không phải lỗi của cô.” Quản gia Hoàng ôm trán.
Anh nhìn cô đau buồn đến vậy, vô cùng tự trách, rất muốn nói ra sự thật.
Nhưng kế hoạch vẫn chưa thành công, anh chỉ có thể chịu đựng.
Hy vọng một lúc nữa cô Quỳnh Anh sẽ không quá tức giận.
"Chú Hoàng, đừng an ủi tôi, tất cả những chuyện này, đều là lỗi của tôi, nếu không phải vì cứu tôi, anh ấy sẽ không phải trở thành một người thực vật" Nguyễn Quỳnh Anh nức nở.
Quản gia Hoàng mở miệng, muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn nuốt trở lại.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi đầu, ánh mắt đầy tự trách và áy náy nhìn Vĩnh Hải: "Xin lỗi anh, xin lỗi anh..."
“Cô Quỳnh Anh, cô sau này định thế nào?” quản gia Hoàng ánh mắt sáng lên hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời, đôi mắt vô thần nhìn Vĩnh Hải.
Quản gia Hoàng khẽ thở dài một hơi, nói: "Cậu Vĩnh Hải giờ đã là người thực vật, cô..."
“Chú Hoàng, tôi có thể ở lại bên cạnh anh ấy không?” Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Khóe miệng quản gia Hoàng hơi giật giật, biết rõ còn hỏi: "Ở lại bên cạnh cậu Vĩnh Hải là có ý gì?"
Chính vào lúc ông chuẩn bị thực hiện bước quan trọng nhất của kế hoạch, đưa ra đề nghị để cô ở lại với Vĩnh Hải.
Không ngờ, cô lại tự mình nói ra trước.
Nguyễn Quỳnh Anh nâng tay áo lên, lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh lại: "Anh ấy vì tôi mà đã trở thành người thực vật rồi, tôi không thể cứ thế quên đi, tôi muốn chăm sóc anh ấy."