“Chăm sóc cậu Vĩnh Hải?” Quản gia Hoàng cong khóe miệng, nụ cười rất nhanh liền biến mất, giả vờ bày ra vẻ mặt khó xử: "Cô Quỳnh Anh, cô nghiêm túc sao?”
“Vâng.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
"Nhưng cậu Vĩnh Hải là người thực vật, có thể cả đời này cậu ấy sẽ không tỉnh lại, nếu muốn chăm sóc cậu ấy, có thể phải chăm sóc cả đời, kể cả như vậy cô vẫn bằng lòng chứ?"
“Tôi sẵn lòng.” Nguyễn Quỳnh Anh không do dự trả lời: “Anh ấy vì tôi mà trở thành người thực vật, tôi nên chịu trách nhiệm”.
Quản gia Hoàng hài lòng nở nụ cười: "Cô Quỳnh Anh, cô đúng là người biết báo đáp ơn nghĩa, nhưng vẫn không được."
“Tại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh trợn to mắt, có chút nóng nảy.
Quản gia Hoàng nhìn xuống, vẻ mặt không thay đổi tiếp tục nói dối: "Cậu Vĩnh Hải đã trở thành người thực vật, sẽ trở về nhà cũ của mình để nghỉ ngơi, nhưng những người có thể vào nhà cũ trừ tôi thì phải là con dâu của gia đình họ Trần, đến ngay cả bà con thân thích cũng không thể vào được, như vậy cô làm sao có thể chăm sóc cậu Vĩnh Hải? "
Nguyễn Quỳnh Anh bị những lời nói này của ông làm cho không biết phải trả lời như thế nào.
Cô không ngờ rằng, ngôi nhà cũ của nhà họ Trần lại có quy tắc như vậy.
“Không thể dưỡng bệnh ở biệt thự sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt, ngữ khí có phần hụt hẫng.
Quản gia Hoàng nhún vai: "Căn nhà cũ có phong thủy tốt, phong cảnh dễ chịu, là nơi thích hợp nhất để cậu Vĩnh Hải hồi phục, hơn nữa ông chủ biết tình hình của cậu Vĩnh Hải nên sẽ để cậu Vĩnh Hải trở về nhà cũ, thế nên cô Quỳnh Anh, cô có thể không có cách nào tiếp tục chăm sóc cậu Vĩnh Hải."
Nói đến đây, ông còn thở dài tiếc nuối.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi không nói tiếng nào.
Quản gia Hoàng nghĩ cô muốn rút lui, ông định nói gì đó,
Lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên nheo mắt hỏi: "Chỉ cần là con dâu nhà họ Trần, liền có thể đến nhà cũ nhà họ Trần đúng không?"
“Vâng!” Quản gia Hoàng ậm ừ.
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt nắm tay: "Vị hôn thê có thể đi không?"
“Có thể.” Quản gia Hoàng gật đầu.
Ông gần như đoán được ý của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt của Vĩnh Hải, ngập tràn kiên định: "Trong buổi họp báo vài ngày trước, Vĩnh Hải đã công khai nói rằng tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, bây giờ tôi muốn dùng thân phận này, có được không?"
“Cô Quỳnh Anh, cô chắc chứ?” Đôi mắt của quản gia Hoàng sáng lên.
Nguyễn Quỳnh Anh thu hồi ánh mắt, gật đầu nói: "Tôi chắc chắn."
"Nếu đã như vậy, vậy cô..."
“Không có cơ hội để thay đổi đâu, Nguyễn Quỳnh Anh!” Vĩnh Hải đột nhiên mở mắt ra, cắt đứt lời quản gia Hoàng.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa nhận ra rằng anh đã tỉnh, vẫn còn cho rằng đó là quản gia Hoàng.
Cô định gật đầu, rồi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Giọng nói này sao lại giống của Vĩnh Hải như thế?
Lẽ nào...
Cô mạnh mẽ nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh, đúng lúc bắt gặp đôi mắt sâu thẳm cùng khuôn mặt tuấn tú cười như không cười.
“Anh tỉnh rồi?” Nguyễn Quỳnh Anh mở to miệng không thể tin được.
Vĩnh Hải hướng về phía quản gia Hoàng giơ tay ra hiệu.
Quản gia Hoàng mỉm cười bước tới, đỡ anh ngồi xuống.
“Ừ, tỉnh rồi.” Vĩnh Hải cười nhẹ với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt: "Tỉnh khi nào?"
“Hai giờ trước.” Anh trả lời thành thật.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn to mắt, lập tức hiểu ra điều gì đó, từ trên giường bệnh bật dậy.
“Anh giả vờ!” Cô chỉ vào Vĩnh Hải: "Anh vốn không phải người thực vật!”
Vĩnh Hải uống một ngụm nước do quản gia Hoàng đưa tới, nhẹ giọng nói: "Không giả vờ làm sao em có thể nhận lời, rằng em là vị hôn thê của anh?"
"Vậy bác sĩ vừa rồi..."
“E hèm!” Quản gia Hoàng nắm chặt tay, ho khan một tiếng: "Cô Quỳnh Anh, vị bác sĩ đó cũng là tôi đã nhờ vả từ trước.”
Vào lúc này, còn điều gì chưa rõ ràng nữa đâu..
Nguyễn Quỳnh Anh vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng tràn đầy tức giận: "Vậy nên tất cả đều là anh lên kế hoạch rồi đúng không? Chính là muốn lừa gạt sự áy náy của tôi, muốn tôi đồng ý cùng anh bắt đầu lại, đúng không?"
Vĩnh Hải cau mày: "Đây không phải là lừa em!"
“Không phải lừa tôi thì là gì!” Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng kích động, hai mắt đỏ bừng hét lên: "Vĩnh Hải, trêu chọc tôi vui vẻ lắm sao?”
Vĩnh Hải nhíu mày. "Trêu chọc? Nguyễn Quỳnh Anh, em nghĩ anh đang trêu chọc em sao?"
“Lẽ nào không phải sao?” Nguyễn Quỳnh Anh chế nhạo.
Quản gia Hoàng biết cô sẽ tức giận, bất lực lắc đầu: "Cô Quỳnh Anh, cô thật sự hiểu lầm rồi. cậu Vĩnh Hải không có ý trêu chọc cô đâu, chúng tôi làm như vậy, thực sự chỉ muốn cô đồng sẽ làm lại từ đầu với cậu Vĩnh Hải, không có ý gì khác."
“Vậy nên anh lợi dụng sự áy náy của tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh hét lớn, cô siết tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau đớn.
Quản gia Hoàng gãi đầu: "Đây là lỗi của chúng tôi, thế nhưng..."
“Đừng nói nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời ông, lau nước mắt tức giận, lạnh lùng nói: “Lời đồng ý vừa nãy của tôi chẳng còn giá trị nữa!”
“Nguyễn Quỳnh Anh, ý em là gì?” Vĩnh Hải sa sầm mặt.
Nguyễn Quỳnh Anh vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh: "Các người lợi dụng sự áy náy của tôi dụ tôi mắc bẫy, bây giờ anh tỉnh rồi, cũng không phải là người thực vật, vậy thì tự nhiên tôi cũng không cần phải thực hiện những lời vừa nói lúc nãy nữa."
“Ồ” Vĩnh Hải khóe miệng nhếch lên lạnh lùng: "Vậy nên em không muốn nhận lời nữa?”
“Là các người muốn lợi dụng tôi!” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi.
Vĩnh Hải cắn quai hàm: "Nhưng sự thật là tôi đã cứu em!"
“Tôi sẽ dùng phương thức khác để báo đáp anh.” Nguyễn Quỳnh Anh nói với đôi mắt cụp xuống.
Vĩnh Hải liếc nhìn cây kim treo trên mu bàn tay, lạnh giọng nói: "Cách khác? Nguyễn Quỳnh Anh, em nghĩ tôi lạ lùng gì với cách trả ơn của em sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên ngẩng đầu.
Anh có ý gì?
Lẽ nào anh không hề có ý muốn cô báo đáp ơn cứu mạng hay sao?
Vĩnh Hải chỉ về phía cửa, mặt không đổi sắc nói: "Nếu đã không muốn thừa nhận, vậy thì cút đi, tôi không cần cái gọi là báo đáp của cô, xem như tôi cứu sai người là được!"
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận: "Anh..."
“Cút!” Vĩnh Hải rống lên.
Nguyễn Quỳnh Anh cả người run lên, sắc mặt tái nhợt.
Quản gia Hoàng thấy vậy thì thở dài trong lòng, kéo cô ra ngoài.
Trên hành lang, Quản gia Hoàng buông tay cô: "Cô Quỳnh Anh, cô rốt cuộc sao lại thế này?."
Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ nhìn Quản gia Hoàng: "Chú Hoàng, tôi sai rồi sao?"
Cô chỉ là tức giận vì bọn họ đã lợi dụng cô.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Vĩnh Hải cứ như cô mới là người có lỗi với anh ta.
Quản gia Hoàng dựa vào tường: "Nói thật thì là cô không sai, nhưng cậu Vĩnh Hải càng không sai, lợi dụng sự áy náy của cô là lỗi của chúng tôi, nhưng cậu ấy cứu cô là sự thật, cô đột nhiên hối hận, quả thực có chút không nên, cô có nhớ những lời tôi nói với cô đêm qua không? "
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Nhớ kỹ."
Ông khuyên cô tin rằng người Vĩnh Hải yêu là cô.
Còn bảo cô suy nghĩ về việc bắt đầu lại với Vĩnh Hải.
“Nhớ là tốt rồi, bây giờ tôi lại nói một lần nữa, cậu Vĩnh Hải rất yêu cô, nếu cậu ấy không yêu cô thì sẽ không vài ba lần mạo hiểm đi cứu cô, chỉ là cô cứ không chịu tin” Quản gia Hoàng nói.
Đầu của Nguyễn Quỳnh Anh cúi càng lúc càng thấp.
"Lần này cậu Vĩnh Hải giả vờ hôn mê là vì cậu ấy thực sự không còn cách nào khác, cậu ấy đã nói với cô mấy lần rồi, muốn cô bắt đầu lại với cậu ấy, nhưng cô vẫn luôn không đồng ý, cậu ấy nghe mấy lời của cậu Khánh Minh mới nghĩ ra cái kế hoạch này” Quản gia Hoàng nói chân tướng sự việc cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn cúi đầu không nói gì.
Quản gia Hoàng vỗ vai cô: "Cô Quỳnh Anh, lời của tôi cũng nói hết nước rồi, nếu cô vẫn không thể buông bỏ khúc mắc của mình, không muốn tin tình cảm của cậu Vĩnh Hải dành cho mình, thì cô nghe lời của cậu Vĩnh Hải rời đi thôi, không cần nghĩ đến việc trả ơn cậu Vĩnh Hải hay gì đâu, tôi nghĩ cậu Vĩnh Hải cũng không cần sự báo đáp như vậy. "
Nói xong, ông lướt qua cô và trở về phòng bệnh
Nguyễn Quỳnh Anh đứng một mình trong hành lang yên tĩnh, ánh mắt mờ mịt.
Không biết đã qua bao lâu, cô dường như đã nghĩ thông suốt điều gì, hít một hơi rồi mở cửa phòng bệnh sau lưng.
“Vĩnh Hải, tôi có thể tin tưởng anh một lần nữa không?” Cô nhắm chặt mắt, nghiêm túc hỏi người đàn ông đang nằm trên giường