Anh mở mắt ra nhìn về hướng của cô: “Em chỉ cái gì?”
“Anh muốn cùng tôi bắt đầu lại từ đầu, tôi còn có thể tin anh sao? Thật sự là không trêu đùa tôi?”. Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, lặp lại những gì mình vừa nói.
Vĩnh Hải nhíu mày: "Từ lúc tôi bắt đầu, đã nói qua với em là tôi thực sự nghiêm túc, là tự em không tin tôi, bây giờ em nói những lời này với tôi, ý của em là em đã nghĩ kĩ rồi?”
“Phải!” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay gật đầu.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vĩnh Hải, anh kìm nén trái tim đang đập của mình, trầm giọng hỏi: "Em nghĩ kĩ cái gì rồi?”
Nguyễn Quỳnh anh hít một hơi nói: "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, nếu như anh thực sự không trêu đùa tôi, thì...thì em đồng ý cùng anh bắt đầu lại từ đầu.!”
Cô vừa nói hết lời, Vĩnh Hải liền rút kim trên mu bàn tay mình ra rời khỏi giường đi về phía cô.
“Anh muốn làm gì vậy?” Cô bị dọa một phen.
Vĩnh Hải dừng lại trước mặt cô, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào cô: "Nguyễn Quỳnh Anh, em biết là mình đang nói cái gì chứ?”
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Em rất rõ.”
Cô vẫn là không có cách nào lừa dối chính mình, cô rốt cuộc là thực sự yêu anh, về khoản này cô không có cách nào chối cãi.
Hoàng quản gia khuyên cô, lại thêm Vĩnh Hải liên tục ba bốn lần năn nỉ giảng hòa với cô, trái tim của cô không phải là không cảm động, không phải là không có cảm giác, chỉ là vì con, trái tim cô mới cứng rắn, không đồng ý.
Nhưng mà hôm qua, Vĩnh Hải không màng nguy hiểm chạy đến cứu cô, còn thay cô đỡ một gậy, một gậy đó, đánh thẳng lên người anh, trái tim cô đau nhói, cũng làm cho cô nới lỏng sự kiên định của mình một lần nữa, làm cho tình cảm của cô đối với anh, một lần nữa quay lại.
“Em chắc chắn là em rất rõ?” Vĩnh Hải hỏi lại một lần nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu một lần nữa: "Em chắc chắn!”
Cô nhìn anh, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc.
Cô nghĩ, cô có thể thử tin anh.
Giống như quản gia Hoàng đã nói, bước thêm một bước này, nhỡ đâu trước mặt là hạnh phúc thì sao?
Vĩnh Hải đột nhiên cười lên, nụ cười trong trẻo và dịu dàng hệt như cách đây bốn năm.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi nhìn ngây người, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Cô thực sự là rất lâu rất lâu, không thấy được nụ cười như vậy của anh, còn là đặc biệt cười với cô.
Mấy tháng gần đây, anh cũng chỉ có các kiểu cười lạnh lùng với cô, và thể hiện dáng vẻ đầy chán ghét, chưa hề có một nụ cười thật lòng đối với cô.
Bây giờ anh vậy mà lại bởi vì cô đồng ý bắt đầu lại từ đầu với anh mà nở nụ cười như vậy.
Nhất thời, xiềng xích trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên được tháo gỡ rồi, còn có cảm giác đám mây u tối được xua tan đi.
“Vĩnh Hải.” Cô gọi anh một tiếng.
Vĩnh Hải nghe thấy, liền trả lời: "Sao thế em?”
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng, muốn nói cái gì đó, nhìn thấy khuôn mặt mềm mỏng không còn lạnh lùng của anh, đột nhiên không còn lời để nói nữa.
“Không có gì.” Cô lắc lắc đầu.
Vĩnh Hải thấy cô ấy ngập ngừng nói nhưng lại thôi, cũng không ép cô nhất định phải nói ra.
Anh cụp mắt xuống: "Nguyễn Quỳnh Anh.”
Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt: "Hửm?”
“Em đã đồng ý cùng anh bắt đầu lại từ đầu rồi, vậy là em không còn cơ hội quay đầu đâu đó.” Khóe miệng anh cong lên.
Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng nở một nụ cười: "Em biết, nhưng mà em vẫn còn có chút sợ hãi.”
Vĩnh Hải hơi nhướng mày: "Sợ cái gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh Sợ anh đột nhiên thay đổi, lại đối xử với em giống như mấy tháng trước, anh thật sự tình nguyện bỏ qua hết mọi ân oán sao?”
Theo anh thấy, thì cô chính là thủ phạm khiến cho người khác tập kích anh.
Vì vậy, anh ghi hận cô bốn năm.
Vĩnh Hải nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Là thật đó, chuyện lúc trước, anh không tính toán nữa, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mà còn em thì sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh do được anh ôm lấy, lại không trả lời anh, chỉ đứng im đó: "Nếu như ý anh la sự nhục nhã của mấy tháng trước của anh đối với em và con, thì em cũng không còn nhớ nữa, chỉ cần anh thật lòng với em, là thật lòng thật tâm muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, nếu không...”
“Nếu không thế nào?” Vĩnh Hải cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết: "Em sẽ nhờ Cận Phong giúp đỡ, xóa hết ký ức của anh trong tâm trí em, vĩnh viễn sẽ không nhớ đến anh nữa!”.
Tròng mắt của Vĩnh Hải co lại, nhưng mà rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, càng ôm chặt lấy cô hơn: " em sẽ không có cơ hội đó đâu!”.
“Chỉ mong...” Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không tự tin đáp lại, nhưng đã giơ tay ôm đáp lại người đàn ông này.
Cô không có tự tin chắc chắn rằng bản thân có thể cùng anh đi bao xa, chung quy là giữa họ vẫn còn nhiều hiểu lầm chưa được giải quyết.
Không có giải quyết hiểu lầm mà đã quay lại bên nhau, suy cho cùng, mối quan hệ này vẫn cách nhau một tầng, không thể thật sự buông bỏ mọi ân oán.
Nhưng bây giờ cô đã hứa sẽ bắt đầu lại với anh, cô sẽ thử tin anh, nhưng nếu giữa hai người vẫn là chia lìa, thì cô sẽ hoàn toàn quên anh như lời cô vừa nói.
Trong lòng thầm thề, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt tựa đầu vào ngực Vĩnh Hải.
Nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ từ lồng ngực của anh, miệng Nguyễn Quỳnh Anh cong lên.
Cái ngực này, lại là của cô.
Lúc này, sau lưng Vĩnh Hải truyền đến giọng nói gấp gáp của quản gia Hoàng: "Cậu Vĩnh Hải, cậu làm sao lại xuống đây rồi, cậu vẫn đang mang truyền nước mà!”.
Sự dịu dàng bị phá vỡ, Vĩnh Hải mím môi không hài lòng.
Quản gia Hoàng hoàn toàn không để ý tới, há to miệng kinh ngạc nhìn cảnh tượng hai người ôm nhau: "Cậu Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh, hai người... làm hòa rồi?”
Mặt Nguyễn Quỳnh Anh đỏ lên, trả lười bằng giọng nhỏ nhẹ.
Đầu tiên quản gia Hoàng bị sốc trước câu trả lời của cô, sau đó cười lên nhẹ nhõm: "Vậy thì quá tốt rồi.”
Nghĩ không ra, trong một đoạn thời gian ngắn như vậy ông chỉ vừa đi vệ sinh một lúc, vậy mà hai người đã hòa nhau rồi.
Xem ra cậu Vĩnh Hải vẫn còn chút công dụng.
“Được rồi chú Hoàng, đi gọi bác sỹ đi.” Vĩnh Hải sốt ruột xua tay.
Quản gia Hoàng cười không ngớt: "Tôi đi ngay, tôi đi ngay, haha..”
Nói xong, quản gia Hoàng phấn khởi đi ra khỏi phòng bệnh.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lay ngón tay Vĩnh Hải, ý muốn anh buông mình ra: "Anh mau lên giường bệnh nằm đi, bác sỹ nói rồi, eo lưng của anh vẫn còn đau không được đứng quá lâu.”
“Em mau đỡ anh qua đó đi.” Vĩnh Hải nói.
Nguyễn Quỳnh Anh khóe miệng giật giật: "Anh cũng không phải không thể đi!”
Vĩnh Hải nhìn cô, không nói gì.
Nguyễn Quỳnh Anh cười một tiếng: "Được thôi.”
Hiện tại đã giảng hòa với anh rồi, yêu cầu của anh, chỉ cần không quá đáng, cô sẽ không từ chối.
Đỡ Vĩnh Hải nằm xuống giường bệnh, Nguyễn Quỳnh Anh thuận tay cầm lấy quả táo, vừa gọt vừa hỏi: "Đúng rồi, làm sao mà biết được là em bị bắt cóc?”
Trước khi cô đến khu phố nhỏ, anh chính là đã lái xe đi rồi, nên không thể thấy được cô bị bắt cóc mới đúng.
Vĩnh Hải quay đầu: "Thư ký nói với anh đó.”
“thư ký?” Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi nghi ngờ.
Vĩnh Hải chớp mắt hai cái mới trả lời: “Cô gái mặt tròn trước kia giúp đỡ em chính là thư ký của anh, cô ấy nhìn thấy em bị bắt cóc, liền báo cho anh biết.”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, dừng việc đang làm lại, từ bên cạnh giường bệnh đứng dậy: "Cô gái đó, là do anh sắp xếp?”