“Bạn trai?” Tô Hồng Yên sửng sốt.
Quỳnh Anh khẽ gật đầu.
Tô Hồng Yên nhìn Vĩnh Hải cười có chút khiên cưỡng: “Anh Hải, có thật hay không vậy? Anh với Quỳnh Anh thật sự là…”
“Đúng vậy!” Anh bình tĩnh nói.
Để chứng minh điều mình nói không phải là giả, anh nắm tay Quỳnh Anh, nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay cô thể hiện sự thân mật.
Nhìn thấy cảnh này sắc mặt cô tái nhợt: “Từ bao giờ vậy?”
“Mới hai tiếng trước thôi.” Anh đáp.
“Thế... thế ạ.” Cô cụp mi, che đi cơn bão dữ dội đang cuộn trào nơi đáy mắt, hít sâu một hơi cố gắng để giọng nói mình nghe tự nhiên nhất: “Vậy em chúc mừng hai người, anh Hải vậy là cầu được ước thấy nhé.”
“Cảm ơn em.” Anh chân thành nói.
Quỳnh Anh không nói gì, khóe môi khẽ nhếch.
Ai mà nghe được câu chúc của Tô Hồng Yên đều có thể thấy nó miễn cưỡng như thế nào, chỉ có anh mới tin lời cô ấy nói là thật lòng.
Nhưng cũng biết làm thế nào đây, Tô Hồng Yên đối với anh cũng không phải bình thường, trước giờ anh cũng chưa từng tin rằng cô ấy có gì không tốt.
Quỳnh Anh cảm thấy hơi buồn chán liền rút tay về: “Cô Yên cứ nói chuyện với anh Hải, tôi đi WC một chút.” Nói xong không quay đầu mà đi thẳng tới WC.
Anh cau mày nhìn bóng lưng cô.
Người phụ nữ này lại có chuyện gì không vui ư?
“Anh Hải.” Tô Hồng Yên vẫy vẫy tay trước mắt anh.
Anh thu lại ánh mắt hỏi: “Sao thế em?”
“Anh Hải, rốt cuộc anh bị thương như thế nào vậy? Em chỉ nghe anh Khánh Minh nói là anh cứu Quỳnh Anh, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?” Tô Hồng Yên ngồi xuống hỏi.
Vĩnh Hải lẩy nước ở đầu giường uống một ngụm rồi nói: “Không sao, đều đã qua rồi.”
Giọng điệu anh nhẹ như không, hiển nhiên là không muốn nhắc tới chuyện đó.
Tô Hồng Yên có chút không vui bĩu môi sau đó chuyển đề tài: “Đúng rồi anh Hải, anh với Quỳnh Anh làm lành như thế nào vậy?”
“Thì là làm lành như này thôi.” Anh đặt cốc nước về chỗ cũ.
Khóe miệng cô giật một cái bảo anh: “Nói như anh thì thà chẳng nói còn hơn, anh trả lời em cứ như nói cho có lệ ấy.”
Anh nhướn mày: "nói cho có lệ”?
Gì mà nói cho có lệ chứ? Anh làm hòa với Quỳnh Anh chẳng phải chính là cứ như vậy mà làm hòa hay sao? Đâu có gì để nói nữa đâu.
“Thôi.” Cô khoát tay: “Dù sao thì anh với Quỳnh Anh hòa thuận vậy âu cũng là chuyện tốt, chỉ có điều...” Cô ngập ngừng cắn môi dưới.
Anh nhìn cô ấy hỏi: “Em muốn nói gì?”
“Cũng không có gì cả, chỉ là anh thật sự không để ý những việc mà Quỳnh Anh từng làm hồi đó ư?” Ánh sáng trong mắt cô lóe lên chạm đến đôi mắt anh.
Vĩnh Hải khẽ gật đầu: “Ừ, anh không để ý nữa.”
Giờ họ đã quyết định gác lại mọi ân oán để bắt đầu một hành trình mới.
Anh tất nhiên cũng không còn bận tâm đến những gì đã qua. Mọi chuyện đã xảy ra cứ coi như chúng không tồn tại đi.
Tô Hồng Yên cúi thấp đầu khiến người ta khó mà nhìn ra được vẻ mặt cô: “Nhưng anh định sẽ như thế nào với bác trai, bác ấy sẽ không chấp nhận Quỳnh Anh đâu.”
“Hừ!” Anh cười lạnh: “Anh còn cần ông ấy chấp thuận ư?”
“Gì cơ?” Tô Hồng Yên chớp mắt.
Khóe miệng Vĩnh Hải vẽ lên một đường cong khinh thường: “Trong tay ông ấy không hề có chút cổ phần nào, chỉ là được ngồi lên cái ghế Chủ tịch có tiếng mà không có miếng mà thôi. Người đứng đầu nhà này từ lâu đã là anh, ông ấy chẳng có quyền lực gì, còn phải sống nhờ vào anh thì em nghĩ ông ấy có khả năng quản lý chuyện của anh không?”
“Anh nói cũng... cũng đúng nhỉ.” Tô Hồng Yên cười ha ha hai tiếng, thanh âm vừa gượng ép vừa ngại ngùng.
Thế nhưng ở nơi mà Vĩnh Hải không nhìn thấy, biểu cảm của cô lại lạnh lùng đến đáng sợ, sự đố kỵ trong mắt gần như sắp vỡ òa. Chỉ là cô che giấu rất giỏi, gần như không để lộ bất cứ điều gì.
“Nói như vậy có nghĩa là anh Hải sẽ kết hôn với Quỳnh Anh đúng không ạ?” Cô đưa tay ra đằng sau lưng âm thầm siết chặt.
Nét khinh bỉ trên khóe môi anh dần chuyển thành dịu dàng: “Cô ấy đã là vợ sắp cưới của anh rồi, kết hôn là chuyện bình thường mà nhỉ?” Bốn năm trước anh đã muốn cầu hôn cô, nhưng cô ấy lại...
Có điều tất cả đều đã qua, đã gác lại mọi ân oán, tất nhiên anh sẽ cầu hôn cô ấy thêm một lần nữa.
Với cả bộ váy cưới cũng sắp hoàn thiện rồi.
Hai tay Tô Hồng Yên càng lúc càng siết chặt, móng tay găm cả vào lòng bàn tay. Cô hận vô cùng, nhưng trên mặt vẫn cố chấp nở nụ cười vui vẻ, thể hiện mình hạnh phúc thay cho Vĩnh Hải: “Chúc mừng anh nhé anh Hải, em chờ được uống rượu cưới của hai người.”
“Sẽ không bắt em phải đợi lâu đâu.” Anh nhìn cô cười.
Tô Hồng Yên híp mắt: “Ôi, có phải anh muốn nói là anh đã quyết định thời gian kết hôn rồi đúng chứ?”
Anh xoa xoa ngón tay không nói gì. Nhưng sự im lặng của anh đã nói lên tất cả. Anh thật sự đã định được ngày kết hôn với Quỳnh Anh, hơn nữa cũng sẽ nhanh thôi.
Trong lòng Tô Hồng yên nổi lên sự phẫn nộ không cam tâm, cô phải cắn chặt môi dưới mới không làm cho cảm xúc bùng nổ. Cô hít một hơi thật sâu, cứng cỏi hỏi anh: “Quỳnh Anh có biết không?”
“Không vội.” Anh đáp.
Váy cưới còn chưa xong cơ mà.
“Thế ạ.” Khóe miệng cô giật giật, cũng không nói thêm gì nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh chưa biết, tức là vẫn còn kịp. Mà cũng còn phải xem cô ta có đồng ý không đã!
Trong mắt Tô Hồng Yên lóe lên một tia dữ tợn, cô đứng dậy: “Anh Hải, em còn chút chuyện phải về trước đây, ngày mai em lại tới thăm anh nhé.”
“Mai anh xuất viện rồi, không cần đến đâu.” Anh nói.
Tô Hồng Yên dừng lại một chút rồi cười: “Em biết rồi, thế thì em sẽ đến biệt thự của anh.”
Vĩnh Hải ừ một tiếng.
Tô Hồng Yên cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Ngay sau khi cô vừa rời đi, Quỳnh Anh cũng từ WC đi ra.
“Cô Yên đi rồi à anh?” Quỳnh Anh đảo mắt một vòng.
“Ừ.” Vĩnh Hải vỗ vỗ chỗ trống bên người: “Lại đây.”
“Sao thế?” Cô buông khăn lau tay xuống.
Vĩnh Hải lật chăn lên: “Nằm đây ngủ với anh một lát.”
“Nhưng em không buồn ngủ.” Cô nhún vai.
Anh nhìn cô, môi mỏng mím chặt không nói gì.
Quỳnh Anh bó tay: “Nhất định là phải ngủ cùng anh hả?”
Anh vẫn không thèm nói gì.
“Thôi được rồi.” Quỳnh Anh bất lực cười khổ.
Đôi môi mỏng được anh thả lỏng, đồng thời dịch người sang một bên để dành một chỗ trống cho cô nằm.
Quỳnh Anh biết mình không có cách nào từ chối, chỉ đành nhượng bộ bước tới bên anh.
Vừa mới đi đến bên giường điện thoại trong túi cô liền rung lên. Cô dừng lại động tác cởi giày, cười xin lỗi anh xong rồi lấy điện thoại ra xem một chút. Nhìn xong ánh mắt liền tối sầm lại.
“Ai vậy em?” Anh hỏi cô.
Quỳnh Anh tắt máy nhét lại vào túi: “Là thư kí Diêm, công ty có chút chuyện, em ra ngoài gọi một cuộc, anh ngủ trước đi.”
“Có việc gì không thể nói trong này sao?” Mắt anh híp lại đầy dò xét.
Cô nhếch miệng cười: “Sợ làm ồn đến anh, không phải anh bảo muốn ngủ sao? Mau ngủ đi.”
Cô kéo chăn bông lên đắp lại cho anh rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng rồi cô quay lại nhìn cánh cửa đằng sau lưng, siết chặt bàn tay đi tới hướng cầu thang thoát hiểm.
“Cô đến thật rồi này!” Trong không gian tăm tối của cầu thang, Tô Hồng Yên đi trên đôi giày cao gót bước ra khỏi bóng tối.
Cô ta ôm cánh tay, miệng nở nụ cười lạnh, ánh mắt hoài nghi đầy hung hiểm nhìn Quỳnh Anh.
Ánh mắt đó trông như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta đến nơi.
Quỳnh Anh không hề sợ hãi nhìn lại cô ta, đóng cửa cầu thang thoát hiểm rồi nhàn nhạt nói: “Cô đặc biệt gửi tin nhắn cho tôi như vậy, còn không cho tôi nói với Vĩnh Hải, rồi sao, tìm tôi có chuyện gì?”