Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Cũng chẳng có chuyện gì đâu, tôi chỉ hỏi là rốt cuộc cô với anh Hải bắt đầu lại như thế nào?” Tô Hồng Yên vặn vẹo cơ mặt.

Quỳnh Anh nghiêng đầu: “Tôi còn tưởng là cô sẽ hỏi về Vĩnh Hải cơ.”

Tô Hồng Yên hừ lạnh một tiếng: “Hỏi hay không là chuyện của tôi, đến lượt cô quản à?”

“Đã thế thì tôi cũng có thể nói như này nhỉ, trả lời hay không là chuyện của tôi, cũng không đến lượt cô Yên hỏi đâu ha.” Cô tựa người vào cánh cửa, giọng điệu lạnh lùng.

Tô Hồng Yên nghiến răng nghiến lợi: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô dám ăn nói với tôi như thế à?”

Quỳnh Anh chỉ thấy rất buồn cười: “Cô Yên à, hình như cô hơi bị tiêu chuẩn kép quá rồi đấy, cô dùng ngữ khí như thế nói chuyện với tôi e là cũng không phải tử tế gì cho cam. Tôi chỉ mới lạnh nhạt đôi chút mà cô đã không chịu được rồi ư? Còn nữa, mặt của cô Tô bây giờ trông thật sự rất xấu!” Cô chỉ vào khuôn mặt gớm ghiếc của Tô Hồng Yên.

Đèn trong cầu thang vốn đã rất mờ.

Trong hoàn cảnh như vậy khuôn mặt Tô Hồng Yên vặn vẹo trông vô cùng ghê rợn như ác quỷ, khiến người ta nhìn vào mà không khỏi thấy hãi hùng.

Nhưng Quỳnh Anh lại không hề cảm thấy sợ hãi, bởi vì bộ mặt này cô đã thấy nhiều rồi.

Hai mẹ con Diệu Ngọc và Trâm Anh không phải lần nào cũng bày ra bộ mặt xấu xí đấy với cô hay sao?

Mà nhắc đến Trâm Anh cô lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.

May mà có Vĩnh Hải hai tên đàn ông đó mới không đạt được mục đích, cũng may mà anh không làm sao, nếu không thì...


Nghĩ đến đây, trong mắt cô như lóe lên đốm lửa nhỏ, trong lòng vừa phẫn hận nhưng cũng không khỏi có chút vui mừng.

Xem ra thật sự phải cho Trâm Anh một bài học nhớ đời đây, phải đánh cho cô ta sợ mới được, còn không sau này lại ra đường làm càn tiếp không chừng.

Trong lòng cô thầm quyết định, định lát nữa quay về sẽ bàn bạc với Vĩnh Hải xem phải xử lý Trâm Anh như thế nào thì lại nghe thấy lời nói giễu của Tô Hồng Yên: “Gì? Mặt tôi xấu xí ư? Nguyễn Quỳnh Anh cô đang tự nói bản thân mình đấy à?”

“Hả?” Cô hơi bối rối.

Tô Hồng Yên buông cánh tay đang ôm lấy cơ thể ra, đi đến nâng mặt Quỳnh Anh lên, dùng ánh mắt vừa ghen tị vừa hận thù nhìn cô: “Trông chúng ta giống nhau như vậy cơ mà, cô bảo tôi xấu, vậy chẳng phải là đang tự nói chính cô hay sao?”

Quỳnh Anh bị cô ta làm cho nghẹn lời, khóe miệng giật giật.

Cô đã quên mất! Cô quên mất là cô với Tô Hồng Yên rất giống nhau.

Cô dùng sức gạt tay cô ta ra rồi bước sang một bên: “Cô nói đúng, chúng ta rất giống nhau, nhưng điều đó cũng chẳng nói lên điều gì cả. Ít nhất tôi cũng sẽ không để lộ ra vẻ mặt méo mó gớm ghiếc, càng không trong ngoài bất nhất như cô.”

Thật sự Vĩnh Hải nên đến đây mà xem. Xem để mà biết rõ Tô Hồng Yên trong mắt anh rốt cuộc là con người như thế nào.

“Trong ngoài bất nhất?” Cô ta ôm bụng cười lớn như thế vừa mới nghe phải một câu chuyện cười nhảm.

Quỳnh Anh chun mũi: “Cô cười cái gì?”


Tiếng cười dần dần dừng lại, Tô Hồng Yên khinh bỉ nhìn cô: “Tôi cười cái sự buồn nôn của cô. Tôi thừa nhận tôi trong ngoài bất nhất đấy, nhưng cô thì sao, lẽ nào cô trong ngoài đều giống nhau ư?”

“Tôi không hiểu cô đang nói khùng điên gì hết!” Quỳnh Anh mím chặt môi.

Tô Hồng Yên cười lạnh: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô giả vờ thanh cao gì chứ, cô tưởng cô hiền lành trong sạch lắm à? Thật nực cười, theo tôi thấy cô còn ghê tởm hơn tôi nhiều lắm.”

Cô ta duỗi ngón tay ấn vào ngực Quỳnh Anh: “Một mặt thì cô nói rời xa anh Hải, một mặt lại suốt ngày xuất hiện trước mặt anh ấy, rõ ràng là muốn cho anh ấy phải thấy được sự tồn tại của cô...”

“Tôi không hề!” Quỳnh Anh đáp lại trong vô thức.

“Cô có đấy!” Cô ta hét lớn, ngón tay đang dí vào ngực cô càng lúc càng dùng lực.

Quỳnh Anh lùi ra sau, cô ta lại càng áp sát hơn.

“Cái gì mà đã từ bỏ anh Hải, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu anh ấy nữa, toàn bộ đều là nói nhảm. Tôi thấy cô căn bản là muốn lùi để tiến, trong lúc thả thính anh Hải thì hạ thấp sự phòng bị của tôi, đợi tôi phản ứng thì cô cũng đã làm cho anh Hải muốn nối lại tình xưa với cô rồi.”

Nói đến đây cô ta hung hăng đẩy cô về phía sau: “Không thể không nói, Nguyễn Quỳnh Anh cô đúng là kẻ giỏi tính toán đấy.”

Cô bị đẩy cho loạng choạng hai bước, cũng may có bức tường lạnh lẽo đằng sau giữ lại cô mới không quỵ xuống.

Cô hít vào một hơi, dựa vào bức tường đằng sau để giữ vững cơ thể rồi lạnh mặt phản bác lại cô ta: “Đây chỉ là suy đoán của cô thôi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ thế, cũng chưa từng làm như thế.”


“Nhưng mà thực tế chứng mình cô đã làm như thế đấy.” Tô Hồng Yên áp sát cô, ánh mắt cực kỳ hung ác.

Quỳnh Anh cắn môi: “Tôi không hề!”

“Có đấy!” Cô ta gào lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, nếu cô thật sự không có những suy nghĩ đó thì đáng ra cô nên tránh xa anh Hải, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, biến khỏi đất Hà Nội hoặc ra nước ngoài cũng được. Mấy chuyện đối với cô có gì khó đâu mà sao cô không làm?”

Cô mở miệng: “Trước đây tôi đã nói mình sẽ ra nước ngoài, nhưng đó là khi tôi có thai, giờ đứa bé đã mất rồi thì sao tôi phải đi? Tập đoàn Nguyễn Thị còn rành rành ra đấy, tôi có thể bỏ tất cả mà đi ư?”

“Tập đoàn Nguyễn Thị?” Tô Hồng Yên cười mỉa mai: “Nguyễn Quỳnh Anh, bớt nói với tôi là vì tập đoàn đi, nếu cô mà thật sự quan tâm tập đoàn thì cũng sẽ không quyết định quyên góp hết tài sản ngay sau khi cô chết đâu. Điều này chứng tỏ tập đoàn Nguyễn Thị trong lòng cô không hề quan trọng như thế!”

Cô ta vuốt vuốt tóc cô: “Bằng thủ đoạn của tôi, tôi cũng chẳng có khó khăn gì khi tìm hiểu mấy chuyện này đâu, thế nên tôi mới nói tập đoàn trong lòng cô vốn chẳng là cái gì.”

“Cô nói linh tinh!” Quỳnh Anh nắm chặt tay lớn tiếng phản bác cùng đôi mắt đỏ hoe.

Nếu cô không coi trọng Nguyễn Thị thì tập đoàn đã mất từ lâu rồi.

Vì Nguyễn Thị mà cô đã bán mình đi một lần nữa.

Tô Hồng Yên có tư cách gì mà nói tập đoàn không là gì với cô?

Trông thấy Quỳnh Anh kích động như vậy Tô Hồng Yên chỉ thấy thật buồn cười, cô ta trợn mắt nói: “Rốt cuộc là tôi nói linh tinh hay là Nguyễn Quỳnh Anh cô không chịu thừa nhận? Mấy tháng trước Nguyễn Thị phải đối mặt với nguy cơ phá sản và bị thâu tóm, còn cô mồm cứ xoen xoét vì tập đoàn mà lại vứt bỏ nó đi, thế có gì khác với bị người ta thâu tóm mất không? Không phải đều là thuộc về người khác hay sao?”

“Tôi...” Quỳnh Anh sững sờ một lúc, môi khẽ mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không có cách nào phản bác lại.

Tô Hồng Yên gẩy gẩy móng tay rồi tiếp tục nói: “Thế nên rốt cuộc cô ở lại Hà Nội là vì Nguyễn Thị hay là vì anh Hải thì chỉ có cô mới biết. Thật ra cô cũng chẳng khác gì tôi, đều là loại người đạo đức giả cả. Chỉ là cô hơn tôi một thứ mà tôi không có - một vỏ bọc cao thượng mà thôi.”

Quỳnh Anh bị cô ta nói mà không thể đáp trả, chỉ biết cắn chặt môi dưới.


Cô rất muốn nói rằng sự việc không phải như vậy.

Thế nhưng không biết vì sao mà lời nói bị giữ chặt nơi cổ họng không cách nào bật ra.

Lẽ nào cô thật sự là người giả tạo giống như những gì Tô Hồng Yên nói sao?

“Giờ thì cô thắng rồi.” Tô Hồng Yên nhắm mắt, thanh âm lạnh lẽo âm u: “Kế hoạch của cô thành công rồi đấy, Anh Hải với cô gương vỡ lại lành, cô vui lắm đúng không?”

Quỳnh Anh không nói gì.

Cô có vui không?

Không, cô chẳng vui vẻ chút nào, tận đáy lòng, nơi sâu thẳm nhất trong tim cô vẫn là sự bất an cùng tự ti.

Bởi cô không thể biết cô có thể cùng bước đi với Vĩnh Hải lâu dài được không, tuy bọn họ đã bắt đầu lại nhưng tình cảm không còn thuần túy như 4 năm trước nữa, có rất nhiều nhân tố bên ngoài xen vào giữa bọn họ, vô vàn những sự hiểu nhầm không thể giải quyết triệt để, lại còn cả sự uy hiếp đến từ Tô Hồng Yên và tên đeo khẩu trang khiến cô thật sự không có chút tự tin nào.

“Cô không nói gì thì tôi sẽ coi như cô đã thừa nhận.” Tô Hồng Yên lại ôm lấy cánh tay, ngữ khí vô cùng căm ghét: “Cũng đúng, cô cũng đã đánh bại tôi rồi mà, 4 năm trước cướp anh Hải khỏi tay tôi, bây giờ lại cướp thêm một lần nữa, chắc chắn là phải cực kì vui mừng rồi.”

Nghe xong lời cô ta, cô rất không vui nhíu chặt đôi mày thanh tú.

Cái gì gọi là cướp đi?

Nói như thể cô mới là người thứ ba vậy!

Cô hít một hơi thật dài rồi lạnh nhạt nhìn Tô Hồng Yên: “Nhắc đến đề tài này thì thưa cô Yên, tôi có thể hỏi cô vài câu không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận