trong lòng Tô Hồng Yên chợt dâng lên một cảm xúc không biết gọi tên, cô ta cố tỏ ra bình tĩnh hỏi lại cô: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Quỳnh Anh cúi thấp đầu cười: “Nếu cô đã nói tôi là kẻ giả tạo, vậy thì bây giờ tôi hư vinh một chút chắc cũng được chứ nhỉ? Cô nói tôi cướp Vĩnh Hải từ tay cô, vậy thì tại sao quản gia Hoàng lại nói với tôi trước giờ anh Hải chưa từng yêu cô?”
Vẻ mặt Tô Hồng Yên thay đổi, cô ta ngay lập tức biến sắc: “Quản gia Hoàng nói thế mà cô cũng tin?”
Cái lão già chết dẫm đấy thế mà lại dám nói cho Nguyễn Quỳnh Anh mấy lời đó!
Đúng là đáng chết!
“Vốn dĩ tôi cũng không tin đâu.” Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn không gian gian tối tăm của cầu thang bộ, ánh mắt lộ ra vẻ mơ hồ: “Nhưng Vĩnh Hải lại nói với tôi những điều y hệt, anh ấy nói chưa từng yêu cô, cũng chưa từng ở bên cô. Người mà anh ấy yêu, không ai khác chính là tôi!”
“Không thể nào!” Cô ta hét lên.
Tình hình Vĩnh Hải như thế nào cô ta rất rõ, cô đã gieo vào lòng anh rất nhiều hận thù với Nguyễn Quỳnh Anh, theo lý mà nói chắc chắn không thể nào nói ra được chữ yêu.
Cùng lắm cũng sẽ chỉ biết được rằng mình còn yêu cô, muốn được cùng cô bắt đầu lại chứ sẽ không thể nói lời yêu với cô đâu. Cũng bởi thế nên cô ta rất yên tâm mà dám lừa Quỳnh Anh, để cho cô ấy nghĩ rằng Vĩnh Hải thực sự yêu mình, thế nhưng bây giờ…
Phải chăng Vĩnh Hải đã tìm một bác sĩ tâm lý nào đó để giảm bớt những suy nghĩ mà cô gieo cho anh, nếu thật sự như vậy sợ là không bao lâu nữa sẽ phát hiện trí nhớ của mình cũng đã bị thôi miên rồi.
Cô ta không dám nghĩ tiếp nữa, sống lưng lạnh buốt, môi cũng tái đi ít nhiều.
Quỳnh Anh không nhận thấy sự kỳ lạ của cô ấy, cô chỉ cho rằng Tô Yên đang không chấp nhận được những gì cô vừa nói mà thôi.
Mắt thấy cô ấy khó chịu và mất bình tĩnh như vậy, nói thật trong lòng cô còn cảm thấy có chút vui vẻ.
“Tại sao lại không thể? Lúc mới đầu tôi cũng nghĩ là không phải, nhưng cả Vĩnh Hải lẫn quản gia Hoàng đều nói như vậy tôi cũng chỉ đành thử tin thôi. Không chỉ vậy, cô đoán xem quản gia Hoàng còn nói gì với tôi nữa?”
Tô Hồng Yên hung ác nhìn cô: “Nói cái gì?”
“Quản gia Hoàng nói, từ trước đến giờ Vĩnh Hải chưa từng coi tôi là người thay thế, nói cô dị ứng với lông, cũng không thích đồ sáng màu. Ngay từ lúc bắt đầu cô đã dùng mấy chuyện đó để lừa tôi nói tôi là kẻ thế thân của cô, thế nên tôi đã thay đổi vị trí của mình để suy nghĩ về điều đó, thì có lẽ cô mới là người thế thân của tôi.”
Con người Tô Hồng Yên co lại, toàn thân khẽ run rẩy.
Quỳnh Anh vẫn nhận ra được rằng, lớp màn che phủ trong tim cũng đã được vén lên, mọi thứ đều rõ ràng rồi.
“Xem ra tôi nói đúng rồi, Tô Hồng Yên à, để lừa được tôi cô cũng vất vả đấy, có điều nghĩ đi nghĩ lại cô vừa đáng thương vừa đáng hận, Vĩnh Hải không yêu cô, mà cô lại chỉ có thể dùng cách này để hại tôi, đồng thời cũng là tự lừa mình dối người.” Cô rũ mắt, giọng nói nhẹ tênh.
Vừa là giễu Tô Yên, cũng là tự giễu chính bản thân mình.
Không ngờ cô lại tin tưởng lâu như vậy!
Trong giờ phút này, ảo tưởng tự tạo ra từ trước nay không ngờ lại bị đâm thủng một cách tàn nhẫn như vậy, Tô Hồng Yên nắm chặt tay, hai mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ: “Cái lão già quản gia đấy đúng thật là quý cô nhỉ, mấy thứ này đều nói hết cho cô biết. Đúng, tôi thừa nhận cô thực sự không phải thế thân của tôi, nhưng tôi cũng chẳng phải là người thế thân cho cô đâu. Cô đừng có vui mừng quá sớm.”
“Nói thế là có ý gì?” Quỳnh Anh cau mày.
Khóe miệng Tô Hồng Yên cong lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, mặc dù cô đã quay lại với anh Hải rồi nhưng tình cảm giữa hai người vẫn còn rất nhiều rạn nứt, không thể vững bền, chỉ cần chọc nhẹ một cái thôi…”
Cô ta làm một động tác như đang chọc vào một thứ gì đó trong không khí: “Là sẽ vỡ! Tôi sẽ xem xem tình cảm không dễ dàng gì mà nối lại của hai người có thể kéo dài được đến khi nào! Bởi lẽ hai người ngoài tình cảm ra thì sự tin tưởng cũng bằng không, chỉ một chút hiểu lầm nho nhỏ thôi cũng đủ khiến các người xa cách mãi mãi, cô cứ chờ mà xem!”
Nói xong Tô Hồng Yên nở một nụ cười đầy ác ý nhìn Quỳnh Anh, huých mạnh vào vai cô rồi đẩy cửa đi thẳng.
Cô ôm lấy vai, vẻ mặt hơi đờ đẫn.
Lời của Tô Hồng Yên không hề sai, hơn nữa còn chạm đến nơi sâu thẳm tâm hồn cô.
Tình cảm của cô với Vĩnh Hải bây giờ thật giống với một bong bóng dễ vỡ, chỉ cần châm một cái là sẽ vỡ tan ngay lập tức.
Có lẽ Tô Hồng Yên lại muốn làm gì đó khiến cô và Vĩnh Hải hiểu lầm đây.
Cô cười khổ, mệt mỏi quay trở về phòng bệnh.
Cô vừa bước vào liền nghe thấy câu chất vấn của Vĩnh Hải: “Gọi một cuộc điện thoại thôi mà sao đi lâu thế em?”
“Ừ, có chút chuyện nhỏ thôi.” Cô miễn cưỡng cười một cái trả lời bừa.
Mặc dù Vĩnh Hải hơi không thoải mái với sự gượng gạo của cô nhưng vẫn không nói gì: “Giúp anh rót cốc nước.”
“Được.” Cô đáp rồi đi đến đầu giường cầm bình rót nước.
Đầu óc cô hiện giờ không còn đặt trong căn phòng này nữa, trong đầu chỉ toàn mấy câu nói cuối cùng của Tô Hồng Yên, khiến cô chẳng hề chú tâm vào chuyện cốc nước nữa, làm tràn hết cả nước ra ngoài mà vẫn không phát hiện ra cứ đứng đổ tiếp.
Vĩnh Hải nghe thấy tiếng nước rơi, quay đầu lại nhìn mới thấy cô đang làm gì.
Anh vội vàng hét lên: “Quỳnh Anh!”
Cô tức thì hoàn hồn: “Sao thế?”
“Anh mới là người nên hỏi em làm sao đấy.” Vĩnh Hải rướn mi nhìn về phía tay cô.
Cô cúi đầu nhìn theo, chỉ thấy nước trong cốc đang tràn hết ra ngoài, chảy ướt cả chiếc bàn cạnh giường, lại còn theo thành giường mà chảy xuống đất.
Một vũng nước nhỏ đang đọng lại chỗ bên cạnh chân cô.
“Ối!” Quỳnh Anh vội vàng đặt lại bình nước rồi hốt hoảng xin lỗi: “Xin lỗi anh, không phải em cố ý đâu.”
Nói xong cũng không đợi Vĩnh Hải tiếp lời, cô quay người đi vào nhà vệ sinh lấy giẻ lau và chổi lau nhà.
Anh nhìn dáng vẻ cô thu dọn đống lộn xộn, môi mỏng hơi mím lại: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Động tác lau đầu giường dừng lại, cô đảo mắt không nhìn anh: “Không có gì đâu, chút tâm sự bình thường thôi mà.”
Cô rõ ràng là không chịu mở miệng, Vĩnh Hải làm sao mà không nhìn được ra. Anh nheo mắt nhìn cô: “Quỳnh Anh, em nói thật đi!”
“Thật sự không có gì cả.” Cô cố lau nhanh hơn.
Vĩnh Hải im lặng không nói gì nữa mà chỉ nhìn cô. Đợi đến khi cô mang khăn lau với chổi lau nhà vào nhà vệ sinh rồi đi ra đưa nước cho anh xong, anh liền trực tiếp ném đi.
Cốc nước vỡ làm bốn năm mảnh rơi cách đó không xa, nước trong cốc tung tóe khắp nơi.
Cô sững sờ: “Vĩnh Hải, anh…”
Lời còn chưa nói xong Vĩnh Hải đã nắm lấy cổ tay cô lôi lên giường.
Cả người cô bị một lực lớn kéo đi không kịp trở tay.
Vĩnh Hải đè ép cô dưới thân mình, ánh mắt thâm trầm nhìn cô thật sâu: “Quỳnh Anh, bênh cũ lại tái phát có đúng không?”
Cô đờ đẫn nhìn anh: “Bệnh cũ?”
“Cái bệnh hỏi gì cũng không nói của em đấy!” Anh lạnh mặt nói.
Quỳnh Anh bừng tỉnh, chớp chớp mắt: “Xin lỗi, không phải em không nói, mà là em không biết nói như thế nào.”
“Vậy bây giờ em sắp xếp chỉnh lý lại những gì em đang nghĩ rồi nói ra anh nghe xem.” Vĩnh Hải bóp nhẹ mặt cô, ngữ điệu không phải đang đùa.
Cô khẽ thở dài: “Em biết rồi.”
Người đàn ông này tuy vẫn còn bóng dáng của người thanh niên hiền lành bốn năm trước nhưng sự độc đoán vẫn luôn hiện hữu như vậy.
Cũng đúng, giờ anh là Trần Vĩnh Hải, không phải Lương Vĩnh Hải ngày xưa nữa.
Anh nhìn thấy cô đang thất thần, cho rằng cô đang thực sự sắp xếp lại từ ngữ nên không quấy rầy cô.
Hai phút sau, anh không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa mới không nhịn được mở miệng: “Em nghĩ xong chưa?”
Quỳnh Anh nhướn mi mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai nam tính không góc chết của anh, mím môi hai cái: “Vĩnh Hải, anh nói xem mối quan hệ của chúng ta có thể kéo dài bao lâu?”
“Cái gì?” Khuôn mặt anh tuấn trầm mặc.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em rất không tự tin.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, rốt cuộc em đang nói cái gì?” Vĩnh Hải nâng tay đưa mặt cô về đối diện với ánh mắt mình: “Cái gì là mối quan hệ của chúng ta có thể kéo dài bao lâu?”