Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Ý của cô ấy là gì?

Sẽ không phải là vừa mới quay lại đã muốn chia tay đấu chứ?

Quỳnh Anh hít sâu vào một hơi, nhàn nhạt nói: “Chỉ là em cảm thấy dường như chúng ta quay lại với nhau có chút vội vàng, phải không?”

Vĩnh Hải lạnh giọng “ha” một tiếng: “Vội vàng?”

Quả nhiên cô muốn chia tay mà.

“Đúng đó, vội vàng.” Quỳnh Anh cắn chặt môi: “Giữa chúng ta vẫn còn đang tồn tại một hiểu lầm chưa được giải quyết, rõ ràng là vẫn còn sự không tin tưởng đối phương, em thật sự không biết, mối quan hệ của hai chúng ta còn có thể kéo dài được bao lâu, có lẽ là sẽ không đến vài ngày, chính là bởi vì một hiểu lầm nho nhỏ mà lại đóng băng thêm một lần nữa, cậu Hải, anh nói thử xem?”

Vĩnh Hải nghe xong lời mà cô vừa nói, biểu cảm trên mặt cũng trở nên thâm trầm: “Quỳnh Anh, bây giờ em buồn lo vô cớ những thứ này để làm cái gì? Giữa hai chúng ta còn có hiểu lầm gì chưa được giải quyết sao? Còn về chuyện niềm tin thì em chịu tin tưởng anh thêm một chút thì anh đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”

Lúc trước, anh đã nói với cô rằng anh không hề yêu Tô Hồng Yên, cũng không hề xem cô là kẻ thế thân gì hết.

Nhưng cô lại không chịu tin điều đó.

Suy nghĩ thôi cũng biết, trong lòng của cô, anh có bao nhiêu phần không đáng tin.

Quỳnh Anh thâm ý cười lên hai tiếng: “Cậu Hải, hiểu lầm giữa hai chúng ta thật sự đều đã được giải quyết hết rồi sao? Còn về chuyện tin tưởng, anh nói muốn để em tin anh thêm mấy phần nhưng anh đã từng tin tưởng em sao?”

Nếu như anh thật sự tin tưởng cô, vậy thì mối quan hệ giữa bọn họ lúc đó mới thật sự được gọi là hoàn toàn không có chút hiểu lầm nào.

Nhưng anh lại không tin cô mà!

Trong lòng vô cùng mệt mỏi, Quỳnh Anh đẩy lồng ngực của Vĩnh Hải ra, muốn đẩy anh lùi về phía sau. Nhưng lồng ngực của anh lực cứng rắn như tảng đó, làm thế nào cũng không thể đẩy ra được.

Ánh mắt của Vĩnh Hải lạnh lùng nhìn Quỳnh Anh, để mặc cô đẩy đẩy lồng ngực của mình, môi mỏng khẽ mở ra, nói: “Quỳnh Anh, em còn đang muốn nói, lúc trước em không phải là người đến đánh úp anh có phải không?”

Quỳnh Anh có chút đau đầu, thở hắt ra một hơi: “Cậu Hải, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa sao?”


Vĩnh Hải không nói một lời nào, híp mắt nhìn cô chằm chằm.

Quỳnh Anh lại đẩy anh ra: “Anh đứng dậy trước đi có được không?”

Vĩnh Hải không vì lời nói của cô mà động đậy chút nào.

“Rốt cuộc anh muốn phải làm sao?” Quỳnh Anh cau mày, nhìn vào con ngươi lạnh lùng sâu thẳm của anh: “Anh bảo em nói, những chuyện lúc nãy em nghĩ ở trong lòng em đều đã nói ra hết rồi, bây giờ anh như thế…”

“Nguyễn Quỳnh Anh.” Vĩnh Hải cắt ngang lời của cô.

Quỳnh Anh nuốt một ngụm nước bọt: “Sao thế?”

“Em hối hận vì đã quay lại với anh rồi có phải không?” Vĩnh Hải nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.

Quỳnh Anh lắc lắc đầu: “Không hề.”

Nghe xong lời này, khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo của Vĩnh Hải tốt lên một chút.

Mà câu nói tiếp theo của Quỳnh Anh lại khiến cho anh không có cách nào vui vẻ lên được.

“Chỉ là em cảm thấy chúng ta quay lại quá nhanh rồi, dù sao thì giữ chúng ta vẫn còn chuyện chưa nói rõ ràng với nhau, cứ như thế thì một khi xuất hiện một hiểu lầm nho nhỏ nào đó thì đối mặt với chúng ta có thể là việc chia tay một lần nữa.” Ánh mắt của Quỳnh Anh cẩn thận nhìn anh nói.

Vĩnh Hải cau chặt hai đầu lông mày vào nhau, có chút không hài lòng và phản đối với lời nói của cô: “Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!”

“Cậu Hải, anh chắc chắn như thế sao?” Quỳnh Anh nhìn vào đôi mắt anh, đáy mắt sâu không nhìn thấy đáy, dường như gợn lên một tia hy vọng: “Lỡ như giữa chúng ta thật sự xảy ra hiểu lầm gì đó, anh sẽ tin tưởng em sao?”

Vĩnh Hải xoa xoa chiếc trán của cô: “Không có chuyện gì thì đừng suy nghĩ lung tung.”

Quỳnh Anh nắm lấy tay anh, kéo ra khỏi trán mình: “Cậu Hải, anh trả lời thật lòng cho em biết đi.”

Những chuyện hiểu lầm trước đây, anh có tin hay không, cô đã không còn chờ mong gì nữa rồi.


Thứ cô để ý đến hiện tại đó chính là tương lai của bọn họ.

Cô sợ sau này Tô Hồng Yên sẽ làm ra chuyện gì đó để khiến cho bọn họ sinh ra hiểu lầm, lúc đó, anh lại không tin cô.

“Em thật sự muốn biết đáp án sao?” Biểu cảm của Vĩnh Hải nghiêm túc nhìn Quỳnh Anh.

Trái tim của Quỳnh Anh đập lệch đi một nhịp, gật đầu nói: “Phải.”

Vĩnh Hải im lặng một lúc: “Anh chỉ nhìn đến kết quả sau khi điều tra.”

Lời này vừa mới thốt ra thì trái tim Quỳnh Anh đã trở nên nguội lạnh.

“Kết quả điều tra, của cái tổ tình báo kia của anh sao?” Khóe miệng của cô hơi chùng xuống, muốn cười nhưng không thể cười lên được.

Ý của anh, chính là không tin tưởng cô đấy thôi.

Chỉ tin tưởng tổ tình báo của anh.

Nhưng mà, kết quả điều tra của tổ tình báo kia, căn bản chẳng phải là sự thật.

Quỳnh Anh nhắm mắt, trong lòng có chút đau đớn.

Vào khoảnh khắc này, trong lòng cô cô thật sự xuất hiện một cảm xúc mang tên hối hận, hối hận vì nhanh như thế đã đồng ý quay lại với anh.

“Quỳnh Anh, tổ tình báo của anh không có vấn đề gì cả.” Vĩnh Hải mím môi, nhấn mạnh nói.

Quỳnh Anh không muốn nghe thêm nữa, hít vào một hơi thật sâu, giọng nói cũng trở nên điềm nhiên: “Em biết rồi, cậu Hải, bây giờ anh có thể đứng lên được chưa?”

“Quỳnh Anh, lúc trước anh đã nói rồi, em có thể gọi tên của anh.” Vĩnh Hải không nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói của cô, chỉ có chút bất mãn chỉnh sửa lại cách xưng hô.


Quỳnh Anh tùy ý cười một chút: “Lần sau em sẽ chú ý.”

“Không cần đến lần sau đâu, bây giờ em có thể gọi anh luôn.” Vĩnh Hải đặt tay lên tóc cô xoa xoa, giọng nói dịu dàng truyền đến.

Quỳnh Anh biết mình bị anh xoa đầu, mặt nhỏ có chút ghét bỏ, trong lòng lại có thêm một chút tự chế giễu,

Rõ ràng lúc nãy còn có tình cảm với anh, chớp mắt một cái đã trở nên lạnh nhạt rồi.

Bây giờ bị anh trêu như thế, tình cảm lại tràn về.

Cô đúng thật là kém cỏi quá đi mất!

“Đừng thế nữa, bây giờ đang yên đang lành, tự dưng gọi tên anh để làm gì chứ?” Ánh mắt Quỳnh Anh lóe lên tia mập mờ nói.

Trong lòng Vĩnh Hải có chút không vui: “Lẽ nào chỉ khi có chuyện gì đó thì em mới gọi tên anh thôi sao?”

“Không phải, chỉ là em…”

Lời chỉ mới nói đến đây thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, theo vào đó chính là giọng nói của quản gia Hoàng: “Cậu Hải, cậu bảo tôi làm… A!”

Giọng nói đang véo von bỗng dưng im bặt, quản gia Hoàng vừa nhìn thấy tình hình ở trên giường bệnh thì đã lập tức che mắt lại: “Lão già này chưa nhìn thấy gì hết, cái gì cùng chưa thấy đâu, hai người cứ tiếp tục, tôi đi ra trước đây.”

Nói xong, ông cẩn thận bước từng bước đi ra phía cửa.

Quỳnh Anh nhân lúc Vĩnh Hải còn đang có chút không vui thì đẩy anh qua một bên, trên người dường như đã được cởi bỏ xiềng xích, cô lật người bước xuống giường: “Chú Hoàng, chú đừng đi.”

Quản gia Hoàng dừng chân lại, thành thật đối lưng lại với bọn họ nói: “Cô Quỳnh Anh, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền hai người đâu.”

Quỳnh Anh cũng xấu hổ không thôi: “Chú Hoàng, không phải như những gì mà chú vừa thấy thôi, cháu với cậu… Vĩnh Hải không làm cái gì hết á, chứ quay người qua đây đi.”

Quản gia Hoàng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay người lại, buông đôi tay đang che mắt mình xuống.

Chỉ nhìn thấy áo sơ mi của Quỳnh Anh ngay ngắn, cô đang đứng bên cạnh giường bệnh, mà mặt của Vĩnh Hải thì đen xì, nửa ngồi trên đầu giường, ánh mặt lạnh lùng nhìn ông.

“Cậu Hải.” Quản gia Hoàng cười miễn cưỡng chào hỏi anh.

Sắc mặt của cậu Hải lúc này thật sự là khó coi một cách quá đáng, quả nhiên là đang trách ông đã làm phiền bọn họ rồi.


Giọng nói của Vĩnh Hải không mang theo tia cảm xúc nào “ừ” một tiếng: “Lúc nãy chú nói gì thế?”

“Ồ, tôi là muốn nói, chuyện mà cậu để tôi đi làm thì tôi đã làm xong hết cả rồi, tin tưởng kết quả sẽ có rất nhanh thôi.” Quản gia Hoàng cung kính trả lời, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Quỳnh Anh nghi ngờ nhìn ông.

Rốt cuộc là có chuyện gì thế nhỉ?

Tuy rằng trong lòng có chút tò mò, nhưng cô lại nhịn không hỏi ra miệng, im lặng đứng đó xem mình như người tàng hình.

Vĩnh Hải khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Ngoài ra, thủ tục xuất viện cũng đã làm xong hết rồi.” Quản gia Hoàng lại nói.

Vĩnh Hải lập tức thay đổi chủ ý của mình: “Ngày mai xuất viện.”

“Có phải là quá nhanh rồi không? Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn đâu.” Quỳnh Anh có chút không đồng ý nhìn anh, trên mặt tràn đầy sự lo lắng,

Biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt Vĩnh Hải trở nên dịu dàng trở lại: “Không phải chuyện gì lớn đâu.”

Quỳnh Anh có ngu mới nghe lời anh nói, trực tiếp nhìn về phía quản gia Hoàng.

Quản gia Hoàng cười cười: “Cô Quỳnh Anh cứ yên tâm đi, cậu Hải đã không cần phải truyền dịch nữa rồi, vết thương ở phía sau lưng về nhà lại dưỡng thêm vài ngày là được rồi, vết thương trên đầu cũng sẽ có bác sĩ đến nhà thay thuốc cho.”

Nghe thấy ông nói như thế, Quỳnh Anh mới yên tâm không nói gì nữa, gật gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, vậy tí nữa cháu cũng trở về chung cư.”

“Em đi về biệt thự với anh.” Vĩnh Hải ra lệnh.

Trong lòng Quỳnh Anh nhất thời bùng lên một sự chống đối: “Anh bảo em chuyển về biệt thự ư?”

“Có vấn đề gì sao?” Vĩnh Hải thẳng thắn không phủ nhận, hất chiếc cằm đẹp đẽ của mình lên.

Khuôn mặt nhỏ của Quỳnh Anh trở nên lạnh lùng: “Có, em sẽ không chuyển về đâu.”

“Lý do?” Gân xanh trên trán của Vĩnh Hải nổi hết cả lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận