Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Đầu của Quỳnh Anh hơi cúi thấp xuống: “Em đang sống ở chung cư rất tốt, tự dưng chuyển về biệt thự để làm gì, hơn nữa…”

Lời ở phía sau, hình như có chút suy tư, cô không nói gì nữa.

Đương nhiên là Vĩnh Hải rất không hài lòng: “Hơn nữa cái gì?”

“Không có gì, dù sao thì em cũng không chuyển đến đâu.” Quỳnh Anh lắc đầu, kiên quyết nói.

Vĩnh Hải cắn chặt quai hàm, toàn thân tràn ra một luồng khí lạnh.

Quản gia Hoàng thấy thế thì vội vàng ho lên hai tiếng, xuất hiện giảng hòa cho hai người: “Cậu Hải, có thể là cô Quỳnh Anh còn chưa chuẩn bị tốt, vẫn là không nên vội để cô ấy trở về, nhưng mà cậu cũng có thể để cho cô Quỳnh Anh đến biệt thự chăm sóc cậu vào ban ngày mà.”

Nói xong, ông lại nháy nháy mắt với Quỳnh Anh.

Quỳnh Anh cũng không phản đối.

Dù sao thì chỉ cần cô không phải chuyển về biệt thự là được rồi.

Còn về lý do tại sao mà cô không chuyển về ư, chắc là do trong lòng cô vẫn còn có chút khúc mắc.

Lúc trước, cô dựa vào thân phận tình nhân của anh mà chuyển đến sống ở nơi đó, bây giờ lại dựa vào thân phận là bạn gái, hoặc là vị hôn thê của anh để chuyển về đó, khiến cho cô vẫn luôn có một loại cảm giác mình là người thứ ba vậy đó.

Hơn nữa, cô ở nơi đó cũng đã trải qua rất nhiều những ký ức đau khổ, điều này cũng là lý do khiến cô không bằng lòng quay về, chỉ là những chuyện này không tiện nói cho Vĩnh Hải nghe, cô sợ anh sẽ cảm thấy cô chỉ là một người già mồm mà thôi.

“Vậy em định khi nào thì sẽ chuyển đến, bây giờ em đã là vị hôn thê của anh rồi, lẽ nào cứ luôn ở mãi bên ngoài hay sao?” Vĩnh Hải cau chặt đầu mày nhìn chằm chằm Quỳnh Anh.

Quỳnh Anh vén tóc ra phía sau tai: “Sau này lại nói.”

“Hừ!” Đối với câu trả lời này của cô, Vĩnh Hải rất không vừa ý, nhưng đến cùng thì cũng không nói gì thêm.

Buổi tối, sau khi bác sĩ đã kiểm tra xong thì Vĩnh Hải liền lập tức xuất viện.

Quỳnh Anh không về biệt thự cùng với anh, để cho quản gia Hoàng sắp xếp người đưa mình về chung cư.

Sau khi cô tắm táp qua loa một trận, ngả đầu nằm xuống liền chìm ngay vào giấc ngủ.


Sáng sớm ngày hôm sau, quản gia Hoàng gọi điện thoại đến, hỏi cô khi nào sẽ tới, còn cho người đến đón cô.

Quỳnh Anh tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, sau khi ăn xong thì liền đi ra ngoài.

Người quản gia Hoàng phái đến sớm đã đứng chờ một lúc ở trước cửa khu chung cư rồi.

Đến biệt thự của Vĩnh Hải, anh đang được quản gia Hoàng đẩy ra từ trong thang máy.

Bởi vì vết thương ở phần lưng của anh khá nghiêm trọng nên anh không thể đứng lâu được, đi ra ngoài chỉ có thể ngồi trên xe lăn, để cho người đẩy phía sau.

Thấy Quỳnh Anh đã đến, quản gia Hoàng lập tức nhường vị trí đó lại cho cô, để cô đẩy Vĩnh Hải đi.

“Ăn sáng chưa?” Vĩnh Hải nghiêng đầu nhìn cô.

Quỳnh Anh gật gật đầu: “Ăn xong rồi mới đến.”

“Ăn thêm chút nữa đi.” Vĩnh Hải tỏ ý để cô đẩy mình vào trong phòng ăn.

Quỳnh Anh vừa đẩy xe lăn, vừa cảm thấy kinh ngạc: “Đã muộn như thế này rồi mà anh vẫn chưa ăn sáng sao?”

“Vừa mới ngủ dậy.” Vĩnh Hải trả lời.

Quỳnh Anh nghĩ đến vết thương của anh, không nói gì nữa.

Trong phòng ăn đã được dọn ra hai phần bữa sáng.

Quỳnh Anh đẩy anh đến vị trí mà ngày thường anh hay ngồi, rồi đứng ở sau lưng anh không động đậy.

Vĩnh Hải vỗ vỗ bàn: “Anh nói, em ăn thêm chút nữa đi.”

“Em đã ăn rồi.” Quỳnh Anh từ chối anh.

Ánh mắt của Vĩnh Hải lạnh xuống.

Quản gia Hoàng quan sát thấy sắc mặt anh thay đổi, cũng mở miệng khuyên cô: “Cô Quỳnh Anh ăn thêm một chút đồ cùng với cậu Hải đi, cô nhìn xem, bữa sáng của cô cũng đã được bê lên rồi này, không ăn cũng rất lãng phí.”


“Nhưng mà cháu...”

Quỳnh Anh vẫn còn muốn nói thêm, thì đã nhìn thấy ánh mắt mà quản gia Hoàng ám hiệu với cô.

Nhìn theo ánh mắt của ông thì Quỳnh Anh liền nhìn thấy biểu cảm sắc lạnh trên khuôn mặt của Vĩnh Hải, lập tức biết anh lại không vui rồi.

“Cháu biết rồi ạ.” Quỳnh Anh miễn cưỡng cười một cái, rảo bước đi từ đằng sau Vĩnh Hải đến một bên, kéo ghế ngồi xuống.

Tuy rằng thân phận của bọn họ từ ông chủ với tình nhân trở thành người yêu chính thức nhưng thái độ của anh lại chẳng hề thay đổi một chút nào cả.

Vẫn là cường thế bá đạo như cũ, không cho cô có quyền được phản kháng.

Trong lòng có chút không được thoải mái, do đó Quỳnh Anh cũng không để ý gì đến Vĩnh Hải nữa, cầm dao nĩa lên, chậm rãi thưởng thức bữa sáng của mình.

Lại ăn cùng với Vĩnh Hải thêm một bữa sáng này nữa thì Quỳnh Anh đã cảm thấy có chút no căng chướng bụng.

Nhân lúc anh đi vào nhà vệ sinh để rửa tay thì quản gia Hoàng còn đặc biệt lấy một viên thuốc tiêu hóa ra cho cô.

“Uống hai viên này là không khó chịu nữa.” Quản gia Hoàng nhẹ giọng nói.

Quỳnh Anh đáp tiếng cảm ơn, sau đó ném thẳng hai viên thuốc vào miệng: "ừng ực” nuốt xuống.

Thuốc tiêu hóa có vị ngọt giống hệt như đường, cũng không cần phải uống thêm nước, mùi vị cũng không tệ.

Đưa những viên thuốc tiêu hóa còn lại cho quản gia Hoàng, Quỳnh Anh nhìn về phía phòng vệ sinh một cái: “Chú Hoàng, chú nói xem, tính tình của anh ấy sao lại có thể trở nên bá đạo được đến như thế chứ?”

Quản gia Hoàng hiểu được ý của cô, than thở một tiếng: “Chắc là có liên quan đến vấn đề thời gian, nhiều năm như thế rồi, tính tình của cậu ấy đã hoàn toàn thay đổi, sớm đã quen với vẻ cường thế bá đạo, nếu như cô muốn cậu ấy giống với trước đây thì cần phải nhẫn nại một chút, dù sao thì cậu Hải cũng không quay về cậu ấy của bốn năm trước trong chớp mắt được.”

“Chú nói cũng đúng.” Quỳnh Anh cười khổ một lúc.

Vĩnh Hải của bốn năm trước hả, so với bây giờ thì đúng là hai con người hoàn toàn khác nhau.


“Được rồi, cô ở đây đợi cậu Hải nhé, tôi đi giải quyết chút việc trước, một lát nữa cậu Hải sẽ dẫn cô đi gặp Nguyễn Trâm Anh.”

Nói xong, quản gia Hoàng quay người rời đi.

Quỳnh Anh lại đợi thêm hai phút, liền thấy Vĩnh Hải đang tự mình điều khiển xe lăn đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Cô rất tự nhiên mà đi đến phía sau anh, giúp anh đẩy xe: “Bây giờ sẽ đến gặp Nguyễn Trâm Anh sao?”

Cô hỏi.

Vĩnh Hải nhướng mày: “Sao em lại biết?”

“Chú Hoàng nói đó.”

Vĩnh Hải “ừ” một tiếng: “Đi đến sân sau đi.”

Quỳnh Anh làm theo lời anh, đẩy anh đi ra ngoài biệt thự, đến sân sau.

Sân sau của biệt thự là hầm để xe, bên trong còn để một số những đồ dùng linh tinh không cần thiết, mà bên dưới của hầm để xe chính là một tầng hầm dưới mặt đất.

Cô đã từng nghe nói nhưng lại chưa từng đi vào bên trong, sống ở đây mấy tháng, cô rất ít khi đi đến sân sau này.

Nghe nói, Nguyễn Trâm Anh bây giờ đang bị nhốt ở dưới tầng hầm này.

Ở lối vào bên trong tầng hầm, Bảo Quốc không biết đã đến từ khi nào, quét một cái lên thiết bị trước cửa ra vào, cửa của tầng hầm lập tức được mở ra.

“Cậu Hải, mời.” Bảo Quốc cung kính làm động tác mời.

Vĩnh Hải vỗ vỗ mu bàn tay của Quỳnh Anh: “Đi vào đi.”

“Được.” Quỳnh Anh gật đầu, đẩy anh đi vào bên trong.

Lúc đi ngang qua Bảo Quốc, vừa đúng lúc nhìn thấy anh ta đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm.

Trong ánh mắt đó có một cảm xúc gì đó mà cô không thể diễn tả được bằng lời, phẫn nộ, chán ghét, hay là… không đáng?

Tại sao anh ta lại phải nhìn cô như thế?

Anh ta đang cảm thấy không đáng vì ai?

Vĩnh Hải sao?


Nhìn cái gáy bị quấn đầy băng gạt của Vĩnh Hải, Quỳnh Anh mím chặt môi.

Có lẽ là vì Bảo Quốc thấy Vĩnh Hải và cô quay lại bên nhau nên mới cảm thấy không đáng chăng.

Dù sao thì trong lòng bọn họ, cô là hung thủ cho người đến tấn công Vĩnh Hải.

Cười tự giễu một lúc, Quỳnh Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà u ám mờ mịt, áp chế những cảm xúc này xuống, không nghĩ đến nó nữa.

“Đến rồi, chính là nơi này.” Vĩnh Hải nhắc nhở.

Quỳnh Anh lập tức dừng động tác đẩy xe lăn lại, nhìn thấy trước mắt bị che lấp bởi một lớp cửa sắt đã bị rỉ sét: “Nguyễn Trâm Anh bị nhốt ở bên trong?”

“Phải.” Vĩnh Hải trả lời một tiếng, nâng tay lên, tỏ ý để cho Bảo Quốc mở cửa.

Bảo Quốc đi lên phía trước một bước, vẫn dùng tấm thẻ từ mở cửa kia, mở tấm cửa sắt đó ra.

Cùng lúc khi cửa vừa mở ra thì đèn cũng sáng lên, tầng hầm tăm tối nháy mắt đã trở nên sáng trưng.

Quỳnh Anh còn chưa đi vào bên trong thì đã nghe thấy có tiếng động lập tức truyền đến, là giọng nói của Nguyễn Trâm Anh, nhưng hiển nhiên là vô cùng yếu ớt: “Nước…”

“Các người không cho cô ta uống nước sao?” Quỳnh Anh vô thức hỏi.

Vĩnh Hải không nói gì.

Bảo Quốc cũng không nói gì.

Bầu không khí có chút im ắng thất thường.

Quỳnh Anh không biết có phải cô đã hỏi gì sai rồi không, mới khiến cho bọn họ không trả lời mình như thế, do đó cô ngậm miệng lại.

Qua một lúc sau, Vĩnh Hải mở miệng: “Đi vào trong.”

Quỳnh Anh lặng lẽ đẩy anh đi vào bên trong.

Nguyễn Trâm Anh đang nằm trên nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt cô ta trắng bệch không còn chút máu nào, đôi môi khô nứt nẻ, hai mắt nhắm chặt, vừa nhìn đã biết tình hình không quá tốt, không phải đang phát sốt, thì cơ thể cũng đã bị suy nhược rồi.

“Nguyễn Trâm Anh.” Bảo Quốc đi lên, nhẹ nhàng đá cô ta mấy cái: “Cậu Hải đến rồi!”

Nghe thấy hai chữ “cậu Hải”, Nguyễn Trâm Anh có lại phản ứng, thân thể động đậy một chút, yếu ớt mở mắt ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận