Ánh sáng của đèn quá sáng, cô ta mở mắt ra mấy lần mới có thể hoàn toàn mở hẳn mắt ra.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Vĩnh Hải, sức lực của cô ta như hồi phục trở lại trong nháy mắt, bò từ dưới đất đứng dậy rồi bổ nhào qua, bổ ngã xuống dưới chân của Vĩnh Hải, gào khóc: “Cậu Hải, tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi, anh hãy bỏ qua cho tôi đi có được không…”
Nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Trâm Anh thảm hại như thế, Quỳnh Anh cúi đầu nhìn người đàn ông trước mắt mình.
Rốt cuộc thì anh đã làm gì Nguyễn Trâm Anh mới có thể khiến cho cô ta biến thành bộ dạng như thế này?
Đến tên anh một tiếng “anh Hải” cũng không dám gọi, sửa miệng gọi anh là “cậu Hải.”
Vĩnh Hải cau mày lại, chán ghét nhìn bàn tay dơ bẩn của Nguyễn Trâm Anh đang hướng đến muốn nắm tới ống quần của mình.
Anh nhấn lên cái nút ở chỗ tay vịn một cái, chiếc xe lặn lập tức lùi về phía sau một mét, tránh khỏi động tác của Nguyễn Trâm Anh.
Nguyễn Trâm Anh không chạm được vào quần của anh, trực tiếp ngã nhào ra đất, răng cắn chặt môi lại, máu lập tức trào ra khỏi khóe miệng, khiến cho bộ dạng nhếch nhác của cô ta lại càng trở nên thảm hại hơn.
“Em định sẽ xử lý cô ta như thế nào?” Vĩnh Hải hỏi Quỳnh Anh.
Câu hỏi này anh đã hỏi qua một lần ở bệnh viện.
Đáp án của cô lúc đó là muốn suy nghĩ một chút.
Nhưng bây giờ cô lại vẫn chưa nghĩ ra được kết quả.
Dù sao thì cô cũng không ác độc được giống như Nguyễn Trâm Anh, không nghĩ ra được bất kỳ cách nào để xử lý một người hết, điều duy nhất mà cô có thể nghĩ đến chính là tống người vào trong tù.
Nhưng mà loại người như Nguyễn Trâm Anh đưa vào tù rồi thì dường như đã quá dễ dãi với cô ta.
“Cậu Hải, anh nghĩ nên xử lý cô ta như thế nào?” Quỳnh Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nghe thấy giọng nói của cô, Nguyễn Trâm Anh ngẩng phắt đầu lên, không thể tin được mà nhìn Quỳnh Anh: “Là mày!”
Quỳnh Anh khẽ cười với cô ta: “Là tôi, tôi còn tưởng lúc nãy cô đã nhìn thấy tôi rồi cơ, thì ra trong mắt cô chỉ có một mình cậu Hải thôi.”
Nguyễn Trâm Anh không nói gì, hai con mắt tràn ngập sự thù hận và độc ác, trừng mắt nhìn Quỳnh Anh: “Ông trời thật sự là quá bất công!”
Cô ta đã đối phó với người phụ nữ này mấy lần.
Nhưng người phụ nữ này lại giống như được thần tiên phù trợ, không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Dựa vào cái gì chứ? Tại sao ông trời lại ưu ái người phụ nữ này đến thế?
Quỳnh Anh lười để ý tới sự không cam chịu và oán trách của Nguyễn Trâm Anh, ánh mắt chuyển sang đặt trên người của Vĩnh Hải, đợi anh trả lời lại mình.
Nhưng Vĩnh Hải lại quay sang nhìn Nguyễn Trâm Anh, bên trong con ngươi sâu thẳm đen láy có ẩn chứa sự hung ác nham hiểm.
“Phế cô ta thì thế nào nhỉ? Để cho cô ta cả đời này đều phải nằm im trên giường bệnh, không có cách nào làm ra được chuyện gì hại người được nữa.” Vĩnh Hải nói.
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, phiêu lãng, giống hệt như đang nói chuyện thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.
Đồng tử của Nguyễn Trâm Anh co rụt lại, cả người run cầm cập như cầy sấy, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi: “Không… Không được…”
Phế cô ta sao?
Cũng chính là nói, bọn họ muốn biến cô ta trở thành một đứa tàn phế cả đời này không thể đứng dậy được nữa sao?
Quỳnh Anh cũng cảm thấy đề nghị của Vĩnh Hải có chút tàn nhẫn, nhưng vừa nghĩ đến những thủ đoạn của Nguyễn Trâm Anh thì cô bỗng cảm thấy chẳng hề tàn nhẫn chút nào.
Lần đầu tiên, Nguyễn Trâm Anh hợp tác cùng với người đàn ông đeo khẩu trang, muốn bán cô vào trong núi, kết quả của việc đó nếu thật sự thành công thì không nghĩ cũng biết, chắc chắn cô sẽ trở thành một công cụ mang thai, cả đời này đều bị hủy hoại, chẳng khác nào giết chết cô đi hết cả.
Cũng bởi vì chuyện này, gián tiếp khiến cho Lê Diệu Ngọc thuyết phục được anh Hổ, ba lần bốn lượt muốn mạng của cô, may mà cô may mắn, với lại cũng có sự trợ giúp của Vĩnh Hải nên cô mới có thể bình yên vô sự.
Mà chuyện xảy ra gần đây, Vĩnh Hải vì cứu cô mà suýt chút đã nằm liệt người trên giường bệnh mãi mãi, không thể đứng dậy được nữa, cho nên làm cho Nguyễn Trâm Anh biến thành tàn phế thật sự cũng đã được xem như lưu tình cho cô ta nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, gánh nặng và sự lo lắng trong lòng Quỳnh Anh đã hoàn toàn biến mất tăm. Cô hít vào một hơi thật sâu, đè nén cảm giác muốn rơi của mình vào trong, lạnh lùng nói: “Có thể.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đợi Được Tình Yêu
2. Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
3. Ship Bạn Trai Xuống Âm Phủ
4. Trò Chơi Con Ma
=====================================
Nghe thấy lời này, Nguyễn Trâm Anh nhất thời há to mồm mắng người: “Nguyễn Quỳnh Anh, con tiện nhân nhà mày!”
Quỳnh Anh cau chặt mày lại, đôi mắt nguy hiểm của Vĩnh Hải híp lại.
Bảo Quốc rất hiểu ánh mắt này của anh, không biết từ đâu cầm đến một cuộn băng kéo dán chặt mồm của Nguyễn Trâm Anh lại.
“Ô ô…” Nguyễn Trâm Anh trừng trừng con mắt vương đầy tơ máu của mình nhìn chằm chằm Quỳnh Anh.
Quỳnh Anh không thể hiểu nổi, tại sao Nguyễn Trâm Anh lại chỉ chĩa mũi nhọn hận thù vào một mình cô mà không chĩa mũi nhọn đó vào Vĩnh Hải.
Rõ ràng Vĩnh Hải mới là người đưa ra đề nghị đó trước mà, cô chỉ đồng tình theo thôi chứ có gì đâu.
Bởi vì yêu sao?
Quỳnh Anh nhếch môi lên trào phúng cười, thu hồi lại ánh mắt, không có hứng thú nhìn Nguyễn Trâm Anh thêm một giây phút nào nữa.
“Anh sẽ để Bảo Quốc sắp xếp người đến xuống tay.” Vĩnh Hải nâng tay lên.
Anh vừa chuẩn bị ra lệnh thì Quỳnh Anh đã nắm lấy tay của anh.
Vĩnh Hải khó hiểu nhìn cô.
Cô cười với anh một lát: “Trước khi anh hạ lệnh thì em muốn nói chuyện riêng với cô ta một chút.”
“Có chuyện gì mà phải nói riêng với cô ta chứ.” Vĩnh Hải không vui nói.
Lỡ như người đàn bà điên Nguyễn Trâm Anh này làm bị thương cô thì sao đây.
Quỳnh Anh kiên quyết nói: “Để em nói chuyện đi.”
Cô cố chấp như thế, Vĩnh Hải mím chặt môi mỏng: “Mười phút thôi!”
“Cũng được rồi.” Quỳnh Anh cười gật đầu.
Vĩnh Hải ném một ánh mắt cho Bảo Quốc.
Bảo Quốc biết ý, đi đến đẩy anh ra ngoài.
Trong tầng hầm chỉ còn sót lại hai người Quỳnh Anh và Nguyễn Trâm Anh.
Bởi vì Nguyễn Trâm Anh đã suy yếu, không còn sức lực gì để nói chuyện, toàn bộ sức lực của cô ta đều đã dồn vào cú bổ nhào vào người Vĩnh Hải lúc nãy rồi, bây giờ chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, đến ngón tay cũng không thể động đậy được.
Quỳnh Anh cũng không hề lo lắng cô ta sẽ nhảy dựng lên làm mình bị thương được, cô đi lên trước một bước, ngồi xổm trước mặt cô ta, xé chiếc băng dính đang dán trên miệng cô ta xuống.
Miệng vừa mới được tự do, Nguyễn Trâm Anh đã xổ ra một tràng mắng chửi, cái gì khó nghe cô ta cũng đều có thể nói ra được.
Khuôn mặt của Quỳnh Anh không hề thay đổi khi nghe thấy những lời mắng ấy, lạnh lùng trào phúng: “Cô đã tiến vào cái vòng thượng lưu này nhiều năm như thế rồi, tôi còn tưởng cô sớm đã sớm vứt bỏ quá khứ rồi chứ, vứt bỏ đi con người thô tục trước đây của mình, bây giờ mới phát hiện, thì ra là tôi đã nghĩ sai rồi, thì ra trong xương máu cô vẫn dung tục tầm thường như thế.”
Lời nói này như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào cổ họng Nguyễn Trâm Anh, những lời mắng chửi từ miệng của cô ta đột nhiên tắt hắn, nhưng hai con mắt vẫn ác độc trừng trừng nhìn Quỳnh Anh như cũ.
Dường như muốn khoét hai cái lỗ trên người của Quỳnh Anh vậy.
Quỳnh Anh cũng không thèm để ý, chỉnh sửa quần áo trên người: “Nói đi, lần này tại sao cô lại muốn cho người bắt cóc tôi.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, câu hỏi đơn giản như thế mà mày vẫn còn muốn hỏi tao sao, mày có bị ngu không đấy?” Nguyễn Trâm Anh độc ác cười: “Đương như là muốn hủy hoại mày chứ sao.”
Quỳnh Anh khẽ xoa xoa đầu lông mày: “Ý của tôi, hình như dạo gần đây tôi không hề đắc tội với cô mà, cô có cần phải giống hệt như một con chó điên, muốn nhảy vào cắn tôi không buông như thế không chứ?”
“Không đắc tội tao ư?” Nguyễn Trâm Anh cười ra nước mắt: “Nguyễn Quỳnh Anh, mày còn có mặt mũi mà nói là mày không đắc tội tao ư, ngày đó trong cuộc họp, nếu không phải là do mày, thì kế hoạch của tao đã thành công rồi, đều là bởi vì mày, hại tao phải dây dưa với một tên già đáng ghê tởm.”
Nếu như không có Nguyễn Quỳnh Anh thì cô ta và Vĩnh Hải sớm đã có thể kết thành vợ chồng rồi.
Vĩnh Hải chắc chắn cũng sẽ cưới cô ta.
Cô ta chắc chắn sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Trần, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là do Nguyễn Quỳnh Anh hại cô ta!
Quỳnh Anh vô cùng cạn lời với mạch tư duy khó hiểu của người phụ nữ trước mặt mình, chỉ chỉ vào bản thân: “Bởi vì tôi? Nguyễn Trâm Anh, tất cả những chuyện này còn không phải là do cô tự làm tự chịu hết hay sao? Cho dù không có tôi đi chăng nữa thì Vĩnh Hải cũng sẽ không xảy ra bất cứ quan hệ gì với cô đâu, càng sẽ không cưới cô làm vợ, cô có tin không hả?”
Nguyễn Trâm Anh lắc đầu lia lịa: “Tao không tin, anh Hải không phải là người như thế, chỉ cần có xảy ra quan hệ với anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ cưới tao!”
Quỳnh Anh đột nhiên chẳng biết nói gì thêm nữa, nửa ngày sau mới có thể sắp xếp lại được lời nói của mình: “Thật sự không biết cô lấy đâu ra cái vốn hiểu biết về anh ấy như thế, cô có bị điên không thế, cô nói tất cả mọi thứ mà cô phải chịu bây giờ là bởi vì tôi, là tôi đã phá hoại kế hoạch của cô, nhưng cô có từng nghĩ qua rằng, lúc đó là Vĩnh Hải gọi điện thoại bảo tôi đến, cô muốn trách, cũng nên trách anh ấy mới phải.”
Đầu óc chứa những thứ gì mới có thể đem tất cả mọi thứ đổ hết lên đầu cô được nhỉ?
Nguyễn Trâm Anh như thế, Tô Hồng Yên cũng chẳng khác gì, hai người phụ nữ này đều yêu Vĩnh Hải đến sâu đậm, nhưng lại bởi vì cô có dính dáng đến Vĩnh Hải nên bọn họ đều hận cô, đều chĩa gươm đao vào người cô.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến, trong việc này, nguyên nhân cũng nằm trên người của Vĩnh Hải ư?
“Không có liên quan gì đến anh Hải cả, là mày, đều tại mày!” Giọng nói của Nguyễn Trâm Tranh thét lên chói tai.
Quỳnh Anh cảm thấy lòng mình đang vô cùng mệt mỏi, trợn trắng mắt lên: “Điên rồi, cô đã điên thật rồi.”
Loại người này, não đã không còn hoạt động như bình thường nữa, có nói đạo lý gì đi chăng nữa thì căn bản đều trở nên vô dụng hết cả thôi.
Nguyễn Trâm Anh “ha hả” cười to: “Tao điên rồi đấy, đều bị mày, Nguyễn Quỳnh Anh, tao bị mày bức điên đấy!”
“Lại là do tôi sao?” Khóe môi của Quỳnh Anh run rẩy.