Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Tại chị mà tôi đã mất đi cơ hội lấy anh Minh, còn bị đưa đến cho lão già họ Lưu kia. Bây giờ cũng tại chị mà tôi bị nhốt ở đây, sắp trở thành phế nhân. Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ chị đã hài lòng chưa?” Nguyễn Trâm Anh điên cuồng gào thét.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói: “Tại tôi, cái gì cũng tại tôi. Nguyễn Trâm Anh, cô thì không sai gì sao? Nếu như không phải cô cứ chĩa vào tôi, muốn hại tôi thì cô sẽ đi đến bước này sao? Không đâu, tất cả những điều này đều là tự cô chuốc lấy. Cô đừng có mà đi trách người khác”

Nguyễn Trâm Anh không nghe mà nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với ánh mắt oán hận: “Nguyễn Quỳnh Anh, chị đúng là kẻ vong ân bội nghĩa!”

“Tôi vong ân bội nghĩa ư?” Nguyễn Quỳnh Anh tức giận, khoác tay vào nhau rồi lạnh lùng nói: “Vậy cô thử nói xem tôi vong ân bội nghĩa như thế nào?”

Trên thế giới này, nếu như nói về vong ân bội nghĩa thì không ai có thể vượt qua được mẹ con Lê Diệu Ngọc.

Nguyễn Trâm Anh dời ánh mắt nhìn về hướng cửa, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chị đi đi, tôi muốn gặp anh Hải”

Cô ta không thể bị phế được.

Cô ta còn có cơ hội.

Cô ta chỉ cần gặp được Trần Vĩnh Hải rồi nói chuyện đó với anh, chắc chắn anh sẽ không phế cô ta đâu, chắc chắn không!

“Cô gặp anh ấy làm gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày hỏi.

Nguyễn Trâm Anh không trả lời mà kích động hét lớn: “Tôi muốn gặp anh Minh! Nguyễn Quỳnh Anh, chị gọi anh Minh vào đây đi, tôi muốn gặp anh ấy!”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô một chút rồi quay người đi về phía cửa.

Cánh cửa mở ra.

Cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy Trần Vĩnh Hải ngồi trên xe lăn, trong tay cầm điện thoại. Anh ngồi yên tĩnh ở một bên, không biết đang suy nghĩ điều gì.


“Nói xong rồi sao?” Trần Vĩnh Hải nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình.

Nguyễn Quỳnh Anh “ừm” một tiếng: “Nguyễn Trâm Anh muốn gặp anh”

“Gặp tôi?” Trần Vĩnh Hải nhíu mày: “Gặp tôi làm gì?”

“Tôi không biết” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.

Gương mặt Trần Vĩnh Hải tối sầm lại, điều khiển xe lăn của mình đi xuống tầng hầm.

Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ một chút rồi cũng đi theo anh.

Nhưng khi cô vừa mới bước vào, Nguyễn Trâm Anh đã chống cự lại mà hét to: “Chị ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Hải”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải khẽ gật đầu.

Nguyễn Quỳnh Anh đi ra ngoài, khi đi ra còn đóng cửa lại.

“Rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì?” Trần Vĩnh Hải ngồi trên xe lăn ở trước mặt Nguyễn Trâm Anh, nhìn cô ta từ trên cao.

Đôi mắt anh nhìn cô ta vô cùng lạnh lùng giống như đang nhìn một đống rác vậy.

Trong lòng Nguyễn Trâm Anh đau nhói như bị kim châm, cô ta chống tay lên sàn nhà, cắn răng ngồi dậy.

Chỉ một hành động nhỏ này mà đã khiến cô ta mệt đến nỗi thở hồng hộc: “Anh Minh, anh không được phế em”


Trần Vĩnh Hải cười lạnh lùng: “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc bốn năm trước, em đã cứu Nguyễn Quỳnh Anh một mạng… không, là hai mạng” Nguyễn Trâm Anh cứng cổ, nở nụ cười đắc ý.

Trần Vĩnh Hải nheo mắt: “Cô nói hai mạng gì?”

Cô ta cứu Nguyễn Quỳnh Anh sao?

Sao có thể được?

“Đúng vậy, em đã cứu chị ấy hai mạng. Anh còn nhớ em có một bí mật liên quan đến Nguyễn Quỳnh Anh mà chưa nói với anh không?” Nụ cười trên môi Nguyễn Quỳnh Anh càng ngày càng sâu đậm.

Thấy dáng vẻ của cô ta như vậy, trong lòng Trần Vĩnh Hải cảm thấy hơi bất an, sống lưng anh bất giác thẳng lên: “Rốt cuộc cô muốn nói điều gì? Lẽ nào cô định nói bí mật ấy cho tôi sao?”

Người phụ nữ này cất giấu bí mật ấy lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chịu nói ra.

Sau này anh ta cũng dần mất đi sự hứng thú nên lười hỏi đến nữa.

Bây giờ cô ta lại nhắc đến bí mật ấy ra.

“Đúng vậy, bây giờ em sẽ nói. Nhưng anh không được phế em, bởi vì em đã cứu chị ấy hai mạng” Nguyễn Trâm Anh cắn môi nói.

Trần Vĩnh Hải tức giận cười: “Vậy cô tính toán với cô ấy nhiều lần như vậy, nếu như không có tôi thì cô ấy sớm đã chết mấy lần rồi. Cho dù cô có cứu cô ấy hai mạng thì cũng đã trả cho cô rồi. Cô có tư cách gì mà bảo tôi vì vậy mà hạ thủ lưu tình với cô?”

Nguyễn Trâm Anh nghẹn lời, nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại sợ hãi không dám đứng lên.


“Điều này không giống như vậy, bởi vì hai mạng đó một cái là Nguyễn Quỳnh Anh, cái kia là con của hai người” Nguyễn Trâm Anh nói.

Trần Vĩnh Hải khựng lại, vẻ mặt lạnh lùng cũng thay đổi: “Cô nói cái gì? Con?”

Con gì cơ?

Hai cái mạng của bốn năm trước.

Bốn năm trước… Lẽ nào Nguyễn Quỳnh Anh…

Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi lớn của Trần Vĩnh Hải, Nguyễn Trâm Anh nở nụ cười đắc ý: “Xem ra anh không ngờ đến, đúng vậy, bốn năm trước Nguyễn Quỳnh Anh đã mang thai và đứa trẻ đó là con của anh đấy. Trước kia hai người chia tay, vì tâm trạng của Nguyễn Quỳnh Anh không ổn nên chị ấy suýt chút nữa bị xe đâm. May tôi gọi chị ấy lại, cứu chị ấy nên chị ấy mới không mất hai mạng cùng một lúc”

Ngày đó, khi Nguyễn Trâm Anh đang đi dạo phố, đúng lúc gặp Nguyễn Quỳnh Anh.

Khi đó Nguyễn Quỳnh Anh đang ở trong trạng thái không ổn, hồn bay phách lạc. Cô ta thấy tò mò nên muốn đến tìm Nguyễn Quỳnh Anh gây phiền phức.

Khi cô ta gọi Nguyễn Quỳnh Anh, một chiếc xe ô tô lao với tốc độ rất nhanh qua người cô. Nếu như khi đó cô ta không gọi Nguyễn Quỳnh Anh lại thì chắc chắn chiếc xe đó sẽ đâm trúng vào cô.

Mặc dù cô ta chỉ vô tình cứu Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng cô ta thật sự đã cứu cô, đấy là sự thật không thể chối bỏ được. Cũng vào tối ngày hôm đó, cô ta ở bên ngoài phòng Nguyễn Quỳnh Anh và nghe thấy tin Nguyễn Quỳnh Anh đang mang thai.

“Điều này không thể nào” vẻ mặt Trần Vĩnh Hải trở nên tái nhợt, anh đặt tay xuống tay vịn của chiếc xe lăn, siết chặt lấy nó.

Nguyễn Quỳnh Anh mang thai?

Bốn năm trước cô đã mang thai, nhưng tại sao anh không biết?

Lúc này, Trần Vĩnh Hải đột nhiên nghĩ đến lúc trước Nguyễn Quỳnh Anh sinh non ở trong bệnh viện, cô cũng nói “đây là đứa thứ hai”. Lẽ nào chính là cô thật sự đã từng mang thai một đứa con sao?

“Anh Hải, em biết anh không tin, nhưng đó là sự thật. Nguyễn Quỳnh Anh đã từng mang thai, em cứu chị ấy nên anh không thể phế em được. Nếu như không có em thì Nguyễn Quỳnh Anh đã chết bốn năm trước rồi, chị ấy sẽ không sống đến bây giờ được” đôi mắt Nguyễn Trâm Anh ngập tràn hy vọng, mong chờ.


Thành thật mà nói, cô ta rất hối hận vì khi đó đã gọi Nguyễn Quỳnh Anh lại.

Nhưng bây giờ cô ta không cảm thấy hối hận chút nào, cô ta có thể dùng ân nghĩa cứu mạng này để bảo vệ sự an toàn của mình.

Mặc dù người mà Trần Vĩnh Hải yêu là Tô Hồng Yên và chỉ coi Nguyễn Quỳnh Anh là người thay thế, nhưng có lẽ anh cũng để ý một chút đến Nguyễn Quỳnh Anh. Nếu không thì anh sẽ không thể tình nguyện để Nguyễn Quỳnh Anh làm người thay thế sau bốn năm trước được.

Trần Vĩnh Hải bị kinh hoàng đến tột đỉnh bởi bí mật mà Nguyễn Trâm Anh nói ra, đến bây giờ tay của anh vẫn siết rất chặt, nó không những không nới lỏng mà còn hơi run rẩy.

“Vậy đứa trẻ đâu?” Anh cắn răng, hỏi với hai con mắt đỏ ngầu.

Nguyễn Trâm Anh lắc đầu: “Tôi không biết, bốn năm trước khi Nguyễn Quỳnh Anh ra nước ngoài thì đứa trẻ vẫn còn. Nhưng sau khi chị ấy về nước, tôi không thấy chị ấy đưa đứa trẻ về và cũng không nghe thấy chị ấy nhắc đến. Có lẽ đứa trẻ ấy… đã không còn nữa”

Cô ta đã điều người ra nước ngoài điều tra, nhưng tin tức truyền về cũng không chính xác.

Bởi vì cô ta không thể lấy được hồ sơ bệnh án liên quan đến Nguyễn Quỳnh Anh, bên phía bệnh viện cũng không hề hé lời. Mọi thứ giống như có người đang cố tình che giấu tình hình lúc Nguyễn Quỳnh Anh ở bệnh viện.

Nhưng người điều tra vẫn nghe ngóng được ở bệnh viện, năm đó hình như Nguyễn Quỳnh Anh không sinh được, cho nên kết quả về đứa trẻ ấy cũng có thể đoán ra được.

“Không còn nữa?” Trước mắt Trần Vĩnh Hải bỗng trở nên tối sầm lại, gương mặt tuấn tú càng tái nhợt hơn.

Nguyễn Trâm Anh nuốt nước bọt, để nước bọt làm dịu bớt cái họng đang nóng bừng của mình: “Đúng vậy, khả năng cao là không còn nữa. Anh muốn biết cụ thể chuyện xảy ra vào năm đó thì có thể hỏi Nguyễn Quỳnh Anh”

Trần Vĩnh Hải không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Trâm anh rất lâu, ánh mắt lạnh lẽo như hầm băng rồi mới điều khiển xe lăn đi ra.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nguyễn Quỳnh Anh liền nhìn theo. Nhưng cô chỉ nhìn thấy Trần Vĩnh Hải đang cúi đầu xuống, hơi thở âm u tỏa ra khắp cơ thể.

“Anh sao vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh bước lên phía trước, nghi ngờ hỏi.

Trần Vĩnh hải ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh, trong đôi mắt chứa đựng sự lạnh lẽo khiến người ta không thể nhìn rõ được.

Nguyễn Quỳnh Anh bị anh nhìn đến nỗi cả người rét run lên, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường. Cô nở nụ cười miễn cưỡng: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận