Trần Vĩnh Hải không nói gì, anh vẫn điều khiển xe lăn đi thẳng ra ngoài cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bóng lưng của anh, khóe môi khẽ mím lại.
Mặc dù trong lòng cô đang tò mò không biết Nguyễn Trâm Anh đã nói gì với anh, nhưng nhìn vẻ mặt vừa nãy của anh thì cũng đã biết nội dung cuộc nói chuyện ấy liên quan đến cô.
“Cô Anh, lẽ nào cô lại làm gì khiến Trần Vĩnh Hải giận sao?” Lúc này Bảo Quốc đến nói đùa một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt xuống: “Tôi không biết”
Nói rồi cô đuổi theo Trần Vĩnh Hải.
Cô rất muốn đi hỏi Nguyễn Trâm Anh, nhưng tình hình bây giờ cô nghĩ có lẽ đuổi theo Trần Vĩnh Hải thì tốt hơn.
Xe lăn đi với tốc độ rất nhanh, khi Nguyễn Quỳnh Anh đi ra khỏi nhà kho thì Trần Vĩnh Hải đã trở về biệt thự rồi.
Không còn cách nào khác, cô lại chỉ đành nhanh chóng chạy về biệt thự.
Cô vừa đi vào phòng khách đã đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo âm u của Trần Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh vô thức dừng bước chân lại, không dám đi lên phía trước nữa.
Quản gia Hoàng đứng phía sau Trần Vĩnh Hải, nhìn cảnh này với vẻ không hiểu gì: “Thiếu gia Hải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tại sao đang yên đang lành, thiếu gia Hải lại xảy ra vấn đề với cô Anh nữa rồi?
Không đúng, nên nói ra thiếu gia Hải tự xuất hiện vấn đề. Gương mặt cô Anh mờ mịt không hiểu gì như thế kia, rõ ràng cô ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trần Vĩnh Hải không để ý đến quản gia Hoàng mà chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh: “Con đâu?”
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng hồi hộp, cô đan tay vào nhau: “Con gì?”
Đứa con anh nói đến là đứa con đã mất vào tháng trước, hay là…
“Tôi hỏi cô, đứa con mà cô mang thai bốn năm trước đâu rồi?” Trần Vĩnh Hải đập vào tay vịn của xe lăn, gầm nhẹ.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình lập tức đông cứng lại, bỗng nhiên không nói lên lời.
Anh biết rồi.
Anh đã biết mất rồi.
Là Nguyễn Trâm Anh nói cho anh biết sao? Đúng rồi, Lê Diệu Ngọc đã biết chuyện cô mang thai vào bốn năm trước thì sao Nguyễn Trâm Anh lại có thể không biết.
Quản gia Hoàng cũng trở nên bối rối bởi câu nói này của Trần Vĩnh Hải, một lúc sau mới định thần lại. Ông ta run rẩy mở miệng: “Thiếu gia Hải, cậu nhầm rồi. Bốn năm trước cô Anh…”
“Con mất rồi” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải, cắt ngang lời nói của quản gia Hoàng.
May mà trước đó Trần Vĩnh Hải đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc này khi nghe thấy con không còn nữa, anh vẫn không thể nào chấp nhận được. Trái tim anh thắt chặt lại, đau đến nỗi không thở nổi: “Không còn…”
Đứa con đầu tiên của anh thật sự không còn nữa.
“Thiếu gia Hải, cô Anh, hai người đang nói gì vậy? Cô Anh, lẽ nào bốn năm trước cô thật sự mang thai sao?” Quản gia Hoàng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, vẻ mặt không dám tin.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Đúng vậy”
Cô đã từng mang thai, nhưng không giữ được con của mình.
Quản gia Hoàng há hốc miệng.
Tại sao cô phải giấu diếm chuyện lớn như vậy?
Lại còn giấu diếm tận bốn năm.
“Nguyễn Quỳnh Anh, tại sao con lại mất?” Trần Vĩnh Hải cố kìm nén cảm xúc của mình, cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Anh chỉ mong mọi chuyện không giống như anh nghĩ.
Không phải là cô chủ động phá bỏ.
Khóe mắt Nguyễn Quỳnh Anh đỏ ửng, giọt nước mắt trào ra ngoài: “Con bị người ta cố tình làm sảy”
“Cô nói gì?” Trần Vĩnh Hải đứng lên từ xe lăn, con ngươi co rụt lại.
Quản gia Hoàng cũng vô cùng hoảng sợ, không dám tin vào tai mình.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải rồi lại lặp lại lần nữa: “Người ta cố ý làm con bị sảy”
“Là ai?” Trần Vĩnh Hải nghiến răng thốt lên hai chữ, trong câu chữ còn hàm chứa sát ý.
Giọt nước mắt Nguyễn Quỳnh Anh không ngừng tuôn rơi: “Còn có thể là ai chứ? Là kẻ thù của nhà họ Trần các anh. Người đó đeo khẩu trang, bốn năm trước anh ta đẩy tôi ngã cầu thang, con đã mất ngay lúc ấy”
“Lại là anh ta” Trần Vĩnh Hải không kìm nén được cảm xúc của mình được nữa mà bộc phát ra. Anh ta siết chặt nắm đấm khiến cho các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Khóe mắt quản gia Hoàng cũng ửng đỏ.
Ông ta vốn cho rằng cô Anh chỉ mang thai một đứa con.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, bốn năm trước cô đã mang thai một đứa cho thiếu gia Hải.
Đáng tiếc đứa trẻ đã không còn nữa.
“Cô Anh, tại sao cô không nói với thiếu gia Hải? Khi đó cô mang thai, nếu như cô nói với thiếu gia Hải thì đứa trẻ đó cũng sẽ không…” Quản gia Hoàng nghẹn ngào.
Ông ta không tiếp tục nói nốt vế sau.
Trần Vĩnh Hải cũng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ mặt oán trách, trong lòng thầm trách móc cô tại sao khi đó không nói với anh.
Nếu như cô nói với anh, cho dù cô có chia tay thì anh cũng sẽ không để cô đi.
Đó chính là đứa con của anh.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, nghẹn ngào nói: “Không phải tôi không muốn nói cho anh biết, nhưng khi đó tôi… tôi thật sự không biết nên nói thế nào…”
Cô vừa vui mừng vừa sợ hãi khi mang thai đứa con ấy.
Cô vui mừng thì đó là đứa con của cô và Trần Vĩnh Hải, nhưng điều cô sợ chính là thể trạng của cô chỉ có thể lựa chọn một trong hai người giữa cô và con.
Cô chọn đứa con, cho nên muốn sau khi con ra đời sẽ bảo Húc ôm con về cho Trần Vĩnh Hải. Nhưng cuối cùng cô vẫn không bảo vệ được con mình.
“Không biết nên nói thế nào?” Trần Vĩnh Hải tức cười bởi câu nói của Nguyễn Quỳnh Anh, sau khi cười xong thì vô cùng tức giận mà hét lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói sự thật với tôi khó như vậy sao? Nó là con của chúng ta, không phải là thứ hèn mọn bẩn thỉu gì, có cái gì để không thể nói ra được”
“Tôi…” Gương mặt Nguyễn Quỳnh Anh trắng bệch lùi ra sau, cắn chặt đôi môi mình, nói không nên lời.
Cô thật sự đã hối hận từ rất lâu rồi.
Cô đã hối hận chuyện đứa con và cả chuyện chia tay.
Cô không nên giấu diếm Trần Vĩnh Hải và cũng không nên dùng mọi cách để chia tay anh. Cô nên nói sự thật với anh, như vậy cô sẽ không ra nước ngoài, con cũng sẽ không bị người đàn ông đeo khẩu trang ấy hại chết, giữa bọn họ cũng sẽ không nảy sinh những mâu thuẫn. Nhưng mọi thứ đã muộn rồi.
“Tôi xin lỗi…” Nguyễn Quỳnh Anh cúi thấp đầu xuống.
Trần Vĩnh Hải vô cùng đau lòng, anh nhắm chặt mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Xin lỗi thì có tác dụng gì, con cũng đã mất rồi. Nguyễn Quỳnh Anh, cô biết không? Vì cô giấu diếm khiến bây giờ tôi rất tức giận với cô”
Nguyễn Quỳnh Anh che mặt lại: “Tôi xin lỗi…”
Trần Vĩnh Hải ngồi trên xe lăn, toàn thân rất lạnh lẽo trống rỗng: “Bốn năm trước cô không nói với tôi về đứa con, nhưng tại sao sau khi về nước rồi cô vẫn không nói với tôi?”
Nguyễn Quỳnh Anh buông tay xuống, hai mắt đỏ ửng: “Tôi cũng vừa mới nhớ ra cách đây không lâu”
“Vừa mới nhớ ra?” Quản gia Hoàng sửng sốt.
Trần Vĩnh Hải cũng nghe được điều bất thường, anh nhìn chằm chằm vào cô, đợi lời nói phía sau của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh dụi mắt, khẽ nức nở nói: “Bốn năm trước, sau khi con mất có một khoảng thời gian tôi bị trầm cảm. Vì muốn điều trị bệnh trầm cảm cho tôi, Trần Cận Phong đã thôi miên những hồi ức trước, để tôi quên những ký ức đó đi. Ngay cả dấu vết sau khi phẫu thuật tôi cũng không biết, anh ta đã phẫu thuật lấy nó ra giúp tôi”
Nói đến đây, tay của cô vô thức đặt lên bụng: “Mãi đến tháng trước tôi mới nhớ ra tất cả ký ức đó”
“Còn có chuyện như vậy sao?” Quản gia Hoàng kinh ngạc nói.
Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại thành một đường dài, mặc dù ngoài mặt anh rất bình tĩnh, nhưng bên trong đã dâng trào cơn sóng.
Tại sao lại như vậy? Trong những tập tài liệu mà anh điều tra đều không hề có chuyện cô mang thai và cũng không hề có chuyện Trần Cận Phong thôi miên ký ức của cô.
Lẽ nào tài liệu điều tra của anh thật sự còn thiếu sót?
Nhưng anh đã điều tra nhiều lần như vậy rồi mà?
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô còn xảy ra chuyện gì ở nước ngoài nữa?” Trần Vĩnh Hải điều khiển xe lăn đi đến trước mặt cô.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Không còn nữa”
Hầu như bốn năm cô ở nước ngoài đều ở trong bệnh viện hoặc là ở trong phòng trọ, rất ít khi bước chân ra ngoài cửa. Như vậy thì cô nào còn xảy ra được chuyện gì.
Trần Vĩnh Hải hé môi, ánh mắt rơi xuống bụng cô: “Con được mấy tháng thì mất?”
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt chỗ áo trên bụng mình: “Sáu tháng”
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mím chặt lại.
Đứa con còn nhỏ như vậy.
“Khi cô ra nước ngoài, con được mấy tháng?” Anh lại hỏi.
Xung quanh Nguyễn Quỳnh Anh tràn ngập không khí đau thương: “Được hai tháng”
“Nói cách khác, cô vừa ra nước ngoài thì con không còn nữa?” Trần Vĩnh Hải khẽ mở to đôi mắt nhìn cô.