Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Quản gia Hoàng cũng vội vàng đi theo.

Trong căn phòng, Trần Vĩnh Hải nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang rơi vào hôn mê, tình trạng rất tồi tệ thì trong lòng bỗng nhiên chìm xuống mức thấp nhất.

Gương mặt của cô tái nhợt.

Tái nhợt không một tia máu, thậm chí còn có chỗ tím bầm nhẹ. Ngay cả môi của cô cũng tái nhợt, không ngừng mấp máy, hít thở cũng hổn hển gấp gáp.

Cô trong tình trạng như vậy rõ ràng không hề bình thường.

“Gọi bác sĩ chưa?” Trần Vĩnh Hải nghiến răng hỏi.

Quản gia Hoàng vội vàng trả lời: “Tôi đã gọi rồi, bác sĩ sẽ đến đây nhanh thôi”

Ông ta vừa dứt lời, một cô người hầu đến gõ cánh cửa.

Bác sĩ cầm theo hộp cấp cứu đến.

“Mau xem bệnh cho cô ấy đi” Trần Vĩnh Hải tránh đường, để không gian rộng rãi ở cạnh giường cho bác sĩ.

Bác sĩ liếc mắt nhìn căn phòng, chỉ vào cánh cửa sổ đang đóng chặt: “Mở cửa sổ ra, để cho cô ấy hít thở không khí”

Quản gia Hoàng vội vàng làm theo lời bác sĩ nói.

Bác sĩ cầm ống nghe bệnh, bắt đầu kiểm tra Nguyễn Quỳnh Anh.

Sau khi kiểm tra, vẻ mặt của ông ta càng nghiêm trọng hơn: “Trái tim cô ấy xuất hiện hiện tượng đột nhiên ngừng đập, cần phải đến bệnh viện ngay. Nhưng bệnh viện xa quá, tôi sợ cô gái này không chống đỡ được lâu như vậy…”

Sao lại như vậy được?

Con mắt Trần Vĩnh Hải khẽ run rẩy, trái tim thắt chặt lại. Anh siết chặt nắm đấm, nói với giọng gấp gáp: “Dưới tầng có phòng y tế, bên trong có tất cả dụng cụ máy móc về bệnh tim”

Đôi mắt bác sĩ sáng lên: “Vậy tốt quá rồi, nhanh chóng đưa bệnh nhân xuống dưới đi, tôi phải tiến hành hô hấp nhân tạo cho cô ấy”

Trần Vĩnh Thành đi trước muốn ôm Nguyễn Quỳnh Anh xuống.


Nhưng quản gia Hoàng lập tức cản anh lại: “Thiếu gia Hải, lưng của cậu không thể dùng lực được. Để tôi”

Nói rồi ông ấy khom lưng ôm lấy Nguyễn Quỳnh Anh, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Trong phòng y tế ở tầng dưới, Trần Vĩnh Hải mặc bộ đồ vô khuẩn đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Đôi môi anh mím chặt lại, nheo mắt lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía trước.

Nguyễn Quỳnh Anh nằm trên giường điều trị, cơ thể trần truồng chỉ đắp một tấm chăn mỏng màu trắng.

Bác sĩ đứng bên cạnh cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc điều khiển máy móc, thẩm tách tình hình tim của cô.

Lúc này, cánh cửa phía sau vang lên tiếng động.

Trần Vĩnh Hải vẫn không yên tâm, lại nhìn tình hình điều trị trước mắt. Lúc này anh mới mở cửa đi ra ngoài.

“Thiếu gia Hải, Bảo Quốc đang đợi cậu ở tầng dưới” Quản gia Hoàng hạ giọng nhắc.

Trần Vĩnh Hải không để ý đến quản gia Hoàng, anh gỡ khẩu trang xuống rồi đi đến thang máy.

Quản gia Hoàng thở dài tự trách mình, áy náy nhìn vào cánh cửa phòng y tế.

Đều tại ông ấy quá kích động.

Nếu không cô Anh cũng sẽ không ngất đi, thiếu gia Hải cũng sẽ không chịu đả kích.

Hôm nay thật sự ông ấy đã cho thiếu gia Hải quá nhiều đả kích rồi.

Trần Vĩnh Hải đến đến phòng khách, Bảo Quốc đứng lên từ ghế sofa: “Thiếu gia Hải, Nguyễn Trâm Anh đang gào thét bảo anh thả cô ta ra. Cô ta nói cô ta đã cứu cô Anh hai mạng, anh không thể phế cô ta được”

“Tôi cũng chưa đồng ý” Trần Vĩnh Hải bình tĩnh, giọng nói lạnh như băng.

Bảo Quốc cẩn thận dè dặt, không hề nói gì.

Trần Vĩnh Hải đút tay vào trong túi: “Đưa cô ta đến chỗ Lưu Đông Hưng”


“Thiếu gia Hải, anh không phế cô ta sao?” Bảo Quốc kinh ngạc há hốc mồm.

Trần Vĩnh Hải giương khóe môi, cười lạnh lùng: “Cậu nhớ chào hỏi Lưu Đông Hưng, bảo anh ta nhanh chóng đăng ký kết hôn với Nguyễn Trâm Anh đi. Những ngày tháng sau này nhớ chăm sóc đối đãi với Nguyễn Trâm Anh thật tốt. Tôi muốn để cô ta biết, có đôi khi sống khỏe mạnh còn đau khổ hơn là nằm trên giường bệnh”

Bảo Quốc sợ run cả người: “Tôi biết rồi, tôi đi đây”

Xem ra lần này Nguyễn Trâm Anh thật sự đã chọc giận Trần Vĩnh Hải rồi.

Lưu Đông Hưng không phải là người tốt, sau này có lẽ Nguyễn Trâm Anh sống còn không bằng chết.

Nghĩ vậy, Bảo Quốc bước nhanh chân, nhanh chóng biến mất khỏi biệt thự.

Trần Vĩnh Hải đeo khẩu trang lên một lần nữa rồi lại quay về phòng y tế ở tầng dưới, chăm chú đợi Nguyễn Quỳnh Anh kết thúc điều trị.

Lúc này anh đợi đã được ba tiếng.

Quản gia Hoàng bảo anh ngồi đợi, anh không hề để ý mà cứ đứng ở đó. Cho dù chân của anh có tê dại đi, lưng đã bắt đầu trở nên đau nhưng anh cũng ở đó không hề rời đi dù nửa bước.

“Sao rồi?” Khi thấy bác sĩ ra, Trần Vĩnh Hải hạ giọng hỏi.

Giọng nói của anh hơi khàn khàn, nghe kỹ còn có thể nghe thấy sự lo lắng trong đó.

Bác sĩ gỡ bao tay xuống trả lời: “Tạm thời không sao nữa”

“Tạm thời?” Nghe được chữ này, đôi mắt Trần Vĩnh Hải trầm xuống.

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, tạm thời. Có lẽ trước đó cô gái này đã chịu kích thích rất lớn, trái tim chợt co lại nên không thể lưu thông máu. Hơn nữa trái tim của cô ấy vốn đang dần chết đi, cô ấy không chết đột ngột đã là một kỳ tích rồi”

“Vậy trái tim của cô ấy còn có thể duy trì được bao lâu?” Cổ họng Trần Vĩnh Hải giật giật, giọng nói càng thêm khàn hơn.

Bác sĩ lắc đầu, thở dài nói: “Nhiều nhất là một năm, cho nên phải nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật ghép tim cho cô ấy”


Một năm…

Trong đầu Trần Vĩnh Hải bỗng nhiên trống rỗng.

Chỉ có một năm ngắn ngủi thôi sao?

Trần Vĩnh Hải lao đến phòng y tế, đôi mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh. Gương mặt của cô không còn tái nhợt như trước nữa, cơ thể trần truồng còn có thể nhìn thấy khớp xương gầy yếu.

Anh đưa tay ra, bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt cô.

“Dùng trái tim bình thường cũng không được sao?” Trần Vĩnh Hải hỏi bác sĩ.

Bác sĩ lắc đầu một cách có lỗi.

Trái tim Trần Vĩnh Hải lại chìm xuống.

Bác sĩ nghĩ một chút rồi nhắc nhở: “Thiếu gia Hải, tốt nhất nội trong ba tháng phải làm phẫu thuật cho cô Anh. Sau ba tháng, trái tim của cô ấy dần dần chết đi thì tỷ lệ thất bại sau khi phẫu thuật cũng sẽ tăng lên”

Đối với Trần Vĩnh Hải mà nói, những lời nói này lại là một đả kích lớn.

Anh nhắm chặt mắt mới đè tất cả cảm xúc đang phun trào xuống: “Tôi biết rồi, ông ra ngoài đi”

“Được rồi, một lát nữa tôi sẽ bảo người mang thuốc đến”

Bác sĩ nói rồi cúi đầu chào Trần Vĩnh Hải, sau đó đeo hộp cấp cứu lên lưng rời đi.

Trần Vĩnh Hải mặc quần áo cho Nguyễn Quỳnh Anh, sau đó ôm lấy cô quay về căn phòng trên tầng.

Quản gia Hoàng cầm cốc nước vào phòng: “Thiếu gia Hải, cô Anh… không sao chứ?”

Trần Vĩnh Hải ngồi bên giường, chỉ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh chứ không trả lời ông ấy. Sự lạnh lẽo xung quanh anh đã bao trùm cả căn phòng.

Quản gia Hoàng càng thêm tự trách bản thân.

Ông ta đặt cốc nước xuống, khẽ bước chân chuẩn bị rời đi.

Ông ta vừa đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói của Trần Vĩnh Hải ở phía sau: “Nếu như không có trái tim thay thế thì cô ấy chỉ có thể sống nhiều nhất là một năm”

“Cái gì?” Trên gương mặt già nua của quản gia Hoàng tràn đầy kinh ngạc.


Trần Vĩnh Hải vén sợi tóc trên gương mặt Nguyễn Quỳnh Anh: “Ông đừng nói chuyện này cho cô ấy”

“Tôi… Tôi biết rồi. Thiếu gia Hải, tôi xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của tôi, nếu như không phải tôi…”

Ông ấy mới nói được nửa câu, Trần Vĩnh Hải đã giơ tay lên cắt ngang lời nói của ông ấy: “Không phải ông thì cũng có người khác nói với cô ấy thôi, trên thế giới này chẳng có cái gì là có thể giấu diếm được cả đời cả. Ông chỉ chắc trước để cô ấy biết mà thôi”

Quản gia Hoàng mở miệng, ông ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.

Trần Vĩnh Hải kéo chăn lên đắp cho Nguyễn Quỳnh Anh, sau đó anh đứng lên đi ra cửa.

Quản gia Hoàng đi phía sau anh.

Vừa ra khỏi phòng, Trần Vĩnh Hải đã cầm điện thoại, tìm số điện thoại của Trần Cận Phong rồi gọi.

Nhưng Trần Cận Phong lại tắt điện thoại.

“Chú Hoàng” Trần Vĩnh Hải cất điện thoại đi.

Quản gia Hoàng đứng thẳng người: “Sao vậy ạ?”

“Chú mau đến bệnh viện của Trần Cận Phong, nói với anh ta rằng tôi có việc muốn tìm anh ta” Trần Vĩnh Hải dặn dò.

Anh muốn biết tình hình cụ thể Nguyễn Quỳnh Anh sinh non vào bốn năm trước.

Hơn nữa anh ta cũng muốn biết Trận Cận Phong có thôi miên những ký ức khác của Nguyễn Quỳnh Anh hay không.

Quản gia Hoàng gật đầu: “Tôi đi ngay đây”

Nói rồi, ông ấy xoa quần áo rồi vội vàng ra ngoài.

Trần Vĩnh Hải nhíu mày, đi vào trong phòng sách của mình.

Anh tìm kiếm tình hình cụ thể liên quan đến cấy ghép tim trên máy tính, điện thoại trong túi vang lên.

Người gọi đến là Bảo Quốc: “Thiếu gia Hải, Nguyễn Trâm Anh đã đưa đi rồi. Lưu Đông Hưng nói sẽ không khiến anh thất vọng”

“Tôi biết rồi” Trần Vĩnh Hải bình tĩnh, giọng nói cũng rất lạnh nhạt. Anh vốn không để ý chuyện của Nguyễn Trâm Anh, bây giờ anh chỉ quan tâm đến Nguyễn Quỳnh Anh.

“Chuyện trái tim mà tôi bảo cậu tìm, cậu tìm đến đâu rồi?” Trần Vĩnh Hải nhìn bản đồ kết cấu trái tim trên màn hình máy tính, hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận