Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Ở đầu dây bên kia, ánh mắt Bảo Quốc lóe lên: “Thật ra tháng trước tôi có một tin, nhưng vì không chắc chắn nên vẫn chưa nói cho anh biết. Sau khi xác nhận rồi tôi mới nói với anh”

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Vĩnh Hải trở nên nghiêm túc: “Cậu nói thật sao?”

“Thật ạ, người mà tôi phái đi truyền tin về. Anh ta nói rằng trong một bệnh viện ở nước ngoài có một quả tim được đóng băng rất phù hợp với cô Anh, hơn nữa quả tim ấy đã đóng băng hơn mười năm rồi. Chủ nhân của quả tim đó cũng vừa may là một cô gái trẻ tuổi” Bảo Quốc trả lời.

Sau khi nghe thấy điều này, trong lòng Trần Vĩnh Hải dâng trào sự vui mừng. Nhưng trên gương mặt anh vẫn còn hơi căng thẳng.

Anh mấp máy môi, nói: “Bây giờ người quản lý quả tim đó là ai?”

“Tôi không biết, nhưng mười mấy năm trước quả tim đó được gửi lại ở trong bệnh viện, người quản lý cũng rất thần bí”

Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại: “Thần bí…”

“Vâng ạ” Bảo Quốc gật đầu.

Trần Vĩnh Hải hít một hơi sâu: “Không thể tìm thấy người quản lý đó sao?”

“Tôi không rõ, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm người đó”

“Được, nhất định phải cố gắng hết sức. Tôi hi vọng có thể tìm thấy người quản lý của quả tim đó trong ba tháng” Trần Vĩnh Hải siết chặt chiếc điện thoại, mạnh mẽ ra lệnh.

Đôi mắt Bảo Quốc trở nên sâu xa: “Tôi hiểu rồi”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Vĩnh Hải ném điện thoại xuống bàn, dựa lưng và ghế, nhắm mắt lại một cách mệt mỏi.

Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho anh chịu đả kích vô cùng lớn. Dù là chuyện của con hay vấn đề trái tim của Nguyễn Quỳnh Anh thì cũng đều khiến anh không thể nào vơi được sự mệt mỏi.

Anh đang suy nghĩ, nếu như ban đầu anh không giấu diếm thân phận với cô mà cứ nói thẳng ra mình là người thừa kế của tập đoàn Vĩnh Phát, như vậy liệu cô có không vì anh nghèo mà chia tay anh không? Nếu như cô đã yêu tiền, anh cho cô cả tập đoàn Vĩnh Phát thì như thế nào?

Như vậy đứa con đầu tiên của họ cũng có thể được giữ lại, bây giờ đứa con thứ hai cũng sẽ phát triển khỏe mạnh trong bụng cô. Nhưng đáng tiếc, mọi thứ không có nếu như.

Trần Vĩnh Hải mở mắt, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Anh đứng dậy kéo căng thơ thể nặng nề, ra khỏi phòng sách và đi xuống tầng.


Một tiếng sau, quản gia Hoàng trở về: “Thiếu gia Hải, tôi không tìm thấy bác sĩ Phong”

“Không tìm thấy?” Trần Vĩnh Hải dừng lật quyển tạp chí kinh tế tài chính trong tay, trong đôi mắt lóe lên sự nghi ngờ.

Quản gia Hoàng gật đầu: “Vâng, tôi đi đến bệnh viện nhưng viện trưởng nói anh ấy đã tin nghỉ từ lâu rồi, không còn thấy xuất hiện trong nửa tháng gần đây nữa. Sau đó tôi lại đi đến phòng khám bệnh của anh ấy, nghe chủ cửa hàng ở bên cạnh nói cũng thấy phòng khám của anh ta đóng cửa sắp được nửa tháng rồi, không biết anh ấy đi đâu”

Trần Vĩnh Hải im lặng một lúc, đặt quyển tạp chí xuống: “Tôi biết rồi, chú phái hai người coi chừng bệnh viện và phòng khám của anh ta. Anh ta mà xuất hiện thì lập tức thông báo cho tôi”

“Vâng” Quản gia Hoàng đồng ý.

Trần Vĩnh Hải đứng lên, đi đến phòng của Nguyễn Quỳnh Anh ở trên tầng.

Anh vừa vào đã nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh rồi, cô đang dựa lưng trên đầu giường. Vẻ mặt cô đờ đẫn, cơ thể phát ra hơi thở bi thương tự trách.

Trần Vĩnh Hải lập tức biết cô đang tự trách mình điều gì đó.

Cô đang tự trách vì thứ thuốc đó mà khiến con mình thành bào thai dị dạng.

“Tỉnh rồi sao?” Trần Vĩnh Hải đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh rồi lại cúi đầu xuống.

“Có đói không?” Trần Vĩnh Hải lại hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh không lên tiếng mà chỉ lắc đầu.

Trần Vĩnh Hải bưng bốc nước đã được chuẩn bị ở đầu giường từ trước lên, đưa cho cô: “Cô uống đi”

“Tôi không khát…” Cô trả lời với giọng khàn khàn.

Trần Vĩnh Hải cũng không ép cô, anh đặt cốc nước về chỗ cũ.


Nguyễn Quỳnh Anh quẹt mũi, giọt nước mắt rơi lách tách xuống cái chăn, thấm ướt cả một mảng: “Tại sao anh không nói cho tôi biết?”

Trần Vĩnh Hải nhíu mày.

Nguyễn Quỳnh Anh ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Trần Vĩnh Hải: “Tại sao ngay từ đầu anh không nói cho tôi biết chuyện của con?”

“Nếu như nói với cô, với tình hình trái tim của cô sẽ không thể chấp nhận được” Trần Vĩnh Hải mím môi trả lời.

Nguyễn Quỳnh Anh ôm lấy mặt: “Tôi xin lỗi…”

“Tại sao cô lại nói xin lỗi?” Trần Vĩnh Hải nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh khóc nức nở: “Là lỗi của tôi, nếu như tôi không uống thuốc thì con sẽ không sao cả. Tôi còn hiểu lầm anh, tưởng anh không thích nó nên mới nhẫn tâm vứt bỏ nó. Tôi xin lỗi…”

Tiếng khóc của cô ngập tràn đau thương và tự trách, Trần Vĩnh Hải nghe mà trong lòng không đành lòng.

Anh đưa tay ra ôm cô trong lòng: “Không phải lỗi của cô, chỉ là lúc đó không ai trong chúng ta biết con đã ở trong bụng cô từ lúc nào”

Nếu nói về lỗi sai, thật ra anh cũng có trách nhiệm rất lớn.

Nếu như lúc đó anh đeo bao thì cô cũng sẽ không mang thai.

Có lẽ là khi đó, trong tiềm thức anh muốn có một đứa con với cô, cho nên mới không đeo bao.

“Trần Vĩnh Hải, thật ra anh rất mong chờ đứa con đó, đúng không?” Nguyễn Quỳnh Anh tựa đầu lên lồng ngực Trần Vĩnh Hải, khóc nức nở hỏi.

Trần Vĩnh Hải tựa cằm lên đầu cô, khẽ “ừm” một tiếng.

Câu trả lời này lại khiến trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh đau nhói.

Cô nắm chặt áo trước ngực anh, khóc càng ngày càng lớn hơn: “Tất cả là do tôi không phải vệ được con, đứa con đầu tiên là do tôi, đứa thứ hai cũng vậy. Tôi không xứng làm mẹ…”


Cô đã từng mơ thấy hai đứa trẻ cùng hỏi cô rằng tại sao không bảo vệ tốt bọn chúng.

Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự là nghiệp chướng nặng nề.

Trần Vĩnh Hải ôm Nguyễn Quỳnh Anh chặt hơn: “Tôi nói rồi, không phải là lỗi của cô nên cô không cần tự trách mình”

Nguyễn Quỳnh Anh không nói gì nữa mà chỉ bật khóc.

Trần Vĩnh Hải khẽ vỗ về lưng cô, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Trong căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.

Cũng không biết khóc được bao lâu, Nguyễn Quỳnh Anh khóc đến mệt lả rồi dựa vào người Trần Vĩnh Hải ngủ.

Trần Vĩnh Hải khẽ đẩy cô: “Ăn chút đồ đã rồi hẵng ngủ”

Bây giờ đã qua buổi trưa rồi.

Cô vẫn chưa ăn cái gì.

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng ăn”

“Không có hứng cũng không được” Trần Vĩnh Hải nói xía vào.

Sau đó anh bế thẳng cô lên, đi ra ngoài cửa.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không làm loạn, tùy ý ôm lấy anh đi xuống tầng.

Quản gia Hoàng nhìn thấy thì vội vàng đi lên phía trước, nói lời xin lỗi với Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô Anh, tôi xin lỗi…”

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ mở mắt: “Chú Hoàng, tôi nên cảm ơn chú mới phải. Cảm ơn chú đã nói sự thật với tôi, nếu không tôi không biết mình còn bị giấu diếm bao lâu nữa”

Mặc dù cô không thể nào chấp nhận được sự thật con của mình là một bào thai dị dạng.

Nhưng cô cũng không muốn mình cứ bị giấu diếm mãi.

Quản gia Hoàng thở dài: “Cho dù có nói như thế nào, tôi sợ cô…”


“Chú Hoàng” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo.

Quản gia Hoàng giật mình định thần lại, vội vàng chuyển chủ đề: “Xem tôi này, cô Anh vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ? Tôi xuống phòng bếp bảo họ hâm nóng lại cơm nhé”

Nói rồi ông ấy nhanh chân đi xuống phòng bếp.

Nguyễn Quỳnh Anh được Trần Vĩnh Hải bế đến ghế sofa và ngồi xuống đó: “Có phải anh có gì giấu diếm tôi đúng không?”

“Cũng không có gì, bây giờ cô không nên biết thì tốt hơn” Trần Vĩnh Hải điều chỉnh lại giúp cô mấy sợi tóc đang rối loạn trong lồng ngực anh.

Nguyễn Quỳnh Anh dựa lưng lên ghế sofa: “Đúng vậy, cũng tốt. Nói thêm nữa thì có lẽ tôi sẽ không tiêu hóa được mất”

“Đừng nói tinh linh” Trần Vĩnh Hải nhét cái điều khiển tivi từ xa vào tay cô: “Xem tivi đi”

Anh muốn dỗ dành cô, an ủi cô.

Nhưng anh lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể dùng cách này để thay đổi sự chú ý mà cô luôn mong nhớ con.

“Tôi xem không vào nổi” Nguyễn Quỳnh Anh đặt điều khiển tivi sang một bên, bất lực nói.

Trần Vĩnh Hải cũng không ép cô, anh ngồi trên ghế sofa cùng với cô: “Xem không vào thì không xem nữa”

Nguyễn Quỳnh Anh nhếch khóe miệng lên, muốn cười nhưng cười không nổi.

Trần Vĩnh Hải đưa tay ra ôm lấy đầu cô, để cô dựa lên vai mình.

Nguyễn Quỳnh Anh dựa vào vai anh, nhắm hai mắt lại.

Mãi đến khi cô sắp ngủ thiếp đi thì cuối cùng quản gia Hoàng cũng đi đến, thông báo có cơm rồi.

Ăn cơm xong, Trần Vĩnh Hải lấy thuốc mà bác sĩ đưa đến, đẩy đến trước mặt cô.

Nguyễn Quỳnh Anh vừa nhìn thấy thuốc, phản ứng vô cùng mãnh liệt.

“Tôi không uống đâu” Cô hét lớn.

Trần Vĩnh Hải mấp máy môi: “Tại sao không uống?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận