Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Nguyễn Quỳnh Anh ngậm chặt miệng, không hé răng phát ra một lời.

Trần Vĩnh Hải nhìn thấy cô như vậy, phòng chừng như đã đoán ra được nguyên nhân: "Hiện tại cô không hề mang thai."

"Tôi biết." Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu: "Nhưng tôi thật sự rất sợ."

"Cô thực sự không uống?" Trần Vĩnh Hải chớp mắt.

Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng.

Anh ắt của Trần Vĩnh Hải đột nhiên trở nên có chút nham hiểm, chăm chú nhìn cô đang kinh ngạc ngồi ở một chỗ, cầm một viên thuốc đưa lên miệng.

"Anh như vậy là muốn làm gì?" Cô sợ hãi kêu lên.

Trần Vĩnh Hải không trả lời, đưa tay nắm lấy gáy của cô, kéo đầu cô đến trước mặt, sau đó cúi đầu chuẩn xác hôn lên đôi môi mỏng của cô.

Trong lúc cô còn đang đờ người vì kinh ngạc, anh dùng đầu lưỡi của mình khẽ cạy răng của cô ra, sau đó đem viên thuốc kia từng chút từng chút đưa vào trong miệng của cô, đến khi viên thuốc kia trôi vào trong cổ họng của cô mơi dừng lại.

"Khụ khụ......" Nguyễn Quỳnh Anh ôm lấy cổ họng của mình, ho vô cùng kịch liệt.

Viên thuốc kia trôi xuống cổ họng của cô, liền dính lại ở luon trong đó, không trôi đi được, bây giờ cô không cho nó ra mà cũng chẳng thể nuốt nó xuống được, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trần Vĩnh Hải đưa cho cô một cốc nước: "Nuốt viên thuốc ấy xuống đi, sau đó chúng ta lại tiếp tục."

Nói xong, anh còn nở một nụ cười nhạt với cô.

Nhưng nụ cười kia ở trong mắt của Nguyễn Quỳnh Anh, nó lại giống như một nụ cười của ma quỷ vậy.

"Anh..." Cô chỉ tay vào mặt anh, muốn nói cái gì đó, nhưng lại thấy anh cầm lên một viên thuốc nữa, nên đành nuốt lại những lời muốn nói.

"Tôi thì làm sao?" Trần Vĩnh Hải nâng mắt lên nhìn cô: "Nói đi tôi nghe xem."

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Không có gì để nói cả, chỉ là tôi muốn nói, anh cứ đưa thuốc cho tôi đi, tôi tự uống là được rồi."


"Cô chắc chứ?" Trần Vĩnh Hải hỏi cô.

"Ừm."

"Nếu ngay từ đầu đã như vậy không phải tốt rồi sao?" Trần Vĩnh Hải đưa thuốc để lại vào trong lọ, đấy nó đến trước mặt cô: "Uống đi, tôi ngồi đây nhìn cô uống thuốc."

Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh khẽ run rẩy, cô nghe theo mệnh lệnh của anh cầm lọ thuốc lên, đổ hết toàn bộ thuốc vào trong miệng của mình, sau đó cầm cốc nước lên, một hơi uống cạn hết cốc nước, như thế mới có thể giúp cô đem toàn bộ số thuốc kia nuốt vào bụng.

"Bây giờ đã được rồi chứ?" Cô quơ quơ cốc nước đã trống không.

Trần Vĩnh Hải hơi nâng cằm: "Được rồi."

Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh mới dám nhẹ nhàng thở ra.

Quản gia Hoàng đứng ở một bên phục vụ, từ đầu đến cuối đều giống như một người vô hình, nhìn thấy hai người như vậy, không khỏi lộ ra ý cười.

"Ta phải trở về rồi." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thời gian, đã bốn giờ hơn rồi, nên nói lời chào tạm biệt.

Cô thầm nghĩ bây giờ trở về nhà trọ, cô sẽ ngủ một giấc không biết trời đất là gì, thuận tiện điều chỉnh lại tâm trạng của ngày hôm nay.

Còn có, cô muốn liên hệ với Trần Cận Phong, cô muốn hỏi anh ta, vì sao lại phải giấu diếm cô.

Trần Vĩnh Hải vừa nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói tạm biệt, sắc mặt liền đen lại: "Đi vê?"

"Phải" Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, ban ngày tôi ở đây chăm sóc anh, buổi chiều là có thể trở về."

Nói là chăm sóc, nhưng thật ra cả ngày hôm nay, cô cũng chưa làm được gì cả.

Ngược lại là anh đã chăm sóc cho cô.

Rõ ràng anh đang có vết thương ở thắt lưng.


Trần Vĩnh Hải có chút không vui, khẽ mím đôi môi mỏng của mình lại: "Để tôi kêu người đưa cô trở về."

Đến tận bây giờ anh vẫn còn đang rất hối hận vì khi ấy đã đáp ứng yêu cầu của cô.

"Được." Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên.

"Vậy, cô Nguyễn, mời cô đi theo tôi." Quản gia Hoàng mỉm cười tiêu sái đi ra khỏi phòng ăn.

Nguyễn Quỳnh Anh đi theo sau, đi được mấy bước, lại dừng lại quay đầu nhìn lại căn phòng: "Trần Vĩnh Hải, anh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tôi sẽ lại đến."

Trần Vĩnh Hải thản nhiên lên tiếng: "Ừm."

Nguyễn Quỳnh Anh khó khăn nặn ra một nụ cười nhạt: "Vậy tôi xin phép đi trước nhé."

"Nếu như cười không nổi, thì không cần phải cười." Trần Vĩnh Hải đứng lên, đi đến trước mặt cô, sau đó đưa tay khẽ vuốt lên mái tóc của cô: "Đi thôi."

Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay, sờ lên đỉnh đầu của mình, sờ đến nơi mà tay anh vừa đặt lên kia, biểu cảm trên khuôn mặt lại có chút ngơ ngác.

Anh chưa từng làm mấy động tác như vậy với cô.

Cô cũng chỉ từng nhìn thấy, anh làm động tác này với Tô Yến, hiện tại anh lại cũng làm động tác như vậy với cô.

Cô nở ra một nụ cười mỉm, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn theo Trần Vĩnh Hải: "Được rồi, tôi đi đây."

Dứt lời, cô vẫy tay với anh, sau đó xoay người rời đi

Sau khi trở lại nhà trọ, Nguyễn Quỳnh Anh lôi vali hành lí của mình từ trong gầm giường ra ngoài.

Trong vali ngoài trừ một số di vật của mẹ cô, thì còn lại đều là những bộ quần áo của trẻ sơ sinh.


Đây là khi cô vừa mới biết mình đã có thai, cùng Ngô Bảo Ngọc đi dạo phố, nhìn thấy cái gì đẹp hoặc dễ thương thì đều mua chúng về, nam nữ đều có đủ.

Vốn tính sau khi đứa nhỏ được sinh ra, thì sẽ để cho nó mặc, nhưng lại không ngờ rằng tất cả đều trở thành lười nói suông.

Cảm thấy rất đau lòng, Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy một bộ quần áo nhỏ đưa lên trên mặt, tham luyến ngửi mùi xà phòng và mùi sữa trên bộ quần áo, giống như thông qua hương vị này, có thể ngửi được mùi trên người của đứa nhỏ kia.

Lúc này, di động của cô đột nhiên đổ chuông, phá vỡ hồi ức của Nguyễn Quỳnh Anh.

Cô khẽ khịt khịt mũi, buông quần áo trong tay ra, lấy điện thoại từ trong túi xách, nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, là Ngô Bảo Ngọc gọi tới.

Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay khẽ xoa xoa khóe mắt, thở sâu, sau đó mới nhận điện thoại: "Alo, Bảo Ngọc à?"

"Quỳnh Anh, cậu làm sao vậy? Sao giọng nói nghe có chút khác vậy, thấy có gì đó không đúng nha." Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Ngô Bảo Ngọc.

Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng cười vui: "Tớ không sao, chỉ là đang bị cảm cúm chút thôi, cậu tìm mình là vì có chuyện gì sao?"

"Cũng không phải là chuyện gì cả, chính là muốn hỏi xem hôm nay cậu có thời gian không, cùng tớ ra ngoài ăn một bữa cơm, tớ giới thiệu cho cậu hai anh đẹp trai dễ nhìn làm quen." Ngô Bảo Ngọc cười ha ha, ngữ khí có vẻ có chút bỉ ổi.

Nguyễn Quỳnh Anh không cần nghĩ nhiều, trong miệng cô ấy nói hai người dễ nhìn, vậy nhất định là vô cùng đẹp trai anh tuấn.

Dù sao với người có ánh mắt mê trai, thì không cần phải nghi ngờ gì cả.

"Không cần đâu." Nguyễn Quỳnh Anh bật cười cự tuyệt.

Ngô Bảo Ngọc hết mực khuyên nhủ: "Đừng như vậy mà, cùng nhau ra ngoài chơi đi, nghe lời tớ đi, cậu sở dĩ cứ nhớ mãi không quên với cái người họ Trần kia, chỉ là vì cậu được gặp quá ít đàn ông mà thôi, nếu như cậu gặp gỡ và quen biết nhiều hơn, thì cậu sẽ nhận ra trên đời này, những người đẹp trai hơn cái tên Trần Vĩnh Hải kia, những người có nhiều tiền, có rất nhiều."

"Tớ thực sự không cần, tớ hiện tại không có tâm tư đi suy nghĩ về những người đàn ông khác." Nguyễn Quỳnh Anh có chút bất đắc dĩ nói.

Cô xem như đã nhìn ra, Ngô Bảo Ngọc chính là muốn giới đàn ông cho cô làm quen.

Đầu tiên không nhắc đến chuyện cô đã làm lành và quay lại với Trần Vĩnh Hải rồi, nhưng cho dù không có chuyện như vậy xảy ra, thì cô cũng không muốn đi làm quen với những người đàn ông khác.

Ít nhất, trước khi cô chưa quên được Trần Vĩnh Hải, cô sẽ không đi làm quen với người đàn ông khác.

"Quỳnh Anh à, tớ biết cậu đang nghĩ gì, nhưng có câu nói này rất đúng, nếu muốn quên đi một người, thì biện pháp tốt nhất, chính là đi yêu thượng một người khác, cho nên nếu cậu đã phải buông bỏ Trần Vĩnh Hải, vậy tại sao không suy nghĩ đến chuyện bắt đầu một đoạn tình cảm mới, ttows bật mí cho cậu biết nè, chỗ của tớ đang có hai anh chàng đẹp trai người ngoại quốc, vô cùng đẹp trai luôn!"

Nói đến mấy lời này, Ngô Bảo Ngọc liền che mặt, kích động mà kêu lên: "Cậu biết không? Tớ đã đem ảnh chụp của cậu cho mấy anh ý xem rồi, anh ý rất có hứng thú với cậu đó, đúng rồi, anh ý tên Hy....."


Lời còn chưa nói xong, đã bị Nguyễn Quỳnh Anh nói chen vào: "Cậu tự mình đi chơi đi, tớ sẽ không đến đâu, đầu tớ giờ thấy hơi đau, tớ muốn nghỉ ngơi."

Giọng nói của cô có chút ảm đạm, đối với người ngoại quốc đẹp trai trong miệng của Ngô Bảo Ngọc không hề có chút hứng thú nào.

"Cậu bị cúm rất nặng sao?" Ngô Bảo Ngọc thu hồi lại vẻ mặt mê trai của mình, biến trở thành dáng vẻ của một người lo lắng quan tâm cô.

Trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh có chút áy náy: "Vẫn bình thường, không sao cả."

Cô rõ ràng là không hề bị cảm cúm.

Chỉ là vì chuyện của đứa nhỏ, nên đã hứng chịu một đả kích lớn, nên tinh thần mới thấy không có chút phấn chấn nào mà thôi.

"Nếu không để tớ đến thăm cậu nhé." Ngô Bảo Ngọc có chút lo lắng.

"Không cần đâu." Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Một mình tớ vẫn ổn, cũng đã uống thuốc rồi, ngủ một giấc là khỏe lại thôi."

Thấy cô kiên trì nói bản thân không sao, không cần cô tới, Ngô Bảo Ngọc cũng chỉ có thể từ bỏ: "Vậy được rồi, ngày mai tớ sẽ tới thăm cậu sau."

"Ừm." Nguyễn Quỳnh Anh đáp lời.

Tắt điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh hít một hơi, buồn bã, đem bộ quần áo gấp cẩn thận lại, sau đó lại thật cẩn thận đem nó cất lại vào trong vali.

Sau khi thu dọn xong tất cả, cô cầm lấy áo ngủ của mình, đi vào toilet tắm rửa, trở ra liền ngã nhào lên giường ngủ thiếp đi.

Vừa ngủ, liền ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau.

Nguyễn Quỳnh Anh mở di động ra, có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ở trong máy của cô, trong lúc cô ngủ, đã có người gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại.

Cô khẽ dụi mắt, hình như tất cả đều là quản gia Hoàng gọi tới, cũng có mấy cuộc là của Trần Vĩnh Hải gọi, cuộc gọi nhỡ cuối cùng, chính là do Trần Vĩnh Hải gọi tới, thời gian chính là nửa tiếng trước.

Gọi tới nhiều cuộc điện thoại như vậy, không lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng gọi điện thoại lại cho Trần Vĩnh Hải, nhưng kết quả là lại không có ai nghe máy cả.

Cũng không biết là do anh bận nên không nghe được, hay là do anh cố ý không nhận điện thoại.

Cô cũng không có nghĩ nhiều, Nguyễn Quỳnh Anh lại gọi điện sang cho quản gia Hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận