Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Điện thoại được kết nối, quản gia Hoàng đã tươi cười hỏi: “Cô Nguyễn, đã dậy rồi à?”

“Sao chú biết cháu vẫn đang ngủ?” Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt ngạc nhiên.

Quản gia Hoàng nhã nhặn trả lời: "Cậu chủ cho tôi biết, buổi sáng cô không đến, lái xe cũng không đợi đón được cô, chúng tôi tưởng cô gặp phải chuyện gì nên gọi điện cho cô suốt, vì không có ai bắt máy nên Trần Vĩnh Hải đã đến tận chung cư, sau khi biết cô đang ngủ mới yên tâm.

“Tức là Trần Vĩnh Hải đã đến chỗ tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh vội tung chăn, chạy ra ngoài phòng khách.

Phòng khách trống trải, không thấy bóng dáng Trần Vĩnh Hải.

Quản gia Hoàng gật đầu: "Đúng thế, cậu chủ thấy cô ngủ say nên đã đến công ty rồi, nghe nói là tham dự một cuộc họp rất quan trọng, trước khi đi, còn gọi điện báo với tôi để đến trưa tôi liên lạc lại với cô, không ngờ cô đã thức giấc.”

Thì ra là vậy.

Nguyễn Quỳnh Anh sờ tay lên mũi, ngại ngùng bảo: “Cháu ngủ say quá.”

“Không sao, vốn dĩ cô nên nghỉ ngơi nhiều mà.” Quản gia Hoàng cười vô tư.

Nguyễn Quỳnh Anh đi vào nhà tắm, kẹp chiếc di động giữa tai và vai, vặn vòi nước, vừa đánh răng vừa hỏi: "Đến chiều anh Hải mới về biệt thự hả chú?”

Quản gia Hoàng ngẫm nghĩ một lát: "Có lẽ vậy.”

Nguyễn Quỳnh Anh ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, nói không rõ tiếng: “Vậy thì chú ơi, hôm nay cháu không đến đâu, hai ngày không tới Nguyễn Thị rồi, phải qua xem thế nào.”

“Chuyện này… Cô nói với cậu chủ một tiếng nhé.” Quản gia Hoàng trả lời.

Nguyễn Quỳnh Anh đồng ý: "Vâng, để cháu nói với anh ấy.”

Kết thúc cuộc gọi với quản gia Hoàng, cô ngậm bàn chải đánh răng, lấy điện thoại ra khỏi tai.


Nhớ ra lúc nãy Trần Vĩnh Hải không nghe máy, chắc là đang họp, cô bèn mở mục tin nhắn, nhắn cho anh biết việc hôm nay không đến biệt thự.

Sau đó, cô cất di động đi, yên tâm đánh răng rửa mặt.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, nghĩ giờ đã đến trưa, cô lại xuống bếp nấu chút đồ ăn, ăn xong mới đến Nguyễn Thị.

Vừa vào văn phòng, cô đã thấy thư ký Diêm đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Cũng không biết người bên đầu kia điện thoại đã nói gì mà sắc mặt thư ký Diêm rất xấu, giận dữ đáp lại một câu rồi thẳng thừng cúp máy.

“Đúng là tức chết đi được!” Thư ký Diêm sa sầm mặt xuống, đập mạnh chiếc ống nghe.

Nguyễn Quỳnh Anh tò mò lên tiếng: "Sao thế?”

Nghe giọng cô, thư ký Diêm ngây ra, rồi mỉm cười: "Chủ tịch, cô đã về.”

“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt chiếc túi xuống: "Cuộc điện thoại vừa rồi, có vấn đề gì à?”

Thư ký Diêm gỡ cặp kính mắt, vừa lau vừa đáp: “Vừa rồi không biết Phương Thị nghe tin từ đâu mà biết chúng ta có công nghệ nghiên cứu nguồn năng lượng mới, muốn mua lại với giá thấp, tôi không đồng ý, thế là đối phương lớn tiếng.”

“Công nghệ nghiên cứu nguồn năng lượng mới là tin tức bảo mật cơ mà, sao Phương Thị lại biết?” Nguyễn Quỳnh Anh chau mày.

Công nghệ nghiên cứu nguồn năng lượng mới này được Trần Vĩnh Hải nhường cho cô, Nguyễn Thị vẫn đang bí mật nghiên cứu, chưa từng công khai với bên ngoài, ngay đến một vài cổ đông cấp cao cũng không hay biết.

Thư ký Diêm đeo lại mắt kính: "Tôi cũng không rõ.”

“Không phải có gián điệp chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt suy đoán.

Thư ký Diêm thở dài: "Cũng không phải là không có khả năng, lát nữa tôi sẽ đi kiểm tra nhóm nghiên cứu, nhưng mà…”


“Nhưng sao?” Nguyễn Quỳnh Anh kéo ghế ngồi xuống.

Thư ký Diêm nhoẻn cười: "Cũng không có gì, liên quan đến nguồn năng lượng mới, thật ra nhóm nghiên cứu đã gần hoàn thành rồi, đồng thời cũng đã cho ra được vật phẩm thực nghiệm, nên tôi đang nghĩ, có thể mở cuộc họp để báo cáo với các cổ đông cấp cao.”

“Vậy thì mở cuộc họp thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh đập bàn.

Thư ký Diêm gật đầu: "Được, vậy để tôi thông báo xuống dưới.”

“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh đáp lời.

Vài phút sau.

Nguyễn Quỳnh Anh ôm laptop đến phòng họp, vừa ngồi xuống đã cảm nhận được một ánh nhìn mang theo nỗi hận thấu xương dõi vào mình.

Cô ngoái lại thì bắt gặp khuôn mặt dữ dằn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Lê Diệu Ngọc.

Nguyễn Quỳnh Anh nhướn mày.

Lê Diệu Ngọc đã ra khỏi đồn cảnh sát?

Chuyện từ khi nào vậy?

Đang mải nghĩ đã nghe thấy giọng thư ký Diêm gọi: "Chủ tịch.”

Nguyễn Quỳnh Anh gác lại mối nghi ngờ, gật đầu: "Bắt đầu thôi.”


Được sự cho phép, thư ký Diêm bước lên bục chủ tọa, bắt đầu điều hành cuộc họp.

Cuộc họp kéo dài đến hai giờ đồng hồ mới hạ màn.

Đợi khi mọi người tham gia cuộc họp đều giải tán gần hết, Nguyễn Quỳnh Anh đóng laptop lại, cũng chuẩn bị đi ra. Đúng lúc cô vừa đứng dậy thì Lê Diệu Ngọc bất thình lình gọi giật lại: "Nguyễn Quỳnh Anh, đứng lại!”

Nguyễn Quỳnh Anh dừng Bước: "Ủy viên Lê, có chuyện gì sao?”

Lê Diệu Ngọc không trả lời, bước tới đóng cửa phòng họp lại.

Thấy vậy, Nguyễn Quỳnh Anh sa sầm mặt xuống, lòng đầy cảnh giác: "Ủy viên Lê, cô làm vậy là có ý gì?”

Lê Diệu Ngọc bước tới trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, vung tay tát cô.

Nguyễn Quỳnh Anh chưa kịp phòng thủ, bị đánh lùi về sau một bước, khuôn mặt trắng trẻo đỏ lựng lên ngay tắp lự.

Cô ôm mặt, bàng hoàng nhìn Lê Diệu Ngọc.

Lê Diệu Ngọc ung dung chậm rãi xoa tay: "Cái tát này, là tát thay cho Trâm Anh, cô hại Trâm Anh buộc phải lấy một lão già!”

Hôm qua vừa kết thúc thời hạn tạm giữ, từ đồn cảnh sát đi ra thì nhận được điện thoại cầu cứu của Trâm Anh.

Nói rằng bị giám đốc Lưu ép làm đăng ký kết hôn, còn nói tất cả mọi chuyện đều do Nguyễn Quỳnh Anh gây ra.

Cho nên lúc này cô ta mới không nhịn được, tìm Nguyễn Quỳnh Anh gây chuyện.

Sau khi nghe Lê Diệu Ngọc nói, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy nực cười.

Cô nhắm mắt, cầm chén trà còn đang nóng trên bàn lên, hắt vào mặt Lê Diệu Ngọc: "Tôi hại Nguyễn Trâm Anh? Sao cô không nói xem mấy ngày qua Nguyễn Trâm Anh đã làm những gì? Tài năng đổi trắng thay đen của mẹ con họ đúng thật là mẹ truyền con nối.”

Lê Diệu Ngọc bị hắt nước nóng nhảy dựng lên, gào thét: "Nguyễn Quỳnh Anh, con khốn này, cô dám hắt nước tôi?”

Nguyễn Quỳnh Anh khoanh tay: "Cô còn đánh tôi nữa là, tôi không được hắt nước cô chắc? Đạo lý gì thế?”


“A a a!” Lê Diệu Ngọc siết chặt tay, la hét cuống quýt, rồi nhào vào Nguyễn Quỳnh Anh.

Cô cũng hơi sợ bộ dạng điên loạn này của Lê Diệu Ngọc.

Ai mà biết được kẻ điên sẽ gây ra chuyện gì.

Huống hồ, nếu đánh nhau thật thì cô cũng không đánh lại được Lê Diệu Ngọc.

Cô rụt rè lùi lại mấy bước, ánh mắt liếc tới bục chủ tọa, cô nhớ rằng ở đó có nút báo động. Bèn xoay người bước vội đến bục chủ tọa, ấn nút báo động màu đỏ.

Chuông báo động trong phòng họp reo inh ỏi.

Lê Diệu Ngọc giật mình, rồi bình tĩnh lại, hai mắt đỏ lựng trừng trừng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô đã làm gì thế hả?”

Nguyễn Quỳnh Anh không thèm đếm xỉa đến cô ta, chỉ hồi hộp nhìn ra cửa phòng họp đợi bảo vệ tới.

Bảo vệ đến rất nhanh, xông vào cùng còn có thư ký Diêm với vẻ mặt căng thẳng.

Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm.

“Chủ tịch, có chuyện gì?” Thư ký Diêm lạnh lùng quét mắt nhìn Lê Diệu Ngọc và hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ tay vào Lê Diệu Ngọc: "Bắt cô ta lại, báo cảnh sát!”

Lê Diệu Ngọc nghe thấy thế, nhảy cẫng lên: "Nguyễn Quỳnh Anh, dựa vào cái gì mà cô báo cảnh sát?”

“Dựa vào việc cô đánh tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh sờ lên mặt, cười lạnh lùng.

“Cái gì? Cô ta đánh cô?” Thư ký Diêm hoảng hốt, tới nhìn mặt Nguyễn Quỳnh Anh.

Quả nhiên mặt bên phải của cô đang sưng đỏ, còn hiện rõ dầu bàn tay.

Thư ký Diêm tức giận: "Nghe lệnh chủ tịch, bắt cô ta lại, đưa đến đồn cảnh sát, mang cả đoạn phim trong camera giám sát ra theo, tôi thấy ủy viên Lê có vẻ rất thích đồn cảnh sát, vậy thì lại tiễn cô ấy đến đó thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận