Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chỉ cần camera giám sát hiển thị thật sự là Lê Diệu Ngọc ra tay trước.

Dựa vào điều này đủ để Lê Diệu Ngọc ăn cơm tù vài ngày rồi.

Bảo vệ nhận được lệnh lập tức tiến lên bắt lấy Lê Diệu Ngọc.

"Buông tôi ra, tôi là thành viên hội đồng quản trị của công ty, cậu dám bắt tôi à!" Lê Diệu Ngọc la hét vùng vẫy.

Nguyễn Quỳnh Anh trợn trắng tròng mắt: "Bà là thành viên hội đồng quản trị, còn tôi là chủ tịch hội đồng quản trị, cậu ta nhận lương của tôi phát cho, tôi ra lệnh, tại sao cậu ta không dám!"

Lê Diệu Ngọc nghẹn họng một lúc, sau đó mặt mày hung tợn la hét: "Nguyễn Quỳnh Anh, đừng tưởng là cô báo cảnh sát thì có thể làm gì được tôi, đợi đó đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ xử lý cô thôi."

"Vậy tôi đợi nhé." Nguyễn Quỳnh Anh chẳng hề sợ hãi trả lời một câu, sau đó phất tay bảo bảo vệ nhanh chóng đưa bà ta đi.

Phòng họp cuối cùng cũng yên lặng trở lại.

Thư ký Diêm xoa xoa huyệt thái dương: "Chủ tịch, cô có sao không?"

"Tôi không sao." Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu cười nhẹ.

Thư kí Diêm thở phào: "Về phòng làm việc đi, tôi bảo Minh Lý tìm ít đá để cô chườm mặt."

"Được." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Đến chiều tan làm, vết sưng đỏ trên mặt cô cũng giảm đi rất nhiều, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra cô bị đánh.


Dọn dẹp tài liệu trên bàn làm việc, Nguyễn Quỳnh Anh lấy túi xách treo trên giá bên cạnh, chuẩn bị về chung cư."

Cô bước vào thang máy, lúc đi đến sảnh chính dưới tầng trệt, cô thấy bầu trời bên ngoài đã xám xịt, còn đang giật đổ mưa nữa.

"Mưa từ bao giờ thế?" Nguyễn Quỳnh Anh đứng trước cửa, xoa xoa cánh tay.

Cô không mang theo ô, ra ngoài gọi xe chắc chắn sẽ bị ướt cả người.

Làm sao đây?

Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, sắc mặt có vẻ đành chịu.

Đúng lúc này, một chiếc xe Sedan đen dừng lại không xa trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn bước xuống xe.

Người đàn ông cầm ô, không thấy rõ mặt anh ta, cộng thêm làn mưa mờ ảo, tạo ra cảm giác đầy bí ẩn đối với người xem.

Nguyễn Quỳnh Anh tò mò liếc nhìn một cái rồi thu tầm mắt, không nhìn thêm nữa.

Mà người đàn ông kia lại đi đến trước mặt cô rồi dừng lại: "Có cần tôi đưa cô một chặng không?"

Giọng nói của người đàn ông đầy từ tính, rất hay, khiến người ta nghe rồi sẽ nghiện vậy.

Giọng nói của Trần Vĩnh Hải cũng hay như vậy, nghe giọng của Trần Vĩnh Hải nhiều rồi nên Nguyễn Quỳnh Anh cũng không cảm thấy giọng người đàn ông này có gì đặc biệt nữa.


Cô lịch sự lắc đầu: "Xin lỗi, không cần, cảm ơn."

"Nhưng mà…" Người đàn ông kéo dài âm sau, trầm giọng cười: "Tôi muốn đưa coi mà, vị, hôn, thê, cũ, của tôi."

Nghe thấy bốn chữ này, Nguyễn Quỳnh Anh có chút không vui nhíu mày: "Anh này, chắc anh nhận nhầm người rồi nhỉ? Tôi không vải vị hôn thê cũ của anh."

"Vậy sao?" Người đàn ông cười nhẹ, chậm rãi dời ô trên đầu ra, để lộ gương mặt đẹp trai với mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh ngọc bích.

Nhìn thấy gương mặt này, con ngươi Nguyễn Quỳnh Anh co lại nhỏ như cây kim, vẻ mặt sửng sốt, vô thức thốt ra hai chữ: "Lanny...Hill."

Người đàn ông, cũng chính là Lanny Hill xoa xoa cằm l, trong con ngươi màu lam viết đầy vẻ dí dỏm: "Xem ra cô vẫn còn nhớ tôi nhỉ, vị hôn thê cũ của tôi."

Đúng thật là anh ta rồi!

Tay Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt lại.

Trần Vĩnh Hải đã từng cho cô xem ảnh của người này, cộng thêm việc cô và tên Lanny Hill này còn có một thân phận mà cô cũng không biết từ đâu đến đó là vợ chồng chưa cưới cũ, cho nên đến cô có ấn tượng rất sâu đậm với Lanny Hill.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy Lanny Hill, trong lòng cô có một cơn giận vô cớ ập đến.

Cũng bởi vì người đàn ông này mà cô bị Trần Vĩnh Hải hiểu lầm nhiều đến vậy.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh hút sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén nỗi giận trong lòng mới có thể không bộc phát ngay trước cửa công ty.


"Anh này, tôi nói lại lần nữa, tôi không phải vị hôn thê cũ của anh, tôi cũng không quen anh." Nguyễn Quỳnh Anh lạnh mặt nói.

Ánh mắt của Lanny Hill trầm xuống, trên mặt toát lên vẻ buồn bã: "Quỳnh Anh, em vẫn còn trách tôi vì lúc đó đã hủy hôn ước sao?"

Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc trừng to mắt: "Tôi nói rồi, tôi không quen anh, tôi và anh cũng chưa từng đính hôn!"

"Xem ra, em đúng là còn đang trách anh rồi." Lanny Hill đau lòng cúi thấp đầu, đôi mắt lam sáng ngời cũng ảm đạm đi nhiều."

Nguyễn Quỳnh Anh tức đến phát run: "Anh bị bệnh à, tôi không quen biết anh, thậm chí chưa từng gặp anh, anh…"

Chưa nói dứt câu, người đần ông ngắt lời cô: "Quỳnh Anh, tôi biết em giận tôi vì đó đã hủy hôn, em không chịu tha thứ cho tôi nên mới nói không quen tôi, chưa từng gặp tôi, nhưng bây giờ tôi đã hối hận rồi, tôi quyết định sẽ theo đuổi em lại từ đầu, em có chịu cho tôi cơ hội không?" Anh ta vừa noi vừa lấy một cái hộp từ trong túi ra, bên trong có đặt một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

"Chiếc nhẫn này là của lúc chúng ta đính hôn khi ấy, sau khi em trả lại cho tôi, tôi vẫn luôn giữ kĩ nó, bây giờ, tôi giao nó lại từ đầu cho em." Lanny Hill nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ mặt chờ mong, cứ như đang muốn nhìn vẻ mặt cảm động của Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh ta rồi lại nhìn chiếc nhẫn kia, chỉ cảm thấy cơn giận xông lên tận đỉnh đầu, thậm chí không tiếc dùng từ không hay.

"Anh bị thần kinh à, có bệnh thì đi trị đi! Tôi không rảnh đứng đây diễn kịch thâm tình đâu, tôi không biết anh đang thông đồng với ai để vu khống tôi là vị hôn thê cũ của anh, nhưng tôi dám thề, tôi và anh không có bất kì quan hệ gì, cho nên phiền anh đừng bám lấy tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Nói xong, cô tức giận hừng hực đặt túi che lên đỉnh đầu, lao vào màn mưa, đến bên vệ đường gọi xe.

Cô thà rằng để cả người ướt sũng cũng không muốn đứng cùng một mái hiên với người này.

Đặc biệt là người này lại còn rất tự tiện nữa, cô đã nói rất rõ là cô không quen anh ta, chưa từng gặp anh ta rồi, càng chưa từng đính hôn với anh ta, nhưng anh ta lại cứ chắc chắn cô là vị hôn thê cũ của anh ta, nói câu nào cũng rõ ràng là đang muốn khiến người khác hiểu lầm, đúng là chọc cô tức chết đi mà.

Nguyễn Quỳnh Anh kéo cửa xe ra ngồi vào xe, trên gương mặt nhỏ vừa uất ức vừa tức giận, cả gan phổi cũng hơi đau rồi.

"Phù…" Cô nhíu mày xoa xoa mi tâm, trong lòng rất không yên.

Bốn năm trước, người đàn ông đeo khẩu trang làm giả việc cô ra nước ngoài đã làm giả việc đính hôn với người tên Lanny Hill này, khiến Trần Vĩnh Hải hiểu lầm.


Bây giờ hiểu lầm này vẫn chưa giải quyết được, nhưng Lanny Hill xuất hiện ngay lúc này, chuyện này tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, khả năng cao nhất là người đàn ông đeo khẩu trang và Lanny Hill lại muốn chuẩn bị làm gì đó rồi.

Nhưng cô rất hiếu kì, tại sao Lanny Hill phải hợp tác với người đàn ông đeo khẩu trang để cùng chống đối với cô và Trần Vĩnh Hải, chẳng lẽ gia tộc Hill cũng có ân oán gì với nhà họ Trần sao? Dù sao cô dám bảo đảm, nhà họ Nguyễn và gia tộc Hill tuyệt đối không có ân oán gì.

Đưa mắt nhìn xe taxi rời đi, Lanny Hill chậc một tiếng, thu lại nỗi buồn và đau thương lộ rai với Nguyễn Quỳnh Anh lúc nãy, thay vào đó là một biểu cảm ngả ngớn.

Anh ta gian trá liếm khoé môi, bất cần đời đóng hộp nhẫn lại, bỏ lại vào túi.

Sau đó lấy điện thoại ra từ trong túi, vừa đợi người nhận bắt máy, vừa đùa cợt với những cô gái xinh đẹp đi qua.

"Alo, tôi đây." Lanny dùng tiếng anh nói chuyện với người kia: "Tôi đã đến Hà Nội rồi, đang thi hành kế hoạch, ông đừng quên là ông đã đồng ý chuyện gì với tôi."

Cũng không biết người bên kia nói gì.

Lanny Hill hài lòng gật đầu: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để ông thất vọng đâu, tôi cũng sẽ không làm tổn thương đến Nguyễn Quỳnh Anh, chỉ là trong quá trình thực hiện kế hoạch, có thể sẽ khiến cô ấy chịu chút uất ức. "

Nói xong, tắt điện thoại.

Lanny Hill ngẩng đầu nhìn biển hiệu nhà họ Nguyễn, khóe miệng cong lên một nụ cười gian ác.

Nguyễn Quỳnh Anh không biết mình đã bị nhắm vào, cô vừa ngáp vừa bước xuống xe, đi nhanh về tòa chung cư.

Sau khi về chung cư, cô lấy luôn đồ ngủ, vào nhà tắm tắm nước ấm, làm ấm cơ thể sau khi bị ướt mưa, cả người cũng ấm lên hẳn.

Cô vừa lau tóc, vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa đi đến phòng khách đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Ai đấy?" Cô nhưng động tác lau đầu lại, mở miệng dò hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận