Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

"Tôi." Tiếng của Trần Vĩnh Hải vọng vào.

Nguyễn Quỳnh Anh bỏ khăn lông xuống rồi bước qua đó, mở cửa ra: "Sao anh lại đến đây thế?"

Ngoài cửa, trên người người đàn ông ướt sũng, tóc bết lại vẫn còn chảy nước ra, vừa nhìn đã biết là anh bị ướt mưa.

Nhìn vết thương trên đầu anh, Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: "Mau vào đây."

Cô cúi người, lấy một đôi dép lê cho anh.

Trần Vĩnh Hải thay dép, bước vào phòng khách: "Em không đến chỗ tôi thì tôi chỉ đành đến đây tìm em thôi."

"Cho nên tối nay anh muốn ở đây à?" Nguyễn Quỳnh Anh vào nhà tắm lấy một cái khăn lông khô ra cho anh.

Trần Vĩnh Hải nhận lấy rồi lau mặt: "Ừm, lần này, chắc em sẽ không đuổi anh đi đúng không?"

Khoé miệng Nguyễn Quỳnh Anh giật giật: "Được rồi, anh đi tắm đi, tránh để lát nữa rồi cảm mất."

Cô nói vậy, ý tứ rất rõ ràng, cô sẽ không đuổi anh đi đâu.

Trần Vĩnh Hải xuôi tay: "Không có quần áo."

"Ôi…" Thở dài một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh bước vào phòng: "Đợi chút."

Cô lấy một cái áo choàng tắm màu trắng ra từ trong phòng.

Cái này nam nữ đều mặc được, còn mới nữa, cô chưa mặc lần nào, mặc dù với anh mà nói thì nó có thể hơi nhỏ, nhưng ít nhất vẫn mặc vào được.

"Mặc cái này đi." Nguyễn Quỳnh Anh đưa áo choàng tắm cho anh.

Trần Vĩnh Hải nhận lấy, mở ra xem: "Không còn gì nữa à?"

"Cái gì cơ?" Nguyễn Quỳnh Anh ngây người một lúc.

Trần Vĩnh Hải nhếch môi: "Không có quần lót."


"Ơ…" Nguyễn Quỳnh Anh nghẹn một lúc, ngay sau đó xoa xoa cổ: "Tôi quên rồi, hay là anh mặc cái cũ đang mặc trên người đi?"

Dù sao anh cũng là đàn ông, mặc thêm một ngày chắc cũng không có gì đâu nhỉ.

Trần Vĩnh Hải cúi đầu, kéo kéo ống quần tây: "Ướt hết cả rồi."

Ý của câu này là, quần bên trong cũng ướt luôn rồi.

Nguyễn Quỳnh Anh xấu hổ: "Vậy phải làm sao đây? Hay là tôi xuống dưới đi mua cho anh nha."

Vừa hay trong khu cũng có siêu thị.

Gương mặt Trần Vĩnh Hải đầy vẻ chê bai: "Tôi không mặc đồ giá cả bình dân, da sẽ bị dị ứng."

Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt: "Vậy chắc anh mỏng manh lắm hả, khoobg được thì bảo chú Hoàng mang đến cho anh, hoặc là anh về biệt thự đi."

Còn không nữa thì khỏi mặc luôn cho rồi.

"Không cần đâu." Trần Vĩnh Hải ôm áo choàng tắm bước vào nhà tắm.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh: "Chẳng lẽ anh muốn mặc ướt luôn đấy à?"

Trần Vĩnh Hải không trả lời, đóng cửa nhà tắm lại.

Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai, vào nhà bếp nấu nước sôi.

Sau khi cô nấu nước rồi pha một cốc sữa bước ra là Trần Vĩnh Hải đã tắm xong rồi, anh đang ngồi lau tóc trên sofa.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn về phía anh theo quán tính, hai chân anh bắt chéo, hai bên vạt áo choàng trượt xuống, để lộ đôi chân dài rắn rỏi thẳng tắp.

Mà bộ phận quan trọng của anh vẫn được áo choàng che đi, không nhìn ra anh có mặc quần lót không.

"Em đang nhìn cái gì thế?" Giọng nói đột ngột vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Nguyễn Quỳnh Anh.


Nhìn trộm bị bắt gian, cô có chút ngượng ngùng xoa xoa mũi: "Không có gì, uống sữa không?"

"Không." Trần Vĩnh Hải lắc đầu.

Ngay sau đó, anh bỏ khăn lông xuống, bưng cái chậu bên cạnh sofa lên: "Em giặt rồi hong khô giúp tôi."

"Hả?" Nguyễn Quỳnh Anh ngơ ngác nhìn cái chậu trên tay anh.

Trong chậu có một cái quần lót nam màu đen đang ướt.

Gương mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh đen đi, nỗi giận không biết từ đâu bùng cháy trong lòng.

Đây là cái chậu cô dùng để giặt đồ lót đấy!

"Ngây ra đấy làm gì? Đi mau đi chứ!" Thấy Nguyễn Quỳnh Anh ngây người đứng đó, Trần Vĩnh Hải đưa luôn cái chậu vào tay cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh, tức mà không làm được gì, hừ một tiếng rồi bưng chậu đi vào nhà vệ sinh.

Trần Vĩnh Hải nghi hoặc nhíu mày.

Cô ấy lại giận cái gì thế?

Nguyễn Quỳnh Anh giặt quần lót của Trần Vĩnh Hải như đang trút giận, hong khô từ từ rồi vứt vào người anh: "Được rồi, mặc đi."

Trần Vĩnh Hải đứng dậy, vén áo choàng tắm lên trước mặt cô.

Nguyễn Quỳnh Anh ngay lập tức đoán ra ý định của anh, đỏ mặt quay đầu đi: "Anh không vào nhà vệ sinh hau phòng ngủ thay được à."

Cứ phải thay ở phòng khách ngay trước mặt cô vậy.

Trần Vĩnh Hải chẳng cảm thấy có vấn đề gì nhướn mày: "Có phải là em chưa từng thấy cả người tôi từ trên xuống dưới đâu."

"Tôi…" Nguyễn Quỳnh Anh nghẹn lời, cứng họng không nói nữa.


Trần Vĩnh Hải mặc quần lót vào: "Được rồi, quay đầu lại đi."

Nguyễn Quỳnh Anh hừ một tiếng, quay đầu lại: "Lần sau tự mang một bộ đồ để thay giặt đến đi."

Hả? " Trần Vĩnh Hải cong khóe môi:" Nói vậy là, em hoan nghênh tôi thường xuyên đến đây à? "

"Tôi không có nha." Mắt cô nhìn về hướng khác: "Tôi chỉ không muốn lần sau phải giặt quần lót cho anh thôi."

Trần Vĩnh Hải cười trầm thành tiếng: "Được rồi, ngủ đi."

Anh kéo tay cô, đi vào phòng ngủ.

Nguyễn Quỳnh Anh không vùng ra, ngoan ngoãn đi theo sau anh bước vào phòng.

Cứ ngỡ là sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, không ngờ là Trần Vĩnh Hải chỉ ôm cô, không làm gì khác.

Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy hơi lạc lõng.

Cô nhanh chóng ngủ thiếp đi trong hai luồng tâm trạng.

Sau khi cô thức dậy Trần Vĩnh Hải đã đi rồi.

Cô vặn người, xoay xoay cái cổ cứng dơ, xuống giường chuẩn bị rửa mặt.

Lúc này, điện thoại trên đầu giường rung lên, có tin nhắn gửi đến.

Nguyễn Quỳnh Anh mở ra xem: Em thân yêu, chào buổi sáng, em có chờ mong món quà anh chuẩn bị cho em không.

Người gửi Lanny Hill.

"Ai chờ mong quà của anh!" Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh có chút khó coi, bấm vào dòng trả lơiwf, nhón tay lướt nhanh gõ chữ: Sao anh biết số đinej thoại của tôi?

Lanny Hill trả lời rất nhanh: Cái này là bí mật nha, em thân yêu!

Ai là em thân yêu của anh ta!

Nguyễn Quỳnh Anh thấy ba chữ này, chỉ cảm thấy có chút buồn nôn.

Không chỉ buồn nôn với tin nhắn, mà với tên Lanny Hill này cô cũng cảm thấy buồn nôn.


Sau khi cô xóa tin nhắn và chặn luôn tin nhắn đến từ số điện thoại này, biểu cảm trên mặt mới tốt hơn một chút.

Nhưng nõio bất an tronh lòng cô lại này càng rõ ràng hơn.

Lanny Hill này, rõ ràng là đang cố ý bám lấy cô, cô không tin trong đây không có mục đích gì.

Cô đang do dự, có nên nói cho Trần Vĩnh Hải biết về sự tồn tại của Lanny Hill không, lỡ như Lanny Hill thật sự có thù với Trần Vĩnh Hải, cô còn có thể bảo anh chú ý một chút, chỉ là…

Nghĩ lại đến giờ Trần Vĩnh Hải vẫn cho rằng cô và Lanny Hill đã từng đính hôn với nhau một thời gian, cô lại không dám nói cho anh biết nữa, lại sợ anh lại hiểu lầm gì đó.

"Ôi…" Nắm chặt điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh buồn bực thở dài một tiếng.

Cô tạm thời bỏ những băn khoăn này sang một bên, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi ruqra mặt xong, cô thay quần áo, cầm túi xách ra khỏi nhà.

Ngoài cổng khu nhà, chú bán bữa ăn sáng hai hôm trước đã biết thân phận mình đã bị lộ, cho nên trông thấy Nguyễn Quỳnh Anh, ông cũng khônh che giấu gì nữa mà vẫy tay chào hỏi cô: "Cô Nguyễn, đồ ăn sáng nấu xong rồi này, mau ăn đi."

Vừa nói, ông còn mang một cái bàn nhỏ và một cái ghế ra để cô ngồi ăn.

Những người mua đồ ăn sáng khác thấy vậy thì có chút không vui: "Chú à, chú phân biệt đối xử thế, chúng tôi mua đồ ăn sáng đâu có chỗ ngồi đâu, cô ấy vừa đến ông đã đi sắp xếp ghế cho cô ấy rồi, như vậy có không công bằng quá không."

Nguyễn Quỳnh Anh nghe vậy thì có hơi ngượng: "Chuyện này…"

Chú kia giữ tay cô, ý bảo cô đừng nói gì.

Nguyễn Quỳnh Anh hiểu ý im lặng, về chỗ ngồi bắt đầu ăn sáng.

"Cái gì mà không công bằng, cô này là bà chủ của tôi, quầy bán đồ ăn sáng của tôi là ông chủ của tôi mở chuyên môn chuẩn bị cho cô này, nếu không phải vì cô ấy, mấy người có được ăn đồ ăn của tôi nấu không?" Ông chú đanh mặt nói.

Nguyễn Quỳnh Anh nghe tiếng bà chủ của ông mà thấy có hơi ngại, gương mặt nhỏ đỏ lên.

Những người khách khác nghe ông nói vậy cũng không nói gì nữa, ngượng ngùng rời khỏi đó.

"Được rồi cô Nguyễn, giờ không ai làm phiền cô nữa rồi, cô cứ ăn từ từ." Ông chú cười nói với Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Vâng."

Ăn sáng xong, cô bắt xe đến công ty nhà họ Nguyễn, vừa vào đến sảnh đã bị tiếp tân gọi lại: "Chủ tịch, có hoa của cô này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận