Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe sáng, gắng sức khiến giọng nói mình nghe thật tự nhiên: “Tôi đang nghĩ lát nữa nên ăn cái gì?”
Cô mặt không đổi sắc mà nói dối.
Nhưng cánh tay đặt trên đùi lại nắm chặt lại.
Vĩnh Hải không để lại dấu vết liếc qua một cái, ánh mắt trầm xuống: “Cô muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.” Cô tùy ý mỉm cười.
Vĩnh Hải ừm nhẹ một tiếng, không nói gì.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nuốt ngụm nước miếng, lại cắn môi, trong lòng hơi thấp thỏm.
Cô không biết anh có nhìn ra được cô đang nói dối không.
Nhưng không có cách nào, cô không thể thật sự nói ra những gì mà mình đang nghĩ được.
Nếu để anh biết cô đang hoài nghi mối quan hệ của hai người có thể duy trì được bao lâu thì chắc chắn anh sẽ lại nổi nóng.
Trong yên lặng, xe dừng lại.
Nguyễn Quỳnh Anh xuống xe, ngẩng đầu nhìn nhà hàng bên trong: “Chúng ta ăn đồ Tây sao?”
Vĩnh Hải hơi gật đầu: “Không thích?”
“Không phải.” Nguyễn Quỳnh Anh vẫy tay: “Chỉ hơi bất ngờ anh là có thể dẫn tôi đi ăn đồ Tây.”
“Chẳng có gì phải bất ngờ cả, đi thôi.” Anh nắm lấy tay cô, sải bước vào nhà hàng.
Khánh Minh đã nói, bây giờ anh vừa mới làm lành với cô nên cần phải hẹn hò nhiều để ổn định tình cảm.
Còn địa điểm hẹn hò ấy hả, bình thường đều là mấy loại nhà hàng cao cấp.
Vừa hay cũng đến thời gian ăn trưa nên anh đã sai người đặt chỗ cho hai người.
Nhà hàng đồ Tây này rất có tiếng ở Hà Nội, bởi vì người đến đây phần lớn đều có thân phận cả.
Vĩnh Hải kéo Nguyễn Quỳnh Anh đi thẳng vào phòng bao đã đặt trước. Vừa mới ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn dọn món lên.
“Tôi nhớ cô rất thích ăn mấy món ăn này.” Đột nhiên Vĩnh Hải nói.
Kỳ thực anh chẳng hề nhớ được.
Nhưng vừa mới nghĩ thì trong đầu lại tự nhiên mà nhảy ra đáp án, nhưng nghĩ một hồi về những chuyện khác thì anh lại không nhớ ra được.
Cho nên anh càng thêm kiên định rằng trí nhớ của mình có vấn đề. Nhưng đại sư ký ức mà quản gia Hoàng tìm đến tạm thời có việc nên vẫn chưa đến.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy mấy món ăn trước mặt mình, quả thực giống như Vĩnh Hải đã nói, đều là những món cô thích.
Trong lòng dâng lên một dòng xúc động, cô nhoẻn miệng cười: “Anh vẫn nhớ sao.”
Vĩnh Hải rủ mắt xuống, nhưng không hề trả lời, chỉ nói: “Mau ăn đi, không đói sao?”
“Đói.” Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy dao nĩa.
Vĩnh Hải khẽ nhếch môi: “Vậy thì mau ăn đi.”
“Ừm.” Trả lời một tiếng, cô bắt đầu động dao ăn trên tay.
Những món ăn nơi này đều là mỹ vị, không hổ là tài nghệ của đầu bếp Michelin ba sao.
Cơn thèm ăn của Nguyễn Quỳnh Anh hiếm khi được dâng lên, trong chớp mắt đã ăn nhiều hơn bình thường. Cô xoa lấy phần bụng hơi chướng của mình, trong lòng hơi hối hận không nên ăn nhiều như vậy.
Lúc này, một bát canh tản ra vị chua đột nhiên được bưng đến trước mặt cô.
Cô dừng lại động tác xoa bụng, ngẩng đầu về phía Vĩnh Hải: “Đây là...”
“Uống đi, hỗ trợ tiêu hóa.” Vĩnh Hải khẽ cười nói một tiếng.
Cô ăn bao nhiêu đều bị anh nhìn vào trong mắt.
Nhớ lại bình thường cô ăn quả thực ăn không nhiều nên cũng không hề ngăn cản. Kết quả cô lại ăn quá nhiều.
Cũng may lúc đầu anh đã gọi một phần canh, lại có thể có đất dụng ngay lập tức.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy Vĩnh Hải chu đáo như vậy thì không tránh khỏi có hơi kinh ngạc. Sau khi ngạc nhiên qua đi thì trái tim chợt thấy ấm áp.
“Cảm ơn.” Hai tay cô bưng lấy bát cô, nhấp từng ngụm từng ngụm.
Vĩnh Hải dựa và trên ghế, nhìn cô uống.
Cô bị anh nhìn có hơi mất tự nhiên, hơi nghiêng người đi, tránh đi một nửa ánh mắt của anh.
Mặc dù Vĩnh Hải có chút không vui nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô cũng không nói gì.
Uống xong canh, Nguyễn Quỳnh Anh đặt bát xuống.
Vĩnh Hải đưa một tờ khăn giấy qua.
Cô hơi sững người, sau đó vươn tay đến lấy.
Kết quả lúc đầu ngón tay vừa mới đụng vào khăn giấy thì Vĩnh Hải thu tay lại.
Bắt trúng không khí, Nguyễn Quỳnh Anh ngây ngốc nhìn anh: “Anh đùa tôi?”
Đưa cô khăn giấy, lúc cô nhận lấy lại thu về, không phải là đùa thì là gì.
Vĩnh Hải mỉm cười nói: “Ngước mặt lại đây.”
“Làm gì?” Cô nghiêng đầu hoài nghi.
Vĩnh Hải nhếch môi: “Cứ làm vậy đi.”
Gương mặt Nguyễn Quỳnh Anh không thể hiểu nổi mà giơ mặt ra.
Vĩnh Hải nâng khăn giấy trong tay, tự mình lau chùi khóe miệng cho cô.
Động tác của anh rất dịu dàng, giống như sợ rằng có thể làm cô bị đau vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, có hơi hoảng hốt.
Cô nhớ lại bốn năm trước, lúc vẫn còn ở trường học, mỗi lần bọn họ lấy cơm trong nhà ăn xong đều sẽ lén lút chuồn ra khỏi nhà ăn, đến dưới một gốc cây yên tĩnh ăn cơm.
Ăn cơm xong, anh sẽ giống như bây giờ giúp cô lau khóe miệng, động tác cũng dịu dàng như vậy.
Cô vốn cho rằng, Vĩnh Hải hiện tại chỉ là Vĩnh Hải. Không ngờ rằng, trên người anh vẫn còn bóng dáng của Lương Vĩnh Hải. Mặc dù không nhiều, nhưng đủ để cô cảm động nhớ nhung.
“Lại đang nghĩ gì vậy?” Lau khóe miệng xong, thấy Nguyễn Quỳnh Anh thất thần thì Vĩnh Hải nhéo lấy mũi cô.
Mặc dù không đau nhưng mũi bị anh nhéo vẫn có chút không thoải mái.
Cô nhăn sống mũi: “Cũng không có gì, tôi đang nhớ lại trước kia anh cũng từng lau khóe miệng cho tôi.”
“Trước kia…” Ánh mắt của Vĩnh Hải lóe sáng lên: “Vậy cô nói xem trước kia tôi còn làm gì cho cô?”
Anh không nhớ được những năm tháng ngọt ngào trước kia của bọn họ. Cho nên anh muốn nhân cơ hội này biết được chút ít từ trong miệng cô.
Xem thử có thể nhớ lại được gì.
“Được thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh chẳng hề biết được Vĩnh Hải đang thăm dò, bưng tách trà lên uống một ngụm. Đang nghĩ nên bắt đầu nói từ nơi nào.
Thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài phòng bao vang lên một giọng nói quen thuộc: “Anh buông tôi ra!”
Giọng nói đó là Ngô Bảo Ngọc!
“Bảo Ngọc!” Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh hơi thay đổi, vội vàng đứng dậy, đi đến cửa phòng bao.
Giọng nói của Ngô Bảo Ngọc mang theo hoang mang, hiển nhiên đã gặp phải đều không ngờ.
Vĩnh Hải nhìn thấy bóng lưng nôn nóng của Nguyễn Quỳnh Anh thì gương mặt anh tuấn đen lại.
Người phụ nữ này lại thích quản việc sang đàng!
Thích quản việc sang đàng thì thôi đi, nhưng đến nguy hiểm của bản thân cô cũng không quan tâm, cứ vậy mà xông thẳng ra. Điều này khiến anh có hơi tức giận.
Xem ra phải dạy dỗ cô một chút, để cô nhớ rằng trước khi lo chuyện bao đồng thì phải quan tâm tốt bản thân.
Suy nghĩ về chuyện đó, Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng đứng lên, chỉnh sửa quần áo trên người, rồi đi theo.
Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa phòng bao ra.
Ngoài cửa, Ngô Bảo Ngọc bị một người đàn ông kéo tay, đang lôi ra bên ngoài.
Mà Ngô Bảo Ngọc đang ôm một câu cột không chịu buông tay.
Hai người dằn co, không khí vô cùng cứng ngắc.
Nhìn thấy như vậy thì Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng tiến lên trước kéo tay người đàn ông ra, cứu Ngô Bảo Ngọc: “Bảo Ngọc, cô không sao chứ?”
“Quỳnh Anh?” Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh thì thì Ngô Bảo Ngọc vui mừng không thôi, cô ấy lắc đầu nói: “Tôi không sao, sao cô lại ở nơi này?”
“Tôi đến đây ăn cơm.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời một câu, lại nhìn về phía người đàn ông vừa mới kéo Ngô Bảo Ngọc.
Vẻ ngoài của người đàn ông đó rất được, ăn mặt cũng không tầm thường, vừa nhìn là biết người có thân phận. Nhưng lúc này gương mặt anh ta đầy vẻ không thoải mái, trong mắt cũng viết mấy phần không vui. Hiển nhiên đối với sự xuất hiện của Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy không vừa ý.
“Cô là ai?” Giọng nói anh ta không tốt lành gì, hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý đến anh ta, hỏi Ngô Bảo Ngọc: “Bảo Ngọc, tôi giúp cô gọi bảo vệ.”
Nói xong thì muốn mở miệng gọi người.
Ngô Bảo Ngọc xoa cổ tay, ngăn cản cô: “Không cần đâu Quỳnh Anh, không giống như cô nghĩ đâu. Đây là anh họ của tôi.”
“Anh họ?” Nguyễn Quỳnh Anh sững người.
Ngô Bảo Ngọc gật đầu: “Đúng vậy?”
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Nguyễn Quỳnh Anh như lâm vào sương mù.
Bọn họ là anh em họ.
Tình huống vừa nãy cũng không phải là bắt cóc sao?
Ngô Bảo Ngọc gãi đầu, trừng người đàn ông một cái, tức giận giải thích: “Là như vầy, không phải ba tôi muốn tôi xem mắt với cậu hai nhà họ Hưng sao, nhưng tôi cứ ở Hà Nội không trở về chính là vì không muốn đi xem mắt. Cho nên ba tôi bảo anh họ tôi đến bắt tôi trở về.”
“Thì ra là như vậy…” Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh co rút.
Người đàn ông hừ một tiếng: “Nếu không phải dượng nhờ tôi thì tôi lười mà để ý cô.”
“Anh đừng nên để ý đến em thì hơn.” Ngô Bảo Ngọc không vui đáp lại.
Người đàn ông trợn mắt với cô, không để ý đến cô, quay người nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh, nghi ngờ nói: “Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi.”