Lời này vừa nói ra thì mấy người đều kinh ngạc.
Vĩnh Hải liền híp mắt lại.
“Từng gặp tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ về phía mình: “Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh.”
“Đúng vậy anh họ, trước kia em còn không quen biết Quỳnh Anh, sao anh lại có thể từng thấy cô ấy. Anh cũng chưa từng đến Hà Nội.” Ngô Bảo Ngọc cũng rất khó hiểu.
Người đàn ông xoa cằm: “Không phải là tôi có ý đó, tôi nói là, cô có vẻ ngoài rất giống một người tôi đã từng gặp.”
“Là ai?” Tinh thần Nguyễn Quỳnh Anh chợt dao động, vội vàng hỏi.
Lẽ nào là người thân của mẹ sao?
Vĩnh Hải không tiến động nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Tại sao cô lại quan tâm đến người có vẻ ngoài giống cô như vậy?”
Người đàn ông tỉ mỉ nghĩ một hồi rồi vươn tay ra xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, là ai tôi không biết. Tôi nhìn thấy trong một bữa tiệc, là một người phụ nữ trung niên, nhưng thân phận không tầm thường, không phải là người tôi có thể tiếp xúc đến.”
Bữa tiệc, thân phận không bình thường, người phụ nữ trung niên…
Bắt được mấy từ trọng yếu, trong chớp mắt Nguyễn Quỳnh Anh có thể khẳng định người anh ta nói chắc chắn là cô của ông chủ viện bảo tàng Thất Tình.
Người phụ nữ đó có thể là chị em của mẹ.
“Xin hỏi bà ấy là người Thành phố Hồ Chí Minh sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt lòng bàn tay, kích động hỏi.
Ông chủ của viện bảo tàng Thất Tình giống như bị mất tích vậy, hiện tại không có cách nào có thể liên hệ được với anh ta.
Cô không biết rốt cuộc anh ta có phải là anh họ của cô không.
Hiện tại trước mắt chỉ có thế biết rằng người này có thể là manh mối để tìm ra người nhà của mẹ, bà ấy đã nói thế nào cũng không thể buông tay.
“Không rõ lắm.” Người đàn ông lắc đầu.
Trong mắt lướt qua nét thất vọng, Nguyễn Quỳnh Anh vẫn cảm kích cúi người với anh ta: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Người đàn ông không để tâm vẩy vẩy tay, sau đó lại nói với Ngô Bảo Ngọc: “Tốt nhất cô trở về sớm một chút, tránh để dượng tức giận đến lúc đó lại bắt nhốt cô lại.”
“Lần trước em bị bắt nhốt, chắc không phải là vì em chạy loạn đâu nhỉ.” Ngô Bảo Ngọc hừ hừ nói.
“Anh thèm mà quan tâm cô là vì lý do gì, tóm lại cô nhanh chóng trở về đi. Hôm nay nể mặt bạn của em không bắt cô nữa.” Người đàn ông ghét bỏ nhìn cô ấy một cái rồi quay người rời đi.
Ngô Bảo Ngọc không ngừng làm mặt quỷ với bóng lưng của anh ta.
Đến khi không còn thấy đối phương nữa mới bĩu miệng, thu mặt quỷ lại.
“Quỳnh Anh...” Ngô Bảo Ngọc gọi Nguyễn Quỳnh Anh một tiếng, đang muốn nói gì đó thì chợt nhìn thấy người đàn ông phía sau cô thì bị dọa nhảy dựng.
“Sao anh có thể ở nơi này?” Ngô Bảo Ngọc chỉ vào Vĩnh Hải, nét mặt như nhìn thấy quỷ.
Vĩnh Hải lạnh lùng lướt nhìn cô ấy một cái, không trả lời cô.
Nguyễn Quỳnh Anh có hơi cạn lời mỉm cười: “Bảo Ngọc, không phải bây giờ cô mới nhìn thấy anh ấy đó chứ?”
Ngô Bảo Ngọc gật đầu: “Vừa nãy lực chú ý của tôi đều đặt trên người anh họ, căn bản không hề nhìn thấy anh ta. Đúng rồi, sao hai người lại có thể ở cùng nhau. Cô nói là ăn cơm, không phải ăn cùng anh ta chứ?”
Không hề giấu diếm, Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu thừa nhận: “Phải.”
“Sao cô có thể ăn cơm cùng với anh ta.” Ngô Bảo Ngọc kinh ngạc nói.
Vĩnh Hải híp mắt đầy nguy hiểm: “Tại sao không thể!”
“Tại sao?” Ngô Bảo Ngọc cười lạnh: “Trong lòng anh hiểu rõ.”
Nói xong thì kéo Nguyễn Quỳnh Anh về phía bên mình: “Quỳnh Anh, không phải đã nói nên cách xa anh ta sao. Sao cô lại vẫn cùng anh ta ăn cơm, cô không lo lắng...”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị giọng nói của Vĩnh Hải cắt đứt: “Cô nói với cô ấy phải cách xa tôi?”
Anh nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, đôi môi mỏng mím ra mấy phần lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu: “Trước kia từng nói.”
Đây vốn dĩ là sự thật.
Cho dù biết rằng anh không vui nhưng cô cũng không có gì phải sợ.
“Vậy bây giờ cô có tồn tại suy nghĩ đó không?” Vĩnh Hải trầm mặt.
Nếu như cô gật đầu thì đó sẽ là dấu hiệu anh bùng nổ cơn giận.
“Tạm thời không còn rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười.
Đôi mắt Vĩnh Hải tối lại, khí lạnh toàn thân tràn ra: “Tạm thời?”
Ý của cô là sau này vẫn còn có thể như vậy?
Đôi môi Nguyễn Quỳnh Anh khẽ động, không hề tiếp lời.
Sở dĩ cô nói như vậy là vì cô không có sự tự tin.
Cô không có lòng tin để cam đoan rằng bọn họ có thể đi cùng nhau mãi.
Sự im lặng của Nguyễn Quỳnh Anh trong mắt của Vĩnh Hải không nghi ngờ gì chính là ngầm thừa nhận.
Anh nắm chặt đầu nắm tay, giọng nói ẩn chứa sự giận dữ: “Nguyễn Quỳnh Anh, hiện tại cô đã là vị hôn thê của tôi rồi vậy mà trong lòng vẫn muốn cách xa tôi. Tôi nói cô nghe, không có cửa đâu!”
Nguyễn Quỳnh Anh có chút đau đầu mà chống trán: “Tôi cũng không nói là bây giờ.”
“Sau này cũng không được!” Anh lạnh lùng ra lệnh không cho phép nói chen vào.
Nghe thấy của hay người nói chuyện với nhau, Ngô Bảo Ngọc bị kẹt ở giữa vội vàng mà động tác dừng lại, cướp lời Nguyễn Quỳnh Anh nói: “Đợi một chút, tôi càng nghe càng thấy sai sai. Hai người đã xảy ra chuyện gì. Quỳnh Anh, cô với Vĩnh Hải, hai người…”
Biết Ngô Bảo Ngọc muốn nói gì, Nguyễn Quỳnh Anh có hơi áy náy gật đầu: “Bảo Ngọc, tôi với Vĩnh Hải đã bắt đầu lại từ đầu.”
Vốn dĩ đã đồng ý với Ngô Bảo Ngọc phải cách xa Vĩnh Hải một chút.
Thậm chí còn thề son sắt nhất định phải quên Vĩnh Hải.
Nhưng hiện tại cô với Vĩnh Hải làm lành, không nghi ngờ gì đã phản bội lại lời thề lúc đó. Do vậy mà lúc đối diện với Ngô Bảo Ngọc khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác hổ thẹn khi phải bội bạn tốt.
Ngô Bảo Ngọc không dám tin tưởng những gì mình nghe, cô ấy chỉ chỉ vào Vĩnh Hải: “Bắt đầu lại từ đầu?”
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng ra, muốn nói gì đó thì đột nhiên Vĩnh Hải nắm lấy cằm của cô, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bảo Ngọc chết sửng ngay tại chỗ.
Nguyễn Quỳnh Anh phản ứng lại, đẩy Vĩnh Hải ra, đỏ mặt nói: “Anh làm gì vậy, Bảo Ngọc còn đang ở đó.”
“Cô ta ở đây thì sao chứ.” Vĩnh Hải không thấy có gì quan trọng.
Nguyễn Quỳnh Anh hờn dỗi trừng anh một cái.
Vĩnh Hải hơi nhếch môi: “Tôi chỉ muốn chứng minh với cô ấy, cũng ra quả thực đã làm lành mà thôi.”
“Như vậy cũng không được…”
“Tại sao không được!” Vĩnh Hải cắt đứt lời cô, dùng ngón cái chùi đi vết nước trên môi cô: “Hiện tại chúng ta là vợ chồng chưa kết hôn, hôn nhau chẳng phải là chuyện bình thường sao? Đúng không, cô Ngô Bảo Ngọc.”
Anh quay đầu, lạnh lùng nhìn Ngô Bảo Ngọc.
Ngô Bảo Ngọc tức đến thất khiếu muốn bốc khói, kéo Nguyễn Quỳnh Anh ra bên ngoài: “Quỳnh Anh, cô đi với tôi!”
Bỗng dưng, Vĩnh Hải lại kéo lấy tay còn lại của Nguyễn Quỳnh Anh, không để các cô đi: “Cô mang người phụ nữ của tôi đi đâu, đã có được sự đồng ý của tôi chưa?”
Tròng mắt anh ngưng đọng âm u nhìn Ngô Bảo Ngọc.
Ngô Bảo Ngọc cảm nhận rất rõ ràng áp lực nặng nề mà anh tấn công đến rất, trong lòng không kìm được có hơi kinh sợ. Nhưng trên mặt lại giả bộ bình tĩnh: “Tại sao lại phải được sự đồng ý của anh? Quỳnh Anh là một người độc lập, nếu như tôi muốn được sự đồng ý thì cũng là sự đồng ý của cô ấy, không phải Vĩnh Hải anh.”
Gương mặt tuấn tú của Vĩnh Hải rất khó xem, khí lạnh toàn thần cũng càng lúc càng nồng nặc.
Nguyễn Quỳnh Anh không muốn nhìn thấy bạn tốt với anh đối đầu gay gắt, hai tay dùng sức vẫy một cái, vẫy tay của hai người bọn họ ra: “Được rồi Bảo Ngọc đừng làm ồn nữa, cô đấu không lại anh ấy đâu.”
“Nhưng mà…” Ngô Bảo Ngọc có chút không cam lòng, vẫn còn muốn nói gì nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu về phía cô ấy.
Ngô Bảo Ngọc mới không cam tâm tình nguyện mà ngậm miệng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Vĩnh Hải: “Anh ở đây đợi tôi một chút nhé. Tôi đi một chuyến với Bảo Ngọc sẽ trở về nhanh thôi.”
Cô với Ngô Bảo Ngọc có rất nhiều lời muốn nói.
Đặc biệt chuyện làm lành với Vĩnh Hải cần được giải thích với Ngô Bảo Ngọc.
Đồng thời, cô cũng hy vọng, có thể có được sự thông cảm của Ngô Bảo Ngọc.
Mặc dù Vĩnh Hải không vui nhưng cũng đồng ý: “Nhiều nhất là nửa tiếng.
Anh gõ vào đồng hồ, nhắc nhở cô chú ý thời gian,
Nguyễn Quỳnh Anh nở một nụ cười sáng lạn với anh: “Được.”
Lời vừa nói xong thì cô chủ động kéo tay Ngô Bảo Ngọc đi ra bên ngoài.
Cô chuẩn bị tìm một nơi an tĩnh để nói chuyện với Ngô Bảo Ngọc.
Hai người đến quán trà sữa bên cạnh nhà hàng.
Trong cửa hàng trà sữa, cũng may không có người khác, là một nơi tốt để nói chuyện.
“Quỳnh Anh, cô thành thật nói với tôi, cô với Vĩnh Hải thật sự làm lành rồi sao? Không phải anh ta uy hiếp cô chứ?” Vừa mới tiếng vào, Ngô Bảo Ngọc đã kích động hỏi liên tục.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh có chút không phải với sự tín nhiệm của cô ấy, nhưng vẫn cắn răng nói: “Là thật, anh ấy không hề uy hiếp tôi.”
“Tại sao?” Ngô Bảo Ngọc vỗ bàn, giọng nói to lên: “Quỳnh Anh, lẽ nào cô đã quên anh ta đối xử với vô thế nào sao?”