“Tôi không quên!” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Ngô Bảo Ngọc càng tức giận hơn: “Đã không quên mà cô còn làm lành với anh ta. Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy? Nói một câu khó nghe thì hành vi như vậy của cô gọi là rẻ mạt đó có biết không?”
Nguyễn Quỳnh Anh chán nản rũ mắt xuống: “Tôi biết…”
Sao cô lại không biết mình tiện chứ!
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều không thể do bản thân mình làm chủ.
Cô yêu Vĩnh Hải, cho dù anh từng làm hại cô nhưng cô vẫn yêu anh như cũ. Tình yêu của cô vốn dĩ đã thấp kém đến hèn mọn rồi. Không phải cô chưa từng ghét bỏ bản thân mình như vậy, nhưng cô thật sự không thể nào bỏ xuống được!
“Biết mà cô còn làm như vậy, Quỳnh Anh, cô bảo tôi nói thế nào cô mới chịu? Vĩnh Hải anh ta đáng để cô yêu sao?” Ngô Bảo Ngọc chỉ vào vách thường, nét mặt vì tức giận mà vặn vẹo lại.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại: “Tôi không biết thế nào gọi là đáng hay không, tôi chỉ biết, hiện tại tôi thật sự không có cách nào để quên anh ấy.”
“Không có cách nào quên?” Ngô Bảo Ngọc thu tay lại, cười lạnh: “Không, không phải cô không có cách nào quên mà cô chỉ không muốn quên. Nếu như cô thật sự quên đi thì Trần Cận Phong chắc chắn có thể giúp cô. Trước kia không phải tôi chưa từng đề nghị, mà cô đã tự mình từ chối!”
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng, nhưng im thin thít.
Đúng vậy, là lúc đó cô đã từ chối.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó vốn dĩ cô chưa từng nghĩ cần thật sự quên đi Vĩnh Hải.
Nói muốn quên, thật thật sự chỉ vì đứa bé không còn nữa mà nói lời tức giận mà thôi. Hiện tại sau khi đã biết chuyện đứa bé không phải là do anh có ý đồ bỏ đi thì trong lòng cô đã không cần hận thù và để tâm nữa.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh im lặng cúi đầu, Ngô Bảo Ngọc uống một ngụm nữa, trong lòng cũng không biết có mùi vị gì.
Cô ấy hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép cơn giận xuống, khuyên nhủ bằng lời nói thấm tình đạt lý: “Quỳnh Anh, nghe tôi đi, chia tay Vĩnh Hải đi. Anh ta thực sự không hợp với cô. Tôi cũng nhìn không ra anh ta quan tâm cô bao nhiêu. Thật sự yêu một người là cho dù như thế nào cũng không thể làm tổn thương cô ấy. Nhưng anh ta thì sao? Trước kia anh ta đã làm những điều đó với cô, thật sự là phát rồ mà?”
Quỳnh Anh bưng trà sữa, nhưng không nói gì cả.
Ngô Bảo Ngọc không biết rốt cuộc cô có nghe vào không hay là không nghe vào, đau đầu mà thở một hơi: “Cô có biết bạo lực gia đình không? Bạo lực gia đình chỉ cần có một lần thì sẽ có vô số lần. Anh ta đã có thể là ra những chuyện có thể làm tổn thương đến cô thì quả thật tôi không cho rằng anh ta có thể cải chính, Quỳnh Anh, nghe tôi khuyên một câu đi.”
“Bảo Ngọc!” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu lên.
Ngô Bảo Ngọc chợt sững sờ: “Sao vậy?”
“Bảo Ngọc, cô có tin tôi không?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
Ngô Bảo Ngọc nhăn mày: “Tôi tin cô.”
“Đã tin tôi thì tại sao không thử một lần chấp nhận sự lựa chọn của tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh nói, ánh mắt có sự nghiêm túc mà trước đó không có.
Ngô Bảo Ngọc buồn bực vò tóc: “Không phải, tôi tin rằng cô không sai, nhưng mà tôi không tin Vĩnh Hải. Tôi là bạn của cô, tôi thương cô cho nên mới nói với vô những lời này. Tôi thật sự không ủng hộ cô với một người đàn ông đã từng tổn thương cô làm lành, chu dù cô rất yêu anh ta.”
“Tôi hiểu.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng nâng khóe miệng, trong lòng ấm áp: “Cô có biết tại sao tôi lại đột nhiên thay đổi ý định, ở cùng với anh ấy không?”
Ngô Bảo Ngọc lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không rõ.”
“Bởi vì anh ấy đã cứu tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh vuốt nhẹ ly trà sữa, kể ra những chuyện đã xảy ra gần đây.
Ngô Bảo Ngọc nghe xong thì đập ghế đứng dậy: “Mẹ nó, hai từ ác độc quả thực được tạo ra hợp y với cô em gái con riêng kia của cô. Cũng may là tên họ Vĩnh kia kịp thời xuất hiện, không thì cô thảm rồi.”
“Đúng vậy, cũng may là anh ấy xuất hiện.” Nguyễn Quỳnh Anh bưng ly trà sữa lên, uống một ngụm, trong lòng có chút vui mừng.
Cảm xúc của Ngô Bảo Ngọc đã bình phục rất nhiều, lại ngồi xuống: “Cho nên vì anh ta đã cứu cô mà cô đã thay đổi suy nghĩ sao? Thì ra cô có mối tình với anh hùng nha.”
“Cũng không sai.” Nguyễn Quỳnh Anh thở nhẹ một hơi, tiếp tục nói: “Đó chỉ là một trong số những nguyên do, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn vì tôi yêu anh ấy.”
“Yêu có thể đánh giá mấy đồng. Mặc dù anh ta cứu cô khiến tôi không có lời nào để nói nhưng không đại biểu cho việc tôi sẽ ủng hộ cô lại ở cùng anh ta lần nữa. Dù sao tôi thật sự nhìn không nổi anh ta.” Ngô Bảo Ngọc bĩu môi, vẫn không chịu buông tha.
Nguyễn Quỳnh Anh khuấy trà sữa trong ly: “Không sao, tôi cũng không mong cô nhất định phải chấp nhận anh ấy, tôi chỉ muốn nói cho cô chuyện tình cảm của tôi với anh ấy mà thôi.”
“Cái gì mà tình cảm chứ? Vốn dĩ cứ ù ù ạc ạc, cô không sợ có ngày anh ta sẽ làm hại cô lần nữa sao?” Ngô Bảo Ngọc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Theo lời nói này của cô ấy mà trái tim trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy bất an mà lỡ nhịp.
“Sợ!” Trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh quét qua một tia cay đắng, chầm chậm phun ra một từ.
Ngô Bảo Ngọc bất lực thở một tiếng: “Đã sợ mà cô còn là như vậy, lẽ như anh ta thật sự lại làm ra chuyện gì, cô…”
Lời phía sau, cô ấy dừng lại không nói ra.
Nhưng mà ý trong đó, Nguyễn Quỳnh Anh hiểu, cô cố chấp mở nụ cười: “Vậy thì là do tôi thật sự đã yêu sai người. Đến lúc đó, tôi sẽ đi tìm Cận Phong, để anh ta giúp tôi hoàn toàn quên đi Vĩnh Hải.”
“Rõ ràng bây giờ cũng có thể, tại sao cứ khăng khăng đợi bị thương một lần nữa mới làm như vậy. Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc cô nghĩ gì nữa, quả thật là đầu óc có vấn đề.” Ngô Bảo Ngọc vươn tay ra, không vui chọt chọt vào trán của Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô ấy có hơi dùng sức đã chọt, Nguyễn Quỳnh Anh bị chọt đau nhưng cũng vẫn cười, không nói cái gì.
“Quỳnh Anh, lần cuối cùng tôi hỏi cô lần nữa, cô thật sự quyết định đi cùng với Vĩnh Hải sao?” Ngô Bảo Ngọc thu tay lại.
Nguyễn Quỳnh Anh trịnh trọng gật đầu: “Đúng!”
Đây là con đường cô tự mình lựa chọn.
Cho dù sau này có bị thương lần nữa thì cô chỉ có thể oán chính bản thân mình.
“Được rồi, cô đã quyết định rồi vậy thì tôi nói thêm cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng cô có từng nghĩ? Hai người có thể ở cùng nhau bao lâu? Bên cạnh anh ta vẫn còn một Tô Hồng Yên. Vị trí của Tô Hồng Yên trong lòng anh ta không hề nhẹ. Đồng thời cô ta cũng yêu Vĩnh Hải sâu sắc, lẽ nào cô ta sẽ không làm gì đó phá hoại sao?” Gương mặt Ngô Bảo Ngọc nghiêm túc nhắc nhở.
Nguyễn Quỳnh Anh co rút khóe miệng: “Thực ra những điều cô nói trong lòng tôi đã sớm chuẩn bị rồi. Yên tâm đi, tôi có thể giải quyết.”
“Thật không?” Ngô Bảo Ngọc có hơi không tin tưởng nghiêng đầu liếc cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xuống, khuấy trà sữa, lại không biết nói gì.
Nhìn dáng vẻ cô như vật thì sao Ngô Bảo Ngọc còn không rõ. Cái cô gọi là có thể giải quyết chẳng qua chỉ là nói miệng mà thôi.
Thở dài một hơi, Ngô Bảo Ngọc bất lực lắc đầu: “Thôi đi, còn chưa đến lúc đó. Thời gian này tôi sẽ ở lại Hà Nội giúp cô coi chừng Tô Hồng Yên là được rồi.”
“Ba cô không phải bảo cô trở về Thành phố Hồ Chí Minh sao?” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cười nói, trong lòng rất cảm động.
Có thể kết bạn với một người luôn một lòng vì cô là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của cô.
“Chật, ông ấy bảo tôi về thì tôi về sao, vậy thì tôi chẳng còn mặt mũi gì. Yên tâm đi, tôi có cách.” Ngô Bảo Ngọc chớp chớp mắt với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh có hơi tò mò hỏi cô ấy: “Cách gì?”
“Bí mật!” Ngô Bảo Ngọc lắc lắc ngón tay, sau đó nhìn di động một cái: “Thời gian cũng xấp xỉ rồi, chúng ta trở về đi, miễn cho lát nữa tên họ Vĩnh lại tức giận tìm cô.”
“Tôi cũng quên mất.” Nguyễn Quỳnh Anh vỗ nhẹ vào trang, đeo túi đứng dậy.
Hai người thanh toán rồi trở về nhà hàng sát bên.
Trong phòng bao, Vĩnh Hải đang gọi điện thoại cho người ta, khóe mắt nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh trở về thì anh ta nói một câu với người bên kia điện thoại: “Buổi tối anh gửi mail cho tôi.”
Sau đó cúp điện thoại.
“Nói xong rồi?” Vĩnh Hải đặt di động xuống, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Còn Ngô Bảo Ngọc ở phía sau lưng cô, anh không thèm nhìn một cái.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu: “Nói xong rồi.”
“Đã nói những chuyện gì?” Ngón tay Vĩnh Hải đan vào nhau, tùy ý hỏi một câu.